Anh ta cùng hai đặc công ngoại cần của cơ quan an ninh Pakistan và chiến sỹ đội đột kích Zara tới từ biên giới ngồi máy bay vận chuyển C- của không quân Pakistan vừa hạ cách ở sân bay không quân Miran Shah lúc giữa trưa, lập tức được đưa vào một chiếc xe vận chuyển người bọc thép kiểu , xe bọc thép chạy trên đường quốc lộ ở Miran Shah với tốc độ cao nhất, chả mấy chốc họ đã được dẫn tới bộ tư lệnh quân khu đặc biệt vùng tây bắc của lục quân Pakistan, trong lô cốt trọng yếu, những người này được di chuyển lên chiếc xe tải việt dã màu xanh quân đội, đi thẳng tới cửa chính số phía trước mà không hề dừng lại chút nào, chạy thẳng lên đường quốc lộ đi vào thành phố.
Abu Tariman dẫn theo nam thanh niên “chiêu mộ” từ Malaysia ngồi máy bay hạ cánh xuống sân bay Peshawar, hộ chiếu trong tay những người này đều do phú thương Rooney Bin Tamula người Malaysia làm được thông qua cách đặc biệt, vừa an toàn vừa bí mật, ra khỏi sân bay, mấy chiếc xe Mitsubishi SUV lái gần ba ngày ba đêm, khi sức lực gần như cạn kiệt, cuối cùng cũng tới doanh trại phần tử vũ trang Altair cách thành phố Miran Shah km, họ sẽ ở đây tiếp nhận huấn luyện cường độ cao trong ba tuần, cho tới khi học được làm thế nào để sử dụng thành thạo các loại trang bị vũ khí có thể sử dụng tới.
Doanh trại huấn luyện được đặt tại một hang động thiên nhiên khổng lồ giữa lưng chừng núi, hang động này được con người cải tạo, ở đây có phòng học, kho vũ khí, nhà ăn và kí túc xá, đương nhiên cũng có thứ quan trọng nhất – Nơi cầu nguyện tập thể.
Chọn đặt lớp học ở đây, là vì tính bí mật thiên nhiên của nó, máy bay không người lái của người Mỹ thường xuyên bay qua bay lại ở đây, nói không chừng một lúc nào đó sẽ bắn hai tên lửa “Hellfire” về phía mục tiêu khả nghi, bảo mật quan trọng hơn sự dễ chịu của nhân viên rất nhiều.
Cả Miran Shah, phần lớn đều là phạm vi thế lực của tổ chức Altair, khu vực núi cao với vô số các bộ lạc lớn nhỏ trực thuộc đặc khu hành chính bộ lạc liên bang Pakistan, nó là thủ phủ của Bắc Waziristan, mặc dù, lục quân Pakistan ở đây có một căn cứ canh gác, nhưng thường bị tên lửa và bom đạn tập kích, quân nhân bên ngoài nhất định phải ngồi xe bọc giáp hoặc xe tải quân dụng có lắp súng máy, người có tiếng nói ở đây không phải chính phủ Islamabad, mà là hội nghị hành chính Altair, tuân thủ luật pháp không phải do chính phủ đặt ra, mà là chỉ ý của đức Allah, bất cứ một ai, bất luận là người già hay trẻ nhỏ, chỉ cần có một chút bất kính với tổ chức Altair, không tới giờ đồng hồ, thi thể của họ sẽ bị treo trước cửa nhà mình, phần tử cực đoan của các nước trên thế giới coi nơi này là thánh địa của họ, một nơi có thể muốn làm gì thì làm.
Máy bay không người lái của người Mỹ và sự thâm nhập của cơ quan an ninh Pakistan là một vấn đề nhỏ duy nhất mà tổ chức cần lo lắng, nhưng họ có phương pháp của riêng mình, trên ngọn núi cách doanh trại km, trẻ con và người già chăn cừu đều là lính nghĩa vụ, những người này chỉ cần phát hiện ra máy bay không người lái trên trời, hoặc cảm thấy có người nước ngoài có hành tung khả nghi, họ sẽ lập tức báo cho lính gác cao cấp hơn qua điện thoại, nếu như có người hiếu kỳ hỏi này hỏi nọ, rất nhanh thôi, họ sẽ lặng lẽ biến mất khỏi sơn cốc hoặc trong lòng sông khô cạn, dựa vào hệ thống này, tổ chức Altair đã hoạt động ở đây năm, ngoài các hoạt động khủng bố ra, tổ chức còn kiểm soát việc trồng và tinh luyện cây thuốc phiện của cả khu vực này, dựa vào việc kinh doanh này, trang bị vũ khí của họ mạnh hơn, tiên tiến hơn quân đội chính quy của Pakistan.
Yêu cầu ngài Abu Tariman đưa ra cho lãnh đạo Sharif của Altair hiện tại là bảo đảm tính bí mật của việc huấn luyện, tuyệt đối không được để người Mỹ hoặc bộ đội an ninh Pakistan phát hiện, một khi phát hiện ra, họ có thể sẽ giết toàn bộ những người có thể bại lộ, không để lại một ai sống sót, thi thể cũng sẽ được xử lý sạch sẽ.
Nabja sắp xếp thêm nhiều trạm gác lưu động, những lính gác bề ngoài ngờ nghệch phân tán trên đường phố Altair, các con đường đầy bụi đất, các con đường núi đất đá sỏi và cả bên lòng sông khô cạn, mỗi người đều được trang bị điện thoại Nokia rất bền, dựa vào khoa học kĩ thuật hiện đại, dường như tới một con ruồi bên ngoài cũng không thể bay vào gần doanh trại một bước.
Lưu Tiến Giang ngồi chung một xe với Sharif của trung tâm điều phối an ninh ISI Pakistan, trên đầu họ quấn khăn vải bộ lạc truyền thống, mắt Lưu Tiến Giang đeo một chiếc kính đen, anh thực sự cảm thấy ánh mặt trời giữa trưa quá gắt, mấy chiếc moto và phương tiện giao thông truyền thống xe “tuk tuk” đi theo xe tải, trước sau cách không tới hơn mười mét, đôi mắt sau kính râm của Lưu Tiến Giang nhìn thấy hành khách trên xe đều mang theo súng trường tự động Kalashnikov, có người để nghiêng súng tiểu liên HKMP và súng trường tiêu chuẩn quân đội Pakistan trang bị, anh thậm chí còn nhìn thấy hai người ngồi sau moto mang theo lựu đạn hỏa tiễn RPG, Lưu Tiến Giang nhìn Sharif ngồi ở trước mắt, Sharif chỉ chớp mắt nhìn anh, ý là việc này rất bình thường, không có gì là lạ cả.
Đây là thành phố của Altair, trung tâm bạo lực và khủng bố của thế giới.
Xe tải chạy nửa tiếng đồng hồ trên con đường thành phố tồi tệ, tiếp đó họ đi vào một con ngõ rất hẹp, Lưu Tiến Giang rất lấy làm lạ, tài xế có thể ung dung lái chiếc xe quân dụng nặng mười tấn trong con ngõ nhỏ hẹp.
Trước mặt là một dãy nhà mái bằng thấp nhỏ, có điều bên cạnh khu nhà có mấy tòa nhà nhỏ ba hoặc bốn tầng, trên nóc nhà, mấy chiếc sỹ liên đội Zara đang lặng lẽ ẩn náu, học dùng ống nhòm quan sát đường phố xung quanh, sau khi xác định không có ai bám đuôi xe mới dùng bộ đàm vô tuyến điện nói với tài xế, để tài xế lái xe tải vào trong sân.
Gara trong sân có mấy chiếc xe việt dã Toyota mà người bản địa yêu thích nhất, Lưu Tiến Giang và mọi người bước xuống từ xe quân dụng, sau đó lập tức ngồi vào xe Toyota đã bắt đầu nổ máy, mấy phút sau, xe quân dụng lần lượt lái ra khỏi cổng sân sau, lại thêm một lúc nữa, sau khi nhận được tín hiệu vô tuyến điện mọi việc đã an toàn, xe việt dã Toyota từ cổng lớn lao lên đường quốc lộ tới Miran Shah.
Đội xe chạy phút với tốc độ gần km trên đường quốc lộ đầy đá sỏi, Lưu Tiến Giang cảm thấy họ đang leo dốc, động cơ của chiếc xe Toyota phát ra tiếng ồn từng hồi, một lát sau, xe bắt đầu xuống dốc, tiếp đó là lên một ngọn dốc lớn hơn, động cơ có cảm giác không chạy nổi, Lưu Tiến Giang cũng cảm thấy đau đầu từng cơn, lại thêm chừng hơn mười phút nữa, đội xe tới sườn núi cao, ở đó có một vùng đất bằng phẳng và một ngôi nhà với tường cao vây quanh, xe Toyota chạy thẳng vào khu nhà với cánh cửa mở rộng.
Sharif nhảy xuống xe Toyota ôm chầm lấy mấy người đàn ông đang bước lên đón, sau khi chào hỏi một hồi bằng tiếng Urdu liền hôn lên trán, trao đổi rôm rả, Lưu Tiến Giang lặng lẽ đứng nhìn ở bên cạnh, anh có thể nói tiếng Urdu, nhưng hiện giờ anh quyết định giấu giếm, ở những nơi mà lực lượng vũ trang bộ lạc và lực lượng vũ trang Taliban biên giới Afghanistan – Pakistan xưng anh xưng em, thận trọng sẽ có thể giúp anh sống thêm mấy ngày.
“Hi, Jack, lại đây, lại đây!” Sharif vẫy tay, bảo Lưu Tiến Giang đi vào.
“Họ đều là người của liên đội Zara, đều là anh em của tôi, tới từ cùng một gia tộc với tôi.” Sharif dùng tiếng Anh giải thích.
“Tin họ đi, những người này là những chiến sỹ tốt, rất trung thành.” Nói xong Sharif vỗ vai Lưu Tiến Giang.