Diệt Tận Trần Ai

chương 58 : linh mạch giả

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

-----o0o-----

Yên lặng một hồi lâu, Dương Trạch mở miệng hỏi, "Có phải Tây Đà Thánh Nữ gọi là Kỷ Linh Nhi hay không?"

Lưu Khiêm hơi sững sờ, hiển nhiên vấn đề này hắn cũng cũng không rõ, đành chỉ biết nhìn về phía Tiết Nhiễm, người chưởng quản nội khố, có rất nhiều tin tức đến từ sản nghiệp bên ngoài của Hầu phủ, từ trước đến nay vốn có kiến thức rộng rãi.

Tiết Nhiễm giật mình, sau đó đối với Dương Trạch cười,

"Xem ra ngươi cũng không quá thiển cận."

Mặc dù lúc trước đó cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng mà giờ khắc này chứng thực được suy đoán trong lòng, miệng của Dương Trạch vẫn là hả ra, để không ít gió lùa vào.

-----o0o-----

Cơm tối chấm dứt, mọi người dần dần tán đi.

Hầu phủ rộng lớn vô cùng! Bởi vì rất lớn, cho nên coi như là mọi người chỉ từ bên trong yến tiệc bước ra đại sảnh chính, đi đến gian biệt viện của gia đình Dương Trạch, cũng phải trải qua mấy cây cầu vòm bằng đá xanh, hai vườn cây cảnh, một khu rừng trúc có suối chảy cùng thác nước nhân tạo nho nhỏ.

Đoạn đường này Dương Hồng Viễn đi ở phía trước , Dương mẫu Trình Anh một tay cầm vài trái cam nhỏ màu xanh, cùng Dương Trạch ở phía sau vừa đi, vừa một bên lột.

Trình Anh lột rất cẩn thận, cẩn thận như tính cách của bà. Lột ra quả cam bên trong tròn trĩnh, toàn thân ánh sáng, từ đó mới xé nhỏ, đưa đến trên tay Dương Trạch, một ít để vào trong miệng mình, cắn xuống liền ngọt. Trong lòng bà cảm thấy hai mẹ con nhàn nhã đi bộ ăn cam, cũng là một việc cực kỳ tuyệt vời.

Dương Hồng Viễn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xem hai người, hoặc là đứng ở góc cua đường chờ đợi. Mỗi lần đợi cho Trình Anh đi đến trước mặt, bà sẽ đưa tay đút vào miệng hắn một múi cam.

Dương Hồng Viễn cười lên nhấm nuốt, ánh mắt nhìn vô cùng nhu hòa, khoan hậu.

Hắn thăng chức Kỳ Xuân Bố Chính Sử. Hôm nay Dương Trạch càng thông qua trưởng thành quan lễ rồi. Chỉ cần thực bổng của Dương Trạch, một tháng có thể cầm được 100 miếng kim bàng. Đối với trước kia một tháng trong nhà chỉ có 25 miếng kim bàng mà nói, mức sống trong vòng một đêm đã tăng lên bốn lần có thừa.

Mang đến biến hóa còn có rất nhiều.

Ví dụ như trên mặt bàn có thể ăn vào càng nhiều là thịt. Ví dụ như vì phụ trợ Dương Trạch khổ tu, Trình Anh sẽ mua càng nhiều linh dược để nấu thuốc bưng đi cho Dương Trạch. Ví dụ như trong phủ rất nhiều tri sự đều đến đây hỏi han ân cần. Ví dụ như mỗi lần đến một chỗ nào, liền chắc chắn sẽ có người vẻ mặt tươi cười đề cập đến sự tiến bộ của Dương Trạch.

So sánh sự thay đổi trước kia cùng với hiện tại. Thường thường có thể làm nụ cười trên mặt Dương Hồng Viễn nhiều hơn rất nhiều.

Có thể chứng kiến Dương Trạch từng bước một trưởng thành đi về phía tương lai tươi sáng. Sợ rằng giờ phút này, dù cho hai người Dương phụ, Dương mẫu bị đặt trong vũng bùn tuyệt cảnh, đáy lòng cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc an khang.

Cái thế giới này, có quá nhiều người không ngừng truy đuổi sự tiến bộ trên con đường tu hành, hận không thể đem mỗi một phút mỗi một giây trong đời đều dùng để tăng lên tu vi của mình. Như vậy liền có lực lượng tuyệt đối để đi khống chế sinh tử của người khác.

Cũng có rất nhiều người truy cầu quyền quý uy năng đạt được địa vị đứng đầu thiên hạ hay ít ra cũng là dưới một người, trên vạn người.

Cũng có rất nhiều người mò vớt kim tệ, nhà giàu có thì mạnh mẽ mạnh mẽ liên hợp với nhau, thu hoạch lấy tài phú dùng không hết, xài không cạn.

Nhưng đối với Dương Trạch mà nói. . . Tất cả những thứ đó so ra còn kém hơn cuộc sống lúc này, cùng với cha đi tản bộ sau một bữa cơm tối, còn có thể ăn được múi cam mà mẹ lột cho mình.

Hắn chưa từng trải qua cuộc sống điềm tĩnh an dật như bây giờ, cho nên hắn nguyện cứ như vậy say mê không tỉnh lại. Dương Trạch cảm thấy, nếu có thể nỗ lực để thủ hộ tất cả những thứ này mãi mãi, chính là một việc thập phần có ý nghĩa.

Đương nhiên, dưới tình hình như vậy, bên cạnh của hắn hẳn là nên có một cô nàng, mới có thể hợp cảnh hợp tình.

Trong đầu hắn quả thật có một hình tượng như vậy. Nhưng hình tượng này không phải là Đổng Huyên. Thiên hạ xung quanh Đại Diệp nếu có bất cứ lay động nhỏ nhặt nào đều để cho Đổng Tư Mã một nhà quân bộ quan lớn bề bộn nhảy lên nhảy xuống. Cho nên đối với tin tức quật khởi của Dương Trạch, bọn hắn có lẽ còn không vì lúc ban đầu lắc lư bất định mà hối hận. Mà tự nhiên nàng tiểu thư kiêu ngạo nhà họ Đổng cũng sẽ nhớ đến việc hắn vẽ giới tuyến ngăn cách ngày đó, vì thế càng thêm cao ngạo...

Cũng không có khả năng là Tiết Nhiễm, mặc dù nàng là biểu tỷ họ hàng không có ràng buộc về huyết thống. Nhưng nếu như cùng nàng đồng thời đi chung một chỗ với cha mẹ mình như vậy, sợ rằng dọc theo đường, người trong Hầu phủ sẽ sớm bu lại bên trong ba vòng, bên ngoài ba vòng đem bốn người vây chặt như nêm cối để nhìn việc kỳ lạ náo nhiệt.

Dương Trạch cuối cùng vẫn không thể tránh né, nghĩ tới Kỷ Linh Nhi. Nhưng đến sau cùng vẫn là đem bóng dáng mơ hồ của nàng ở trong lòng mình mà xóa đi.

Hắn vốn chính là một người như vậy, không thích ảo ảnh sương mù quá mức mờ ảo, mà muốn từ bên trong lý trí phách tan mê vụ, một đao rạch ra máu để đối diện sự thật.

Ở hoàng cung ngoại điện, lúc nàng đi theo tiễn biệt, Dương Trạch từng nói qua với nàng, bọn họ rất nhanh sẽ gặp mặt.

Nhưng Dương Trạch cũng không biết "Rất nhanh" như vậy là bao lâu.

Một năm, ba năm, năm năm, vẫn là mười năm.

Từ lúc biết được đối phương là Tây Đà thánh nữ về sau, Dương Trạch mới phát hiện, giống như giữa bọn họ quả thật có khoảng cách.

Khoảng cách đó đối với bình người thường mà nói, dù cho thời gian thật sự có đủ năng lực vô hạn cũng không thể kéo hai người lại gần.

Khoảnh khắc xoay lưng đã là mấy cuộc bể dâu trong đời.

Cho nên hắn có chút tự giễu cười, chẳng qua là cảm thấy thật đáng tiếc.

Nếu là có một ngày, nàng muốn gả cho tên kia Già Mâu thánh sứ lớn lên đẹp trai, cũng rất xa cách cao ngạo. Trong lòng hắn nhất định cực kỳ khó chịu mà nhức cả trứng.

...

Tới rồi trước cửa viện của mình, Dương Hồng Viễn cùng Trình Anh nhắc nhở Dương Trạch ngủ sớm. Sau đó, liền chia tay ở nhánh rẽ bên trong sân nhỏ.

Dương Trạch lắc đầu tiến vào biệt viện của mình, đột nhiên cảm thấy rất trống trải, Dương Khuyết và Dương Văn Uyên rời đi, liền không còn có người chia xẻ Thang Câu Ngâm Nhưỡng của mình, không có người nào cùng chính mình dưới ánh trăng đối ẩm, tìm tòi nghiên cứu nhân văn địa lý của thế giới huyền bí làm người ta lôi cuốn này.

Ánh sáng ban đêm lẳng lặng rơi rụng, Dương Trạch đứng ở giữa sân, ngẩn người nhìn chăm chú dạ quang ở dưới bóng tường, bóng cây. Sau đó... Còn có bóng người!

Đó hoàn toàn chính xác là một bóng người, đang đứng ở trên bức tường biệt viện đằng sau lưng Dương Trạch, phản chiếu dưới ánh trăng lạnh lùng trong trẻo, ở trên mặt đất kế bên bàn chân phải của Dương Trạch hiện ra một chiếc bóng. Bởi vì vấn đề góc độ, bóng người đó phảng phất như dán vào bên cạnh hắn!

Một cảm giác quỷ dị tê dại từ trong lòng nhanh chóng truyền khắp toàn thân, thẳng lên não bộ.

Nếu như đối phương có thể không một tiếng động đi vào chỗ biệt viện bên trong Hầu phủ này, nếu như là thích khách hoặc là địch nhân và vân vân, Dương Trạch cảm thấy trận này cũng không cần phải đánh nữa.

Hắn từ từ quay đầu lại.

Nhìn thấy Kỷ Linh Nhi mặc một bộ váy áo trắng tinh dưới ánh trăng theo gió phập phồng, cao điệu thanh nhã.

Nàng đứng ở phía trên tường vây. Giờ phút đó, mặt trăng trên cao thật tròn, thật lớn cũng giống như là đôi đồng tử trong sáng phiếm quang của nàng.

Một vòng ngọc lưu ly giấu ba nghìn hổ phách.

Trong lúc này, Dương Trạch cảm thấy mạch suy nghĩ của mình đã thông suốt.

Sau một lúc lâu, hắn duỗi ra một tay đang nắm lấy múi cam, hỏi nàng thiếu nữ đứng trên tường kia,

"Có ăn hay không?"

Mượn ánh sáng mặt trăng, Kỷ Linh Nhi còn có thể thấy rõ ràng, trên múi cam còn có dấu tay hắn nắn qua ngắt lại nhiều lần.

Cho nên nàng hơi có ý bực mình liền lắc đầu.

"Sao ngươi lại tới đây?"

Dương Trạch rất muốn chờ cô bé kia theo từ trên tường hạ xuống. Sau đó chính tay ngắt nàng một cái xem chính mình có phải nằm mơ hay không, bởi vì hắn cũng không xác định giờ phút này nhìn thấy có phải thật là Kỷ Linh Nhi hay không.

Trong nội điện hoàng cung chính là nàng Kỷ Linh Nhi kia. Bên ôn tuyền chính là nàng Kỷ Linh Nhi kia thậm chí cả giờ phút này để cho bọn người bên trong Đại Diệp cùng các quốc gia xung quanh sục sôi cũng chính là Tây Đà thánh nữ Kỷ Linh Nhi.

Kỷ Linh Nhi khóe miệng mang theo một nụ cười dào dạt,

"Bởi vì ngươi là Linh Mạch Giả."

Lời này nói tùy ý giống như là đang nói hôm nay thời tiết rất tốt, xế chiều hôm nay ăn no các loại.

"Linh Mạch Giả?"

Dương Trạch ngẩn người.

"Từ lúc cùng bàn tay của ngươi tiếp xúc, tìm kiếm kinh mạch bên trong thân thể của ngươi, ta liền đã biết. Đến lúc cuối cùng đem tiễn ngươi ra bên ngoài đại viện, ta còn lại lần nữa xác nhận qua. Tuy rằng không muốn tin tưởng, nhưng ngươi thật sự là người thừa kế đã thức tỉnh được thượng cổ linh mạch..."

Kỷ Linh Nhi chiếc miệng khẽ mở, chậm rãi nói,

"Tuy rằng ta biết rõ ngươi theo Khí Hải nhị phẩm đến Tồn Ý bát phẩm trong lúc trong, phục dụng thượng đẳng đan dược kích phát tiềm năng. Nhưng không thể hoài nghi chính là, theo sau khi thứ hai Khí Hải của ngươi thức tỉnh, nó cũng đồng dạng thức tỉnh thượng cổ linh mạch của ngươi."

Dương Trạch ngạc nhiên, sau một lúc lâu hậm hực nói,

"Ta biết mình thiên phú dị bẩm. Nhưng mà ta thật sự không ngờ, không ngờ ngươi lại có thể phát hiện ra loại thiên phú dị bẩm này của ta."

Đây là thật sự chỗ kỳ dị, thứ hai Khí Hải của Dương Trạch thức tỉnh, hắn cũng không như đại ca Dương Khuyết của mình hoặc là giống như rất nhiều người khác, trời sinh phát triển sở trường của mình.

Nếu như thần thức cường đại, liền có thể theo lúc ban đầu Kiếm Tu Ngự Vật, tu tập công pháp mà bản thân cảm thấy thích hợp, do đó trưởng thành đột phá, trở thành Thần Tiễn Thủ hoặc là Niệm Lực Sư.

Hoặc là phát triển trở thành Thể Tu, tu hành công pháp để cường đại thân thể, cuối cùng dùng võ chứng đạo, võ phá hư không.

Hoặc là đi theo con đường Khí Tu, có thể tu tập công pháp để nắm giữ chân khí tinh chuẩn, trở thành Thần Thuật Giả, Đại Tông Sư, đối với chân khí cùng thiên địa nguyên khí cảm ứng sâu sắc, còn có thể làm ra các loại biểu hiện huyền diệu, vạch trần chân lý trên thế gian. Vân vân và vân vân.

Hắn có thể chất "Thông Ngộ Giai Minh". Nói trắng ra chính là cái gì đều biết, nhưng mà cái gì cũng không mạnh mẽ.

Nhưng trong trí nhớ mảnh nhỏ của Dương Trạch cho biết loại thể chất này nếu như trả giá so với người khác càng nhiều, cố gắng càng nhiều, không sợ gian khó để đầu tư, như vậy hồi báo cũng tất nhiên sẽ kinh người.

Hắn biết loại này thể chất này hình thành được có thể là cùng trí nhớ mảnh nhỏ của vị đại tông sư trong thân thể mình có ngàn vạn lần liên hệ, bởi vì nếu như những trí nhớ mảnh nhỏ đó có thể tích hợp, ở một trình độ nhất định đã thay đổi thể chất của hắn, cái này như là bản năng của một người vậy.

Những kia trí nhớ mảnh nhỏ đó cũng có bản năng của chính nó.

Đi kèm với việc hắn đạt tới tu vi Tồn Ý Cảnh mà thức tỉnh. Giống như là hắn hiểu được thiên phú kỹ năng của Tố Linh Sư, hắn có thể dùng "Diệt Khí" để hủy diệt Linh Bảo, cùng với dùng "Sinh Khí" để trọng sinh Linh Bảo.

Đây chính là thiên phú hắn kế thừa từ bản năng.

Chỉ là hắn cũng không biết người ta Tây Đà điện đem loại này thể chất mỹ kỳ danh gọi là "Thượng cổ linh mạch."

Tây Đà điện từ ngàn năm trước liền bắt đầu tồn tại cùng với dòng chảy của lịch sử, đã chứng kiến hết những văn hóa của từng địa phương, thật là không đơn giản nha.

-----o0o-----

Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio