Sau chừng phút, Tiểu Vương quay lại, sắc mặt thoải mái, xem ra mọi việc đều thuận lợi.
“Đã hoàn thành rồi, họ rất vui, lại còn cho tôi cái này…” Anh nói xong liền lấy ra tờ Euro vẩy qua vẩy lại.
Người trong phòng đưa mắt nhìn nhau mỉm cười, mọi người cầm thiết bị của mình, về vị trí chiến thuật đã bố trí sẵn đợi lệnh, Đinh Đinh phụ trách lái xe du lịch Cross Tourer tới một con ngõ hẹp ở ngã tư giao giới giữa khách sạn Mandarin Oriental và Four Seasons, “Đại Tiện” phụ trách quan sát trên xe, một khi thiết bị nghe lén laze của Quân Cứu Thế có thay đổi về vị trí hoặc trạng thái thì cần chú ý xem mục tiêu bất thường có vào khách sạn Four Seasons hay không, Mã Bưu và Tiểu Vương mang theo dây cáp và móc câu, nghe thấy cảnh báo xác nhận xong liền trèo xuống khỏi nóc khách sạn Four Seasons, đi vào phòng của người Nhật Bản từ cửa kính sát đất của phòng khách, Tiểu Vương thì lẻn vào phòng theo đường ống thoát nước trên nóc khách sạn Mandarin Oriental, dựng súng trường SVD, khống chế ngã tư, đưa phòng mục tiêu ở khách sạn Four Seasons và hành lang đi bộ vào trong phạm vi hỏa lực của mình, khi cần thiết sẽ chi viện hỏa lực cho đồng nghiệp.
Mọi người đều có nhiệm vụ, chỉ còn lại một mình Vu Minh Na ngồi thẫn thờ trong phòng, đợi cuộc gặp mặt trong kế hoạch ngày mai.
Chừng giờ sáng, Vu Minh Na nghe thấy tiếng xe cứu thương không ngừng vang lên ở cửa khách sạn, cô bước tới bên cửa sổ quan sát, phát hiện một nhân viên cấp cứu đẩy xe đẩy, đưa hai người già lên xe cứu thương, rời đi trong tiếng còi báo động.
Cô mở cửa sổ, cầm hộp gương trang điểm của mình ra, hơi nghiêng phương hướng, dưới ánh sao yếu ớt, một bóng người nhỏ gầy, trượt xuống từng chút một theo đường ống thoát nước ở tường ngoài, vụt qua và biến mất ở cửa sổ tầng sáu.
Đại Vương đã ẩn nấp trên nóc nhà từ lâu, hiện giờ đã lặng lẽ mai phục trong trận địa bắn của mình.
“Súng trường đã vào vị trí.” Điện thoại đặt trên bàn vọng ra tiếng của Đại Vương.
“Đại Tiện” vào vị trí.
“Chân vào vị trí.” Là giọng của Đinh Đinh.
“Mọi người tăng cường cảnh giác, Quân Cứu Thế sẽ hành động bất cứ lúc nào.” Mã Bưu dặn dò một câu.
Vu Minh Na không có việc gì để làm, cô nằm trên giường, mơ mơ màng ngủ thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau khi tỉnh dậy, cô phát hiện ra phòng bên ngoài chỉ có Tiểu Vương đang xem ti vi, cốc cà phê trên bàn đã tích lũy rất nhiều.
“Anh Mã đi mua bữa sáng cho mọi người rồi, cô cứ tự nhiên, có thể ra ngoài ăn, mang theo điện thoại, để chế độ trò chuyện, chuẩn bị sẵn vũ khí. Đừng đi quá xa.” Tiểu Vương liếc nhìn Vu Minh Na, truyền đạt lại lời của Mã Bưu cho cô gái xinh đẹp duy nhất tới hiện tại vẫn không có việc gì làm.
Vu Minh Na trang điểm một lúc, chọn một bộ đồ rất lịch sự, nhìn trong tấm gương lớn cảm giác rất đẹp.
Cô lắp đạn cho khẩu Glock của mình, gài vào trong bao súng bên trong đùi, sau đó lại nhét tai nghe bluetooth kết nối với điện thoại vào tai, đeo gọng kính với mắt kính phẳng lên mặt, sau một hồi làm dáng, cô đã không khác biệt gì so với những người đi làm bình thường ở Paris.
Vu Minh Na không ăn ở nhà hàng khách sạn, cho dù cô có thể tận hưởng một bữa sáng kiểu Pháp thịnh soạn miễn phí, nhưng cô vẫn quyết định ra ngoài đi dạo, điều này có thể giúp cô thả lỏng tâm trạng, có ích cho cuộc gặp mặt buổi chiều.
Bước ra khỏi khách sạn, đi m về phía ngã tư chỗ khách sạn Four Seasons, trong con ngõ hẹp rải đá và gạch hoa, cô liếc mắt nhìn thấy một chiếc xe du lịch CrossTourer kính được che kín bằng tấm chống nắng, đó là xe họ dùng để rút lui, lúc này Đại Tiện và Đinh Đinh đang canh chừng trong xe, từ đó có thể quan sát rõ nét cửa chính và cửa phụ bên cạnh khách sạn Four Seasons.
Cô mua một chiếc hamburger và một cốc nước trong tiệm hamburger, vừa ăn vừa đi, giống như vô vàn những người đi làm khác ở bên cạnh, không hề nổi bật.
Khi đứng ở ngã tư đợi đèn đỏ, nhờ mặt gương bóng loáng trên kính phản quang bên đường, Vu Minh Na nhìn thấy Mã Bưu ở sau lưng cô cách chừng m, tay cầm báo, vừa đi vừa đọc.
Phố Serbia nơi gặp mặt cần đi qua ngã tư, đi qua từ cửa chính của khách sạn Four Seasons, tới ngã ba trước mặt rẽ trái, Vu Minh Na quyết định đi quan sát địa hình trước.