Điệp Viên Kỳ Quái

chương 91: giải quyết ổn thỏa (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Tôi đã thông báo với phòng giám sát, bọn họ sẽ tới ngay, bây giờ anh chỉ cần nói cho tôi biết Tống Triều Dương bị giam ở đâu?” Lý Hương Quân nói gấp gáp.

Sắc mặt của đội trưởng Hàn tái mét, bây giờ anh ta khẳng định chắc chắn rằng Lý Hương Quân đã biết chuyện Tống Triều Dương bị tra tấn ép cung. Trong đội cảnh sát, đặc biệt tổ phụ trách trọng án hình sự, cùng đội phòng chống ma túy, chuyện tra hỏi ép cung, chẳng qua là một loại thủ đoạn cần thiết, tuy không hay ho đẹp mặt cho lắm, nhưng là bí mật được công khai ai nấy đều rõ.

Nếu có người tố cáo, có sự xen vào của phòng giám sát, vụ việc sẽ trở nên cực kì phiền phức. Huống chi người như Lý Hương Quân có mối quan hệ, có gia thế, và tinh thông kiến thức pháp luật.

“Thì giam ở phòng tạm giam, sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Sắc mặt của đội trưởng Hàn rất khó coi. Anh ta muốn biết Lý Hương Quân đã nắm bắt được những thông tin cụ thể nào.

“Mọi chuyện chờ phòng giám sát đến rồi tính tiếp!” Lý Hương Quân than thở một hơi dài. Việc điều tra vẫn chưa có chút manh mối gì, mà xảy ra chuyện lớn như vậy, vụ án càng lúc càng khó xử lý.

Thấy sắc mặt của đội trưởng không được tốt, đám đội viên không dám tiếp tục cười giỡn vui đùa, ai nấy trở về cương vị của mình. Đội trưởng Hàn tỏ bộ dạng lạnh lùng, dẫn Lý Hương Quân đi về phía phòng giam.

Sở dĩ dung túng đội phó Triệu giở thủ đoạn với Tống Triều Dương, thật ra đội trưởng Hàn có mưu tính riêng. Theo trực giác và kinh nghiệm, bên trong vụ án của Tống Triều Dương có uẩn khúc rất lớn. Rất có khả năng như lời kể của Tống Triều Dương, cậu ta bị người khác vu oan giá họa. Theo sự hiểu biết của anh ta về đội phó Triệu, khả năng lớn đội phó Triệu cũng tham gia vào đó, nếu xét về góc độ công việc, anh ta cũng rất không mong muốn đội phó Triệu tiếp tục ở lại đây cộng tác với mình. Nên tất cả những cử động trước kia, thực chất là anh đang đào hố cho đội phó Triệu.

Vả lại Tống Triều Dương cũng chẳng phải người bình thường, đơn giản chỉ một mình Lý Hương Quân đã khiến đội trưởng Hàn mò không thấu. Chỉ một cuộc gọi bình thường mà đã có được sự giúp đỡ của Cục trưởng thành phố, đội trưởng Hàn có ngu dốt đi chăng nữa cũng biết rõ thân phận của Lý Hương Quân không đơn giản.

Tổng hợp hai phương diện, đội trưởng Hàn có được sự quyết đoán. Nếu Tống Triều Dương bảo rằng bị vu oan giá họa, chẳng cần bao lâu sẽ được trả sự trong sạch, tuy anh ta không biết bề trên là ai đang thao túng vụ việc này, nhưng Tống Triều Dương đã không còn thích hợp ở lại đây. Để đội phó Triệu chẳng biết nội tình giở thủ đoạn với Tống Triều Dương, chắc chắn Tống Triều Dương sẽ được chuyển đi, khả năng chuyển đội phó Triệu đi khỏi chỗ này cũng rất lớn.

Nhưng tiền đề là vụ việc không được gây ồn ào quá lớn, nếu vụ việc này thật sự bị đâm thọc tới cấp trên, thậm chí cuối cùng sẽ được công bố trên truyền thông, không chỉ mình bị xử phạt vì giám sát bất lực, quản lý không chặt, cả đội phòng chống ma túy, hoặc cả khu cục công an sẽ xấu hổ theo.

Hai người đi đến cửa phòng giam, cửa đang khóa, bên cạnh đặt một chiếc ghế, nhưng không thấy người canh gác. Đội trưởng Hàn tiếp tục không vui, nơi đây thỉnh thoảng sẽ giam giữ vài kẻ tình nghi phạm tội nặng, nên anh ta có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc về phương diện này, hầu như không bao giờ xuất hiện hiện tượng nhân viên trực ban tùy ý rời khỏi vị trí.

Đội trưởng Hàn đẩy cửa phòng giam, nhưng bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi nói không nên lời, vài giây sau, một cơn tức giận xộc thẳng lên đầu, sắc mặt của đội trưởng Hàn đỏ bừng.

Cảnh sát trực ban cùng chú cảnh sát đang ngồi ở chiếc giường bên hàng rào sắt, kiểm tra vết thương trên người Tiểu Vũ. Đội phó Triệu vẫn nằm thẳng ngay cửa hàng rào sắt. Còn Hứa Tất Thành và Tống Triều Dương đang ở ngoài cửa rào. Trông bộ dạng, giống như bốn tên cảnh sát đóng vai tội phạm, bị giam giữ bên trong, Hứa Tất Thành và Tống Triều Dương trở thành người canh giữ.

“Anh là ai?” Đội trưởng Hàn nheo mắt, lóe lên tia sắt lạnh, hỏi Hứa Tất Thành đang rít thuốc.

“Cùng ngành!” Hứa Tất Thành rút giấy tờ ra, ném cho đội trưởng Hàn.

“Hứa Phó Sở trưởng?” Đội trưởng Hàn nhìn lướt giấy tờ, sắc mặt không mấy thiện cảm hỏi, “Vụ án này liên quan gì đến anh?”

“Có chút liên quan, nhưng bây giờ chưa tiết lộ được.” Hứa Tất Thành ném điếu thuốc trong tay, dùng chân giẫm hai phát.

Nếu không có lý do thích hợp, hành động trước kia của Hứa Tất Thành rất khó giải thích, nhưng anh không vì thế mà ưu sầu, anh tin rằng, bằng thủ đoạn và năng lực của Lý Hương Quân, chắc chắn sẽ giải quyết chuyện này rất ổn thỏa. Cho dù Lý Hương Quân không giải quyết được, những vụ việc như thế bản thân anh vẫn có thể xử lý. Dù sao đi chăng nữa, anh cũng là người trực thuộc bộ phận đặc thù, cùng lắm thì bảo Tống Triều Dương liên can đến an ninh của quốc gia.

Đội trưởng Hàn ném giấy tờ trả lại cho Hứa Tất Thành, quát hai tên cảnh sát còn tỉnh táo ở trong kia rằng: “Cút ra đây cho tôi!”

Hai cảnh sát ngượng ngùng đi ra, đội trưởng Hàn nghiến răng nói, “Ai giải thích cho tôi biết?”

Cảnh sát trực ban rụt rè cái đầu của mình, liếc chú cảnh sát một phen, chú cảnh sát lườm nguýt lại, tường thuật đại khái về nguyên nhân hậu quả của sự việc.

“Ha ha ha…” Đội trưởng Hàn cười lạnh, mắt dán chặt vào Hứa Tất Thành bảo: “Hứa Phó Sở trưởng thật oai phong quá mà, chạy tới chỗ này rút súng thể hiện!”

Sau đó trở đầu, lườm hai cảnh sát mắng mỏ: “Sao không một phát bắn chết hai tên vô dụng này luôn đi?”

Hai cảnh sát cúi đầu xấu hổ.

“Mời hai vị ra ngoài!” Đội trưởng Hàn lạnh lùng nhìn Lý Hương Quân và Hứa Tất Thành.

“Anh định làm gì?” Lý Hương Quân lạnh giọng hỏi, “Đã bị thương như vậy rồi, chẳng lẽ không cần băng bó sao?”

“Tôi muốn làm gì? Không cần cô dạy.” Đội trưởng Hàn nói dửng dưng, “Người tình nghi giam ở chỗ của tôi một phút thì thuộc sự quản lý của tôi, có bản lĩnh, cô bảo Cục trưởng gọi điện cho tôi! Hoặc là, cô cầm súng chĩa vào tôi thử xem!” Câu cuối nói với Hứa Tất Thành, đội trưởng Hàn gần như nghiến răng.

“Anh…” Lý Hương Quân bị chặn họng nói không nên lời.

“Ra ngoài trước đi!” Hứa Tất Thành cau mày, khuyên nhủ Lý Hương Quân một câu.

Lý Hương Quân liếc đội trưởng Hàn một phen, đi theo Hứa Tất Thành ra khỏi phòng giam. Lúc này tiếp tục xảy ra tranh chấp với đội trưởng Hàn chỉ khiến cục diện càng trở nên tồi tệ.

Chờ chú cảnh sát khóa cửa phòng giam, đội trưởng Hàn bỗng dưng tung một cước vào ngực của Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương giơ tay đỡ theo phản xạ, chỉ cảm giác một sức mạnh ập tới, cơ thể bất chợt lui về sau hai bước.

“Cũng đánh được đó chứ!” Đội trưởng Hàn thu chân phải về, vặn vẹo chiếc cổ, nói với Tống Triều Dương. Hiện giờ anh ta rất bực bội, cho dù anh ta có ấn tượng không được tốt với đội phó Triệu, nhưng dù sao vẫn là người dưới trướng mình, còn Tống Triều Dương thân là một nghi phạm, dám cả gan hành hạ hai tên thuộc hạ của anh ta thành bộ dạng như thế, sao anh ta có thể đè nén cơn lửa giận này được cơ chứ?

Đội trưởng Hàn gỡ mũ xuống, ném sang bên cạnh chỗ chú cảnh sát đang đứng, sau đó “hừ” một tiếng, nắm đấm như mãnh hổ xuống núi, vồ vập về phía Tống Triều Dương.

Thân thủ của đội trưởng Hàn rất cường tráng, nhưng nói sao thì vẫn có chút chênh lệch so với Tống Triều Dương. Nhưng Tống Triều Dương chỉ đỡ lấy, không đánh trả.

“Đánh đi? Chẳng phải cậu đánh được lắm sao?” Đội trưởng Hàn hung dữ hỏi, nhưng động tác trong tay không hề thuyên giảm.

Tống Triều Dương không lên tiếng, chỉ né tránh tay chân tấn công của đội trưởng Hàn.

Nghe được động tĩnh bên trong kia, Lý Hương Quân muốn xông vào, nhưng bị Hứa Tất Thành cản lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio