"Theo lời mày nói thì ngoài việc gọi cho Tôn Cương ra thì mày không hề tham gia vào những chuyện khác sao?” Cục trưởng Diêu nhìn chằm chằm vào cậu con trai của mình, ánh mắt ông ta toả ra tia sáng lạnh lẽo thấu người.
“Vâng ba, con dám đảm bảo tuyệt đối đấy!” Diêu Kim Tiền quỳ dưới đất rồi gật đầu lia lịa: “Ma tuý là đám Lưu Tự Phi đi tìm, đến ngay cả người tàng trữ ma tuý là ai con cũng không biết! Con chỉ tìm cho chúng nó số điện thoại báo cảnh sát của Cục công an Chi cục khu Tây thôi!”
“Trong vụ này mày biết được bao nhiêu?” Cục trưởng Diêu lại lạnh lùng hỏi.
“Con chỉ biết thế thôi ạ!” Diêu Kim Tiền thề thốt đảm bảo: “Con cũng sợ nhỡ đâu xảy ra chuyện gì nên lúc chúng nó bàn bạc với nhau, con luôn cố tìm cách chuồn đi chỗ khác.” Dù gì cũng là con em cảnh sát, lúc nào cũng có ý thức phòng bị.
“Mẹ nhà mày!” Cục trưởng Diêu đạp con trai một cái rồi chửi rủa: “Sao mày không dùng cái khôn ngoan này vào con đường chính đáng hả?”
“Còn gì giấu tao nữa không?” Cục trưởng Diêu trợn mắt lên hỏi.
“Tuyệt đối không còn gì nữa ạ!” Diêu Kim Tiền ưỡn ngực thẳng lưng nói: “Chuyện đã tới nước này rồi sao con dám nói dối cơ chứ. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, con phải vào tù thì chẳng phải nhà chúng ta sẽ tiêu tùng sao?”
“Sao lúc trước mày không nghĩ thế đi?” Cục trưởng Diêu lại đạp con trai thêm phát nữa: “Bây giờ ông mày dặn dò mày, mẹ nhà mày vểnh tai lên nghe cho rõ vào, đến lúc đấy mày cứ nói như này…”
Khoảng nửa giờ sau, Cục trưởng Diêu đuổi Diêu Kim Tiền ra khỏi phòng nghỉ, ông ta để Tôn Cương và Lưu Hổ canh chừng cậu ta ở văn phòng, Diêu Kim Tiền lúc này vẫn bị còng hai tay sau lưng. Bất luận Diêu Kim Tiền khổ sở lạy lục thế nào thì Cục trưởng Diêu cũng không chịu thả ra, ông ta muốn để con trai phải chịu chút khổ sở.
Cục trưởng Diêu đóng cánh cửa phòng nghỉ lại rồi cầm điện thoại ở đầu giường lên, trầm ngâm một lúc rồi gọi đi.
“Chào lãnh đạo, tôi là Diêu Chí Khang, bây giờ anh có thời gian không…” Cục trưởng Diêu cẩn trọng nói trong điện thoại.
“Vâng, vâng, cảm ơn lãnh đạo ạ, bây giờ tôi sẽ tới ngay!” Cục trưởng Diêu tay cầm điện thoại gật đầu cung kính nói.
Cúp máy xong, Cục trưởng Diêu đi ra khỏi phòng nghỉ. Ông nhìn Tôn Cương với vẻ căm phẫn nói: “Mẹ nhà cậu, bây giờ đến bệnh viện tìm cậu Triệu cho tôi. Nhớ kỹ này, gặp được cậu ta thì nói thế này…”
Tôn Cương nghe không chớp mắt, sợ mình bỏ sót một chữ nào đấy. Khi Cục trưởng Diêu nói xong, anh ta gật đầu lia lịa rồi bảo: “Cục trưởng à, anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót nữa đâu!” Chẳng cần phải nghĩ nhiều, chỉ cần nhìn bộ dạng lúc này của Diêu Kim Tiền thì thư ký Tôn cũng hiểu là chuyện này nghiêm trọng tới mức nào. Anh ta đã chẳng còn dám mơ mộng là sẽ giữ được tiền đồ của mình nữa, chỉ cần không ăn cơm tù là tạ ơn trời đất lắm rồi.
Sau khi thư ký Tôn đi khỏi, Cục trưởng Diêu lại gọi điện cho lãnh đạo có liên quan của phòng cảnh sát thành phố, chủ yếu cũng chỉ là mong có được sự đồng tình của họ mà nới lỏng điều tra chuyện của đội phó Triệu một chút, ngoài ra thì để cho thư ký Tôn được gặp đội phó Triệu.
Cúp máy xong, Cục trưởng Diêu bảo tài xế tìm chiếc áo thường phục mà ông ta mặc sau khi tan làm khoác lên người Diêu Kim Tiền rồi ba người họ cùng xuống tầng.
Sau khi lên xe, Diêu Kim Tiền lén nhìn trộm Cục trưởng Diêu, dè dặt nói: “Ba à, ba có thể mở còng tay cho con trước được không? Hai tay con sắp mất hết cảm giác rồi.”
“Hỏng luôn đi càng tốt!” Cục trưởng Diêu tàn nhẫn nói: “Nhận tội thì cũng phải có bộ dạng của nhận tội. Không khiến mày thê thảm một chút thì sao khiến người ta nguôi giận được cơ chứ? Ông đây bây giờ vẫn thấy mặt mày còn ít vết thương lắm đấy!”
Diêu Kim Tiền nghe xong vội rụt cổ lại rồi trốn vào góc ở băng ghế sau, không dám ho he gì nữa.
Trong toà nhà của Cục công an thành phố, sau khi Cục trưởng Điền cúp điện thoại của Diêu Chí Thành thì lông mày hơi chau lại.
Cậu Diêu này lại có trò gì nữa đây? Cục trưởng Điền thầm lẩm bẩm trong lòng. Diêu Chí Khang úp úp mở mở trong điện thoại, chỉ nói là có chuyện rất quan trọng cần ông giúp đỡ, đã vậy lại còn có liên quan tới vụ án ở trường Trung học Thực Nghiệm số nữa. Lẽ nào cậu Diêu cũng có dây dưa tới chuyện này sao? Hoặc có người xin xỏ, xin đến tận chỗ cậu Diêu?
Cũng không đúng! Cậu Diêu theo ông bao nhiêu năm nay, cũng có thể coi là thủ hạ thân thiết rồi, cậu ta hiểu rất rõ tính cách của ông. Chuyện này mà tìm ông giúp đỡ kiểu gì cũng ăn chửi.
Cục trưởng Điền thở dài một tiếng, ở trong thể chế này thì chuyện mệt mỏi nhất, phiền phức nhất chính là những chuyện như vậy. Tuy rằng vô cùng căm ghét nhưng lại chẳng có cách nào tránh được. Văn hoá lịch sử mấy nghìn năm nay đã đúc kết ra rồi, nhân tình tựa như một cái xiềng xích vô hình khiến tất cả mọi người trên thế gian này bị khoá lại trong đó.
Tuy Cục trưởng Điền ở chức vụ cao, ông tự đánh giá bản thân công chính liêm minh, chính khí đầy mình, nhưng hiện tượng như này ông cũng không biết phải làm thế nào. Thực sự thì giống như một câu nói: người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Cũng giống như việc sáng nay Lý Hương Quân gọi cho ông vậy, ở trong tình huống không làm trái với nguyên tắc và quy định thì vẫn nên du di cho người ta một chút.
Một mình thư ký Tôn lái xe tới bệnh viện cảnh sát, tìm được phòng bệnh của đội phó Triệu.
Trước cổng có một giám sát viên mặc cảnh phục, đội mũ trắng. Thư ký Tôn điều chỉnh lại biểu cảm rồi mỉm cười bước qua đó.
“Lãnh đạo, chào anh!” Thư ký Tôn cười chào hỏi giám sát rồi đưa giấy tờ của mình ra.
“Tôi là thư ký của Cục trưởng Diêu chi cục khu Tây. Cục trưởng của chúng tôi sau khi biết chuyện của đội phó Triệu vốn dĩ định đích thân tới nhưng có việc đột suất nên chỉ đành phái tôi tới đây tìm hiểu tình hình!”
Giám sát kiểm tra giấy tờ của thư ký Tôn rồi nói: “Chuyện này chúng tôi phải xin chỉ thị của lãnh đạo, anh chờ cho một chút!” Nói xong liền quay người đi vào phòng bệnh.
Khoảng một phút sau, giám sát lúc trước ở cửa bước ra, đằng sau anh ta là một giám sát trung niên dường như là lãnh đạo.
Thư ký Tôn khiêm tốn giới thiệu bản thân rồi tường thuật lại một lượt những cái vừa nói lúc trước.
Giám sát lớn tuổi lộ vẻ khó xử, ông nhìn thư ký Tôn nói: “Theo quy định, trong thời gian điều tra, người bị điều tra không được tiếp xúc với bất kỳ người nào cả. Cậu cũng biết đấy, từ ý nghĩa nghiêm khắc mà nói thì người bị điều tra cũng tính là nghi phạm!”
Thư ký Tôn gật đầu rồi cười gượng mấy tiếng, anh ta tiến sát lại nói: “Chuyện này quả thực là tôi cũng có chỗ không đúng, nhưng lãnh đạo à, anh cũng biết đấy, bao nhiêu năm nay không hề xảy ra chuyện như vậy. Cục trưởng của chúng tôi nào có thể nén được cơn giận này, ông lại càng lo lắng không biết cấp dưới bị thương có nặng hay không, nhưng quả thực là không cách nào phân thân nổi…”
Giám sát trung tuổi khẽ gật đầu. Tuy bọn họ là người được Lý Hương Quân nhờ vào quan hệ với cấp trên được phái tới đội phòng chống ma tuý, nhưng khi bọn họ bước vào nhà giam của đội phòng chống ma tuý, nhìn thấy cảnh tượng đó liền cảm thấy không chỉ cảm thông với đội phó Triệu và Tiểu Vũ đang hôn mê bất tỉnh mà lại càng căm hận Tống Triều Dương.
Tuy bọn họ quản lý cảnh sát trực thuộc các Chi cục, nội dung công việc là đề phòng và ngăn chặn nhân viên cảnh vụ có tình trạng vi phạm quy định, nhưng suy cho cùng thì bọn họ vẫn là cảnh sát.
Giám sát trung tuổi cũng hiểu nôm na là thư ký Tôn muốn làm gì, chẳng qua cũng chỉ là muốn thống nhất lời khai, giảm nhẹ tội trạng. Hơn nữa thì lãnh đạo bên trên cũng có dặn dò bảo ông cứ xem tình hình mà làm. Vậy nên có cho thư ký Tôn vào hay không thực chất cũng chỉ là một câu nói của ông mà thôi.
Trầm ngâm một hồi, giám sát trung tuổi gật đầu với thư ký Tôn rồi mở cửa phòng bệnh. Ông còn khẽ hỏi một câu: “Có cần tôi tránh đi không?”
“Không cần, không cần đâu!” Thư ký Tôn vui mừng xua tay: “Tôi chỉ xem thương thế ra sao thôi. Cảm ơn lãnh đạo, cảm ơn lãnh đạo!”