Tiệm Do Thái này không có bảng hiệu, là một căn tiệm nhỏ làm dịch vụ kí gửi vật riêng tư thịnh hành từ thời trung thế kỉ ở Châu Âu, khách hàng gửi đồ vật gì đó tại nơi đây, chủ nhân cửa tiệm sẽ chế tác một bằng chứng giao tiếp độc nhất vô nhị ngay tại hiện trường, một phần được lưu giữ trong tiệm, phần còn lại giao cho khách hàng, khi lấy đồ vật đó, chỉ nhận bằng chứng không nhận người, theo đà phát triển của nghiệp vụ bảo quản của ngân hàng tài chính ở thời hiện đại, ngành nghề cũ kĩ này đã dần đi vào sách lịch sử, nhưng ngân hàng phải chịu sự giám sát, còn loại hình tiệm này tồn tại trong bóng tối, và nhiều năm nay họ đều theo chế độ cha truyền con nối, tuyên truyền tốt, những người biết đến sự tồn tại của cửa tiệm nàyđa phần đều là khách quen.
Điều quan trọng nhất, tiệm ký gửi không bao giờ sử dụng công nghệ hiện đại như máy tính, công nghệ chế tạo bằng chứng của bọn họ đều theo truyền thống gia tộc, tuyệt đối không có chi nhánh.
Lâm Trung Minh chuyển file ghi âm được sao chép từ chiếc USB sang một loại băng từ đặc biệt, loại băng từ này cần dùng tần suất được cài đặt trước đó để phát, mới có thể khôi phục âm thanh chuẩn xác, và chỉ có thể lặp lại lần tối đa, sau đó, băng từ mỏng kia sẽ mất dần từ tính.
Hiện tại, cuộn băng từ được chứa trong chiếc hộp bên ngoài bọc bằng vải nhung kí gửi tại căn tiệm nhỏ thuộc chợ cũ này.
Ông chuẩn bị chuyển bưu kiện chứa một nửa bằng chứng thông qua hòm thư được ẩn giấu ở ngoại ô, gửi cho đồng bọn đáng tin cậy.
Talia nghe thấy có người đang gọi cô, âm thanh lễ phép và lịch sự, cô quay đầu bắt gặp một người đàn ông thân hình nhỏ nhắn mặc bộ đồng phục màu trắng, để hai bên ria mép đang mỉm cười chào gọi cô.
“Có chuyện gì sao?” Talia mơ hồ và không hiểu.
“Chủ nhân của tôi muốn mời quý cô tham gia buổi tiệc gặp mặt, đương nhiên sẽ có món quà đắt giá tặng cho cô.” Người đàn ông này là người Ấn Độ, tiếng Anh của anh ta dường như xen lẫn mùi cà ri nồng nặc.
“Ồ, vậy sao, nhưng tôi không quen biết với các người.” Câu trả lời của Talia thể hiện sự không thèm quan tâm.
“Ở ngay phía trước.” Người Ấn Độ chỉ căn biệt thự cách đó không xa.
Dường như Talia vẫn đang do dự, đôi môi của cô cắn chặt vào ngón tay.
“Tôi muốn gọi điện thoại cho bạn tôi, có thể mời bọn họ cùng tham gia không?”
Người đàn ông Ấn Độ mỉm cười, như một người hầu mua sắm vật dụng trên chợ cho chủ nhân.
“Chủ nhân của tôi rất phóng khoáng, từng tổ chức những bữa tiệc nổi tiếng nhất ở Dubai, nhất định cô sẽ thích.” Nói xong anh ta làm động tác mời.
Talia không còn thoái thác, cô biết người này nhất định thường xuyên tuyển chọn hậu cung giai lệ cho Abu Tariman, rất hiểu rõ về nghề này, ra vẻ quá lố sẽ để lộ sơ hở.
Cô đứng thẳng người, dọn dẹp đồ đạc, theo sau người Ấn Độ, tiến về phía biệt thự.
Trinh sát viên không sợ bất cứ chuyện gì đang chậm rãi tiến gần tiếp xúc mục tiêu, vừa nghĩ đến đây, Talia bất chợt run rẩy, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Tiểu Lệ sắp vào trong rồi, gọi tụi kia dậy mau.” Đại Vương áp sát thiết bị máy thu hình, lớn tiếng dặn dò Đại Tiện.
Đại Tiện gập chân ngồi trên tấm thảm, tập trung tinh thần thao tác người máy tự động từ phương xa.
Hà Huệ Vân biết thời gian kế tiếp sẽ rất dài và nhàm chán, đồng thời cũng có nghĩa phải gác chuyện ngủ nghỉ của bọn họ sang một bên, cô quyết định mua một ít nguyên liệu làm một bữa ăn mang hương vị quê nhà, đây quả thật là một chủ ý không tồi.
“Tôi biết trong thành có một nơi có thể mua được gia vị, tôi làm vài món ăn Trung Hải cho mọi người.” Cô đề ra ý kiến của mình.
Đại Tiện suy nghĩ một lát, cảm thấy chuyện này khả thi, bụng dạ của bọn họ quả thật nhớ nhung mùi vị của quê nhà, dù sao thì anh ta và Đại Vương cũng có thể ứng phó với tiếng Ả Rập thông thường, giám sát không thành vấn đề, dù phải hành động đột xuất, cũng không đến nỗi đưa người mới vào nghề ra trận.
Anh ta gật đầu.
“Mau chóng trở về.”
Talia dừng chân ở tầng hai của biệt thự được một lát, người hầu dâng lên cho cô cả một bộ trang sức vòng vàng tinh xảo và vài chiếc túi xách Gucci xa xỉ thuộc dòng thời trang Paris, tất cả những điều này đều được người máy ghi nhớ qua ống kính.
“Tiểu Lệ gặp may rồi, đám người này thật giàu có.” Đại Tiện cảm khái nói.
Qua một hồi sau, Talia theo một người Ả Rập rời khỏi khuôn khổ chính của căn biệt thự, đi về phía sau khu vườn.
Người máy không còn nhìn thấy, cũng chẳng nghe được bất kì tin tức gì phát ra từ Talia nữa.
Nhóm người sao Thủy không hề lo lắng, mỗi người trong nhóm đều đã trải qua những hành động trinh sát tương tự, thoát ly sự chi viện của đồng đội là chuyện thường gặp, họ chẳng có gì phải lo lắng cả.
Một tiếng sau, vài người ăn mặc rất kì lạ xuất hiện ở phòng khách lầu ba, họ dựa vào tường vừa uống trà vừa giao lưu vui vẻ về chuyện gì đó, ngôn ngữ của đám người này rất kì lạ, chắc chắn không phải là tiếng Ả Rập vịnh Ba Tư.
Abu Tariman xuất hiện trong ống kính, ông ta ôm ấp với mọi người, trò chuyện rất nhiệt tình, ông ta cũng nói ngôn ngữ kì lạ này.
“Gọi điện thoại cho Tiểu Hà, xem coi cô ấy có nghe hiểu không.” Đại Tiện gọi điện cho Hà Huệ Vân.
Cô ngồi ở khu vực dành riêng cho phụ nữ trong chiếc xe buýt công cộng, tâm trạng buồn bực bất an, tắc đường đã khiến cô tốn nhiều thời gian trên con đường quốc lộ.
Đối thoại truyền đến từ điện thoại có chút mơ hồ, kèm theo âm thânh hỗn đỗn và gầm rú, cô cố gắng nghe được một hồi.
“Hình như đang thảo luận về kế hoạch gì đó, bọn chúng là người vùng Waziristan của nước Pakistan, tiếng địa phương rất khó hiểu, tôi cần đeo tai nghe cẩn thận nghe ngóng, trong điện thoại không được.”
“Cô còn bao lâu nữa mới về tới?”
“Không biết, cây cầu vịnh Ba Tư xảy ra sự cố, bị tắc đường hoàn toàn.” Hà Huệ Vân vô cùng vội vã, nhưng cũng chẳng làm được gì.
Đại Tiện cúp máy, cười bất lực với Đại Vương.
“Đại khái là người của bộ lạc vũ trang, gã này thật nhiều bạn bè.” Đại Vương nói.
Trải qua thêm một lát, cuộc nói chuyện giữa Abu Tariman và đám người bộ lạc này kết thúc, ông ta trở người xuống lầu, biến mất khỏi tầm nhìn.
“Bọn chúng ra ngoài rồi.” Đại Vương thấy vài chiếc xe hơi rời khỏi biệt thự, lái về đường quốc lộ của đảo Palm.
Căn biệt thự trở về trạng thái im lìm, dường như chẳng có bóng dáng ai ở đó.
Hẳn hai tiếng sau, Hà Huệ Vân trán đầy mồ hôi, xách theo một túi nguyên liệu thực phẩm to mới trở về phòng khách sạn Hilton.
Cô đặt đồ xuống, không kịp lau chùi mồ hôi, liền đeo tai nghe, quan sát nội dung tua lại.
Đại Tiện đang sắp xếp thực phẩm, Đại Vương dùng thức uống, uể oải bẻ người.
“Bộp.” Tai nghe rơi nặng xuống tấm thảm trải sàn, Hà Huệ Vân dường như sắp khóc.
“Tiểu, Tiểu Lệ bị bọn chúng biết tỏng rồi, đang bị thẩm vấn, đám người đó còn dắt theo một tù binh từ Pakistan, bọn chúng xuất phát đi thẩm vấn rồi.”
Đại Tiện sững người.
“Tiểu Lệ cũng bị dắt theo, đám người này nói phải chấp hành hình phạt của thánh Allah.” Sắc mặt của Hà Huệ Vân trở nên trắng bệch.
“Bọn họ đi đâu?” Đại Vương hỏi.
“Đến vịnh Ba Tư, bọn họ ngồi chiếc du thuyền lớn của Abu Tariman ra biển rồi.”
Đôi mắt của Lưu Tiến Giang dường như đã không thể nào thích nghi được với độ sáng của ánh mặt trời, anh cảm thấy tầm mắt của mình là một màn trắng xóa, tiếp theo là bóng đêm ập đến, anh ta nôn mửa không ngừng, do hệ thống thần kinh thường xuyên duy trì trong trạng thái làm việc mệt mỏi, khiến anh ta chịu đựng không nổi mà chìm vào trạng thái “hôn mê giả”.