Đội phó Triệu đã điều tra hiện trường xong, hắn ta đưa những người còn lại về đội. Ghi chép tương ứng cũng đã được lưu lại toàn bộ trong hồ sơ.
Vừa về tới văn phòng, điện thoại của đội phó Triệu liền reo lên, màn hình hiển thị ba chữ “Thư ký Tôn”.
“Chào anh, thư ký Tôn!” Đội phó Triệu khoá cửa văn phòng xong liền khẽ tiếng nói.
“Mọi việc xử lý đến đâu rồi!” Điện thoại vọng tới giọng của một người đàn ông.
“Trong cặp của nghi phạm lục soát được khoảng ml chất lỏng trong suốt, bước đầu đoán định chắc chắn là thuốc cấm. Khi bắt kẻ tình nghi thì cậu ta vừa chơi thuốc xong, thành phần ma tuý trong máu rất cao…” Đội phó Triệu trả lời theo như quy chuẩn.
“Người thì sao?” Người trong điện thoại lại hỏi.
“Đang ở trong phòng thẩm vấn!” Đội phó Triệu nói: “Đội trưởng Hàn đang thẩm vấn!”
“Hàn Thế Dân?” Người trong điện thoại nghi hoặc hỏi.
“Xảy ra sai sót. Người ở trung tâm tố giác vừa nhận được mệnh lệnh thì đúng lúc đội trưởng Hàn quay về nên người đầu tiên đến hiện trường là anh ta…” Đội phó Triệu thở dài nói.
Người trong điện thoại bắt đầu trầm mặc, khoảng ba mươi phút sau mới nói: “Không dùng cách thức gì khác với quy định đó chứ?”
“Không hề?” Đội phó Triệu khẳng định nói: “Toàn bộ đều xử lý theo quy trình tiêu chuẩn!”
“Vậy thì tốt!” Người trong điện thoại nói: “Bằng chứng sờ sờ ra đấy, có muốn bay cũng không bay được!”
Đội phó Triệu cúp điện thoại xong vẫn hơi nghi hoặc. Lúc trước đội phòng chống ma tuý cũng từng xử lý qua nhiều vụ án tương tự như vậy, vụ án ngày hôm nay quả thật chỉ là cỏn con. Vậy mà sao lại thu hút sự chú ý của thư ký Cục trưởng như vậy?
Đội phó Triệu lúc này căn bản vẫn không biết rằng vụ án này đã kinh động tới Cục trưởng thành phố, mối quan hệ bên trong đó lại càng rối rắm phức tạp.
Trong phòng thẩm vấn, Hàn Thế Dân giở bản tài liệu của Tống Triều Dương ra, bất thình lình, anh ta ngước đầu lên hỏi: “Từng tập võ sao?”
Nhân viên ghi chép ngồi bên cạnh đã làm xong bảng biểu trên máy tính, cô đang chuẩn bị nhập thông tin cơ bản của Tống Triều Dương vào thì chẳng ngờ đội trưởng Hàn lại mở đầu bằng câu này, bất giác ngây ra, không biết nên ghi chép như thế nào.
Đội trưởng Hàn khẽ lắc đầu, ý bảo không cần ghi chép lại.
Tống Triều Dương cũng hơi ngây ra, thẩm vấn chẳng phải là sẽ hỏi những thông tin đại loại như là họ tên, địa chỉ sao?
“Lúc trước cháu có tập một thời gian!” Tống Triều Dương trả lời hàm hồ.
“Tập ở đâu?” Đội trưởng Hàn lại hỏi.
“Ở nước ngoài!” Tống Triều Dương bình tĩnh trả lời. Cậu từng có thời gian ra nước ngoài, cái này có thể tra được trên hệ thống công an.
“Cậu tiếp xúc với ma tuý từ bao giờ?” Đội trưởng Hàn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Tống Triều Dương.
“Cháu chưa từng tiếp xúc với những thứ này!” Tống Triều Dương lại trả lời.
“Cậu có biết ai trong những người mà cậu quen có hiện tượng chơi thuốc không? Đặc biệt là học sinh!” Đội trưởng Hàn lại hỏi.
“Không ạ!” Tống Triều Dương lắc lắc đầu: “Cháu vừa tới Kinh Thành, quen rất ít người, cũng vừa mới đi học chưa được một tuần, hầu như là không quen với bạn nào…”
“Ồ!” Đội trưởng Hàn lẩm bẩm một tiếng rồi lại hỏi: “Thế ma tuý trong cặp sách của cậu từ đâu ra?”
“Cháu thật sự không biết!” Tống Triều Dương nói: “Cháu dám đảm bảo là trước khi học tiết thể dục thì cặp sách của cháu tuyệt đối không có thứ này!”
Dựa vào phán đoán trực quan của đội trưởng Hàn thì rất có khả năng đây là lần đầu Tống Triều Dương chơi thuốc. Ngoài ra thì nhân viên của tổ một cũng không tìm thấy bất cứ vật gì có liên quan tới ma tuý ở nhà của Tống Triều Dương. Nhưng điều tra thì dựa vào chứng cứ, tình hình lúc này rất bất lợi với Tống Triều Dương.
“Các xét nghiệm đều cho thấy là cậu đã chơi thuốc. Thêm vào đó là ml nước thần trong cặp cậu đủ để cậu ngồi tù mười năm. Cậu phải nghĩ kỹ vào, chủ động khai ra thì sẽ khiến chúng tôi bớt được rất nhiều phiền phức không cần thiết. Ở trên toà án chúng tôi cũng sẽ chủ động xin giảm nhẹ hình phạt cho cậu…” Đội trưởng Hàn khuyên bảo chân thành.
Tống Triều Dương ngây ra một lúc: “ml? Nhiều như vậy sao?” Lúc trước Tống Triều Dương vẫn luôn ở trong trạng thái không tỉnh táo. Tuy cậu biết là cảnh sát tìm thấy ma tuý trong cặp sách của cậu, nhưng cậu hoàn toàn không có khái niệm cụ thể. Nhưng khi nghe thấy đội trưởng Hàn nói về án tù mười năm, ngẫm ra thì số lượng ma tuý đó không hề nhỏ.
“Từ bảy năm cho tới tử hình. Khoảng thời gian ở giữa phán thế nào thì còn phải xem biểu hiện của cậu nữa!” Đội trưởng Hàn nói.
Tống Triều Dương bất giác cười khổ: “Đội trưởng Hàn à, chỗ ma tuý này thật sự không phải của cháu, nhất định là có người vu oan hãm hại cháu!”
Đội trưởng Hàn nhìn Tống Triều Dương rồi nói: “Ai bị đưa tới đây cũng đều nói là mình bị oan, nhưng pháp luật coi trọng chứng cứ. Sự thật lúc này là cậu tàng trữ và sử dụng ma tuý, quan tòa sẽ không nghe lời giải thích mà không có chứng cứ đâu!”
Tống Triều Dương bắt đầu trầm mặc, đội trưởng Hàn nhận lấy bản ghi chép từ nhân viên thẩm vấn bên cạnh đưa qua, anh ta ghi lại chi tiết thông tin của Tống Triều Dương.
Mãi cho tới khi Tống Triều Dương điền xong thì cậu vẫn không nói một câu gì.
Đội trưởng Hàn ngẩng đầu lên nhìn Tống Triều Dương rồi hỏi: “Vẫn không khai ra à?”
Tống Triều Dương im lặng trả lời: “Cháu không có gì để nói nữa ạ!”
Đội trưởng Hàn ra hiệu bằng tay với camera rồi ngay sau đó có hai cảnh sát đi vào đưa Tống Triều Dương ra ngoài.
“Sao thế? Có vấn đề gì sao?” Nhìn nhân viên ghi chép ngồi bên cạnh với bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi, đội trưởng Hàn hỏi.
Đây là lần đầu nhân viên ghi chép nhìn thấy đội trưởng Hàn tiến hành thẩm vấn tội phạm đơn giản như vậy. Lúc trước, tội phạm vào đây nếu không dùng các biện pháp khác thì cũng bị đội trưởng Hàn dùng những câu hỏi đơn giản vần cho loạn hết cả lên.
Nhân viên ghi chép không dám nói ra suy nghĩ thật sự của mình, cô ta lập tức lắc lắc đầu.
“Yên tâm đi, sẽ có người thay chúng ta hỏi ra được!” Đội trưởng Hàn nói đầy ẩn ý.
Quan hệ cứng như vậy, chỗ dựa lớn như vậy, nếu Tống Triều Dương là người bị hại thì Lý Hương Quân làm gì có chuyện không điều tra cặn kẽ. Bản thân anh ta hà tất phải lãng phí công sức cơ chứ. Hơn nữa thì Tống Triều Dương rõ ràng có ý chí khác hẳn người bình thường, cậu còn có tâm lý chống đối rất lớn với anh ta, kể cả có tình huống gì khác thường thì thiết nghĩ cũng sẽ không nói với anh ta đầu tiên.
Quả đúng như vậy, đội trưởng Hàn và nhân viên ghi chép chưa rời khỏi phòng thẩm vấn thì người của Chi cục khu Bắc và Lý Hương Quân đã tới tận nơi.
Tuy không phù hợp với quy định nhưng đội trưởng Hàn cũng không hề chặn Lý Hương Quân ở bên ngoài. Người có gia thế hùng hậu như Lý Hương Quân thì đây không phải lần đầu đội trưởng Hàn gặp. Kể cả lúc này anh có làm việc theo quy định thì vài phút sau cũng sẽ có điện thoại này nọ từ lãnh đạo gọi tới. Để mà so sánh thì Lý Hương Quân còn đỡ hơn một chút, cô ta có thân phận luật sư nên ngoài mặt còn nói cho qua được.
Tống Triều Dương còn chưa ngồi ấm mông ở trong phòng tạm giam thì đã bị đưa lại về phòng thẩm vấn. Đội trưởng Hàn đến phòng giám sát, bật lên camera của phòng thẩm vấn rồi nhìn người của Chi cục khu Bắc và Lý Hương Quân hỏi Tống Triều Dương.