Thời Dư, đi, chúng ta đi mua đồ.” Cô không cho phép anh nói không, trực tiếp kéo tay anh đi ra ngoài.
Anh cũng không kháng cự, cứ như vậy bị cô kéo ra ngoài cửa, đón thang máy xuống lầu.
Trước tòa cao ốc mà Lục Thời Dư ở là một cái sân lớn trồng đầy cây xanh và hoa cỏ, đường được quy hoạch khá tốt, ánh mặt trời ấm áp, gió mát sảng khoái, vô cùng thoải mái.
Cô hít thở thật sâu, quay đầu lại nói với anh: “Sao, cảm giác không tệ chứ? Phải thường xuyên ra ngoài phơi nắng, mới có thể khỏe mạnh, biết không?”
Anh không nói chuyện, chỉ nhìn cô.
Cô mỉm cười với anh, lại nói: “Đừng ở nhà cả ngày, anh nhìn anh đi, cũng không vận động, gầy tong teo……” Nói rồi, nắm lấy cánh tay anh, lại giật mình.
Ê? Cánh tay Lục Thời còn rất rắn chắc….
“…… Được rồi, anh không tính là rất gầy, nhưng cứ núp ở trong nhà thì không khỏe đâu, về sau nhớ rõ, mỗi sáng sau khi phơi đồ xong thì ra ngoài hít thở không khí, ít nhất phải đi nửa tiếng mới được về.” Giọng điệu của cô như một giáo viên dặn học sinh phải làm bài tập.
Ánh mắt của anh đuối theo một con quạ nhỏ bay ngang qua, trên mặt có không một tia tình cảm.
Cô lơ đễnh, nhìn khuôn mặt anh ở góc nghiêng, không khỏi tò mò.
Nếu không bị chứng tự kỷ, anh sẽ là mẫu đàn ông thế nào?
Cởi mở? Hay là điềm tĩnh? Dịu dàng? Hay là lạnh lùng?
Ánh mặt trời chiếu vào người anh, thoạt nhìn cao ráo mà đẹp trai, sáng sủa điểm đạm, người đàn ông có gương mặt đẹp như thế, tâm lý lại có vấn đề……
Ai~~!
Thầm thở dài một hơi, tình mẫu tử nổi dậy, muốn bảo vệ anh.
Trước khi cô tháo cái mác cô vợ này ra, cô phải giúp anh mua ít đồ dự trữ mới được.
“Thời Dư, chúng ta đi mua vài thứ đi.”
Cô dẫn anh đến siêu thị gần đó.
Siêu thị này rất lớn, cô đẩy xe mua hàng, chất một đống đồ ăn vào trong, Lục Thời Dư lẳng lặng đi bên cạnh, nhìn cô phung phí mua đồ.
“Bánh quy này có rất nhiều chất xơ, tốt cho sức khỏe, buổi sáng khi anh đói thì ăn lót dạ…” Cô nói một mạch rồi bỏ vào xe.
“Loại nước trái cây ít đường này không tệ, lúc trước khi em không có thời gian ăn hoa quả thì đều uống thứ này, rất là tiện.” Cô như một cựu chiến binh, lấy từng tá một vào xe mua hàng.
Thói quen của người có cuộc sống bận rộn (hay là lười?) như cô, thành thạo nhất là những loại thực phẩm tiện lợi mở ra uống liền hay mở ra ăn liền này.
Tiếp theo, cô lại mua một đống đồ, ăn, uống, lau, rửa…… Cái loại tinh thần này, giống như hận không thể mua cả cái siêu thị này về nhà.
Cuối cùng, cô tìm khắp nơi trên kệ thuốc trừ sâu, tìm ra một loại thuốc diệt gián hiệu quả nhất, quay đầu nói với Lục Thời Dư: “Loại này diệt gián rất tốt, chỉ cần xịt vào góc tường, gián sẽ bò ra rồi chết lăn quay bên ngoài, không cần phải động tay động chân, dùng rất tốt.”
Cô tự giải thích, không phát hiện ánh mắt Lục Thời Dư nhìn cô mang theo ý cười thản nhiên.
Mua sắm khoảng một giờ, đồ đã mua xong, đang định đi đến quầy tính tiền, một nhân viên bán hàng trẻ tuổi nhiệt tình gọi họ lại.
“Tiên sinh, tiểu thư, có muốn uống thử không? Đây là rượu hoa quả mới nhất của công ty chúng tôi, ngon vô cùng nhé! Rất thích hợp cho đôi tình nhân, cam đoan uống xong sẽ làm tình cảm của hai vị càng mặn nồng càng ngọt ngào dài lâu….”
Nói thật sao!
Lâm Ninh cười cười, cố ý nói: “Chúng tôi không phải người yêu đâu!”
“Vậy các vị chắc chắn là vợ chồng, vợ chồng thì càng nên uống loại rượu hoa quả này, sẽ khiến hai người càng đằm thắm hơn!” Nhân viên bán hàng lập tức nói.
Cô cảm thấy buồn cười, cầm lấy một chén nhỏ rượu, đưa cho Lục Thời Dư. “Thời Dư, uống một chén đi! Người ta nói chúng ta uống xong sẽ càng đằm thắm đấy.”
Lục Thời Dư không nhận, cô lại dứt khoát đưa đến bên miệng anh.