Cửa không khóa. Đó là chuyện không có khả năng, Luật rất rõ ràng, hắn chắc chắn đã khóa cửa, nhưng là bằng một phương pháp đặc thù, người bình thường dù có chìa khóa cũng không thể vào được. Nhớ đến Tần Trạm đã nhắc tới Balberith, cũng không cần biết chính xác thực hư ra sao, Luật liền đem tội danh kia gán lên người Balberith, kỳ thật cũng chẳng oan uổng gì.
Bản thân Luật cũng không cảm thấy phòng này có chỗ nào không thích hợp, hắn không thích kiểu trang trí như thế này, cũng không phải cố ý làm ra như vậy, chỉ đơn giản là không muốn làm những chuyện dư thừa như trang trí. Bởi lẽ hắn cũng không xem đây là nhà, nơi này bất quá chỉ là một chỗ đặt chân mà thôi, cuối cùng hắn cũng sẽ rời đi, không để người khác tiến vào là do hắn chán ghét việc không gian của mình bị nhiễm hương vị của kẻ khác. Cứ tùy ý bỏ bê như vậy, kết quả là căn phòng biến thành bộ dạng này, vô tình cũng lộ ra sự bi thương cùng cô tịch hắn che giấu nơi đáy lòng.
Không để ý đến Tần Trạm, cũng không muốn nhiều lời thêm nữa, Luật đi đến tủ quần áo, soạt một tiếng, mở ra. Không giống như cả gian phòng toàn một sắc trắng, quần áo treo trong tủ có nhiều màu sắc phong phú hơn. Tủ quần áo được mở ra cũng làm cho căn phòng tăng thêm vài phần sức sống.
Văn Nhân gia dù chỉ có vài người nắm giữ không ít quyền thế cùng tài phú, nhưng cũng đủ để Văn Nhân Luật không cần tự mình ra ngoài đi mua sắm như những người bình thường, cứ mỗi quý đều có chuyên gia đến lấy số liệu thân thể hắn mà thiết kế quần áo. Luật cũng không quá quan tâm đến hình thức cùng màu sắc của chúng nên quần áo treo trong tủ của Luật rất nhiều, gần như đầy cả tủ, cũng may mỗi phòng của Văn Nhân gia đều khá lớn, ngay cả một cái tủ treo quần áo cũng rộng như một căn phòng khoảng hai mươi mét vuông.
Tùy ý lấy một bộ từ trong đống quần áo kia, Luật mở cửa phòng tắm đi vào, chuẩn bị rửa mặt chải đầu một chút. Sau khi bước vào, hắnliền đóng luôn cửa lại.
Tần Trạm vẫn chưa rời đi, bởi vì hắn biết Luật sẽ lập tức xông ra, chất vấn hắn. Tần Trạm đã chuẩn bị tâm lý, cho dù điều đó sẽ làm hắn đau đớn đến mức không thể hô hấp, hắn cũng phải đối mặt. Không thể trốn tránh sai lầm, chỉ có đối mặt với nó mới có thể bù đắp và sửa chữa.
Không đến mười giây, cánh cửa đã mở ra, Luật dựa vào cạnh cửa phòng tắm, nhìn Tần Trạm đang đứng trong phòng, trên mặt là nét tự tiếu phi tiếu đầy trào phúng.
Bên trong phòng tắm có một cái gương lớn, để thuận tiện cho việc súc miệng cùng rửa mặt, Luật tháo đi vài nút áo trên cùng, thế là vết đỏ bắt mắt ngay trên cổ liền lộ ra, dấu vết kia chính là dấu tay, rõ ràng đến dữ tợn như thế, là có người muốn dồn hắn vào chỗ chết a. Balberith đưa hắn về, trên đường tuyệt đối không có ai hạ thủ với hắn, kẻ duy nhất có thể làm ra hành động thế này chỉ có người đang đứng phía ngoài, Tần Trạm. Khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh lùng, mở cửa ra, tựa vào cánh cửa, nhìn Tần Trạm.
“Đây là do ngươi làm.” Chỉ vào dấu vết trên cổ hiện ra ngay chỗ cổ áo đã được tháo nút, Luật khẳng định nói, thanh âm bình tĩnh không nghe ra chút cảm xúc nào.
Cho dù trong lòng đã có chuẩn bị nhưng khi nhìn thấy tội chứng (chứng cứ phạm tội) vô cùng dữ tợn kia, nét mặt Tần Trạm liền trở nên xám xịt xen lẫn với biểu tình áy náy khiến Luật biết Tần Trạm đã thực sự làm thế, huống chi chính Tần Trạm cũng đã thẳng thắn thừa nhận, “Đúng thế.” Hắn đã làm, cũng hối hận, thế nhưng hắn sẽ không phủ nhận, mà là hắn sợ khiến cho Luật hiểu lầm. “Thế nhưng ta…”
Tiếng cười trầm thấp của Luật đã cắt đứt lời giải thích của Tần Trạm.
“Ta vẫn không nhìn ra, hóa ra ngươi hận ta như vậy, hận đến nỗi muốn giết ta.” Tuy hắn luôn có thái độ không tốt với Tần Trạm, cũng thích đối kháng với y, nhưng thật sự mà nói, những chuyện hắn làm có chỗ nào đáng để Tần Trạm phải hạ sát tâm, hắn thật nghĩ không ra, bất quá, nhìn xem dấu vết trên cổ mình, quả thực là rất hận hắn a.
“Không phải, Luật, ta…” Giải thích, phải giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ nói hắn vừa yêu Luật, vừa hận Luật sao?
“Muốn nói không phải cố ý, vết thương này không biểu đạt điều ấy, mà cho dù ngươi nói thế, ta cũng không tin.” Trên mặt Luật tràn đầy vẻ cười nhạo, đều đã có vết thương thế này, còn bảo không phải cố ý, nói dối quá rõ ràng a. “Ta rất tò mò, ta đã làm gì khiến ngươi hận ta như vậy?” Lơ đễnh đưa ngón tay chạm đến vết thương trên cổ, sắc thái đỏ rực chói mắt kia khiến Tần Trạm chỉ có thể lộ ra vẻ mặt thống khổ cùng hối hận.
“Kiểu thống khổ này, giống như hối hận a.” Đối với sự hối hận của Tần Trạm, Luật có vẻ như thực vui sướng.
“Luật.” Thanh âm của Tần Trạm lộ ra vẻ yếu ớt. Luật, có thể đừng dùng thần thái cùng ngữ khí như vậy để cho ta cảm giác rõ ràng được sự thật rằng ngươi chán ghét ta đến thế nào sao, nỗi thống khổ của ta thế nhưng lại khiến ngươi cảm thấy vui vẻ ư.
“Cũng không nghĩ tới ngươi có thể giấu giếm được Balberith, khiến hắn yên tâm giao ta cho ngươi.” Đối với sự yếu ớt của Tần Trạm, Luật cũng không chút đồng tình, bắt đầu oán hận Balberith. Quan hệ của hắn và Balberith là đặc thù, tuy rằng thường châm chọc lẫn nhau nhưng cũng có vài phần cảm tình, hắn tín nhiệm Balberith, không xuất phát từ cảm tình giữa hai người, mà là thân phận của nhau, Balberith sẽ không đả thương hắn, càng không cho phép bất cứ kẻ nào đả thương hắn, bởi hắn là tế tư.
Hắn biết những kẻ mạo phạm hắn đều bị Balberith giải quyết, nếu trong lòng Tần Trạm đối hắn có ác ý, Balberith tuyệt đối sẽ không giao hắn cho Tần Trạm. Bất quá, cho dù có yên tâm đến mức nào, trước khi hắn tỉnh lại, Balberith đều có lưu ý, nói cách khác, là Balberith đã thờ ơ hết thảy.
Cũng không biết Balberith sẽ đối với việc nhìn nhầm người của mình cảm thấy thế nào. Luật hoàn toàn không biết tâm tình của Tần Trạm chỉ dựa theo lối suy nghĩ của mình mà phát triển sự việc, cũng không biết ý tưởng đứng ngoài xem cuộc vui của Balberith, hắn chỉ cho rằng Tần Trạm ngụy trang vô cùng tốt, ngay cả Balberith đều nghĩ y không có ác ý đối với hắn, nếu như không có dấu vết ứ đọng trên cổ, chuyện này cũng xem như có vài phần tin được đi. Cứ lưu vết thương lại, lát nữa đi chế nhạo Balberith nhìn người không chính xác.
Thật không công bằng, lúc này mà Luật còn nhắc tới Balberith, Tần Trạm vẫn không thể khắc chế cơn ghen tỵ trong lòng mình.
“Vì sao ngươi lại khẳng định Balberith sẽ không làm hại ngươi?” Tần Trạm trầm giọng hỏi, ánh mặt trời vừa lúc chiếu đến phía sau hắn, vị trí ngược sáng khiến hình dáng phía trước Tần Trạm bị bóng đen che phủ, không thấy rõ được biểu tình hiện tại.
“Hắn sẽ không làm thế.”
Luật không nhìn thấy biểu tình của Tần Trạm, nhưng Tần Trạm lại có thể nhìn thấy thần sắc hắn vô cùng rõ ràng, đó là tự tin tuyệt đối, cũng là sự tín nhiệm đối với Balberith, tuy rằng chuyện này đúng là hắn gây nên, hắn cũng thừa nhận sai lầm của mình, nhưng nhìn thấy Luật tin tưởng Balberith như thế, hoàn toàn không có nửa điểm hoài nghi, thậm chí ngay khi chất vấn ban đầu cũng đã khẳng định là do hắn gây ra. Đối với biểu tình lúc này của Luật, trong lòng Tần Trạm vô cùng khó chịu, nếu như không nhờ thói quen xử sự suốt một thời gian dài, hắn có lẽ sẽ thật sự bùng nổ.
“Balberith nếu muốn giết ta, cũng sẽ không dùng thủ đoạn này, hắn chỉ cần đem đao đâm vào tim ta.” Luật chỉ vào vị trí của quả tim trên ngực, dứt khoát, linh hoạt, gọn gàng, sảng khoái, đó là phương thức giết người thuộc loại quang minh chính đại khi chiến đấu, “Mà phương thức này,” Luật chỉ chỉ vào vết thương trên cổ mình, “Chỉ có người tràn ngập oán hận mới dùng cách này.” Nếu không phải là hận đến cực hạn, làm sao có thể không khống chế được mà dùng tay siết chặt lấy cổ người khác, cho đến khi người nọ không thể hít thở được mà chết.
Sự ghen tị của Tần Trạm vừa bốc lên đã biến mất vô tung, đối mặt với vết thương trên cổ Luật, trong lòng Tần Trạm chỉ tràn đầy tự trách cùng hối hận.
“Nguyên nhân mà ngươi oán hận ta là gì?” Luật nghiêng người đi, tránh được vị trí ngược sáng, nhìn Tần Trạm, “Có chuyện gì khiến ngươi không khống chế được mà xuống tay với ta?” Lấy sự hiểu biết của hắn đối với Tần Trạm, y hoàn toàn không phải hạng người hữu dũng vô mưu, cho dù muốn giết người cũng không sử dụng thủ pháp khiến người ta vừa điều tra đã biết ai là hung thủ như thế, trừ phi, Tần Trạm mất đi lý trí.
Hận ý nào có thể khiến Tần Trạm mất đi lý trí, hắn thừa nhận chính mình vô cùng tò mò, phải biết rằng lúc đó hắn đang hôn mê, không thể làm chuyện gì khiến Tần Trạm oán hận được, hồi tưởng lại quãng thời gian ở chung trước kia, Tần Trạm cũng không lộ ra điểm nào khác thường, chính là oán hận mãnh liệt như thế, làm sao lại không biểu hiện ra chút nào. Có lẽ, Tần Trạm giỏi che giấu chính mình hơn hắn nghĩ nhiều.
Tần Trạm không trả lời.
“Xem như xong, ta cũng không muốn biết.” Tuy tò mò thật, nhưng phải truy cứu nguyên nhân từ Tần Trạm, Luật không có tâm tình này. Tần Trạm có hận hắn hay không, căn bản không quan trọng. “Bất quá tâm cơ của ngươi thật sự khiến ta vô cùng thưởng thức, bình thường luôn lộ ra bộ dạng cực kỳ quan tâm ta, kỳ thật trong lòng lại hận ta muốn chết, hành động của ngươi quả thật không tồi a, những người xung quanh ta đều bị ngươi lừa gạt cả rồi, mà ngay cả ta cũng không nghĩ tới ngươi lại có hận ý sâu sắc thế kia. Cho dù thật sự giết ta, với biểu hiện ngày thường của ngươi, cũng sẽ không có ai nghi ngờ ngươi cả.” Luật tán thưởng nói.
“Luật, không phải…” Thanh âm của Tần Trạm cực kỳ đau đớn cùng yếu ớt, đó là sự thống khổ khi bị chính người mình yêu xuyên tạc tình cảm của mình.
“Không cần tiếc nuối, lần này ngươi không thể thành công, lần kế phải nghĩ kỹ xem nên dùng loại phương pháp nào, không cần phải băn khoăn hay do dự gì nữa, bởi cơ hội giết ta cũng không nhiều nha.” Luật cười cười, cổ vũ Tần Trạm tiếp tục cố gắng.
“Luật.” Tần Trạm quát to, bởi vì Luật không thèm quý trọng sinh mạng của mình. Chính là đối mặt với biểu tình tự tiếu phi tiếu của Luật, Tần Trạm nhận ra hắn không có tư cách nói vậy, bởi hắn đã có ý tưởng giết Luật, cũng đã động thủ rồi.
“Mời ngươi ra ngoài.” Vẻ mặt ngạo mạn cùng trào phúng, cũng là không muốn nhìn tiếp biểu hiện lo lắng dối trá trên mặt Tần Trạm. Luật cũng không thèm chờ đến khi Tần Trạm ra ngoài, đứng thẳng người, quay lưng, đóng cửa lại.
Tần Trạm nhìn cánh cửa phòng tắm đã đóng kín kia, bước lại gần.
“Luật, thực xin lỗi.” Mặc kệ Luật có nghe được hay không, Tần Trạm vẫn đứng trước cửa nói xong những lời này. Trước mặt sự thật đã qua, có giải thích cái gì cũng đều là giả dối, hắn chỉ có thể nhận lỗi, đây là lỗi lầm của hắn, hắn sẽ tự kiểm điểm, sẽ hối hận tội lỗi của mình, sẽ bù lại, nhưng lại không thể lấy không phải cố ý làm cái cớ.
Trong phòng tắm chỉ có tiếng nước chảy ào ào đáp lại câu xin lỗi của Tần Trạm.
Yên lặng đứng ở cửa một lúc, Tần Trạm rời khỏi phòng Luật.
Khi đi xuống lầu, Tần Trạm gặp Văn Nhân Lẫm. Văn Nhân Lẫm hướng Tần Trạm chào một tiếng sớm, còn thuận tiện mời Tần Trạm cùng ăn điểm tâm.
“Không được, ta phải đi kiểm tra sức khỏe.” Tần Trạm cự tuyệt, rốt cuộc cũng nhớ đến chuyện hắn phải đi làm kiểm tra. Mà, hiện tại Luật chắc là không muốn gặp lại hắn. Nét khổ sở lộ ra trên khuôn mặt Tần Trạm.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Khuôn mặt vốn băng lãnh của Văn Nhân Lẫm lúc này cũng không khỏi lộ ra vẻ lo lắng, nếu không phải đã xảy ra chuyện gì, ai sẽ nghĩ đến việc đi kiểm tra sức khỏe.
“Phải kiểm tra mới biết được.” Sự tình rốt cuộc là thế nào, Tần Trạm cũng không rõ ràng lắm.
Văn Nhân Lẫm gật gật đầu, tỏ vẻ hắn đã hiểu. Nhìn bóng lưng của Tần Trạm, Văn Nhân Lẫm nhẹ nhàng thở dài, biểu tình vừa rồi của Tần Trạm, chắc là lại vừa cãi nhau với ca đi. Đối với cảm tình của Tần Trạm, Văn Nhân Lẫm cũng rất bất đắc dĩ, hắn đã muốn nói cho ca biết Tần Trạm đối với ca tốt không phải là giả dối, tình cảm của Tần Trạm với ca sâu sắc đến mức nào từ rất lâu rồi, thế nhưng, hắn không thể, vì ca của hắn sẽ không đồng tình với Tần Trạm, đối với tình yêu, ca sẽ chỉ giễu cợt đi.
Sau sự kiện kia, người chịu ảnh hưởng không chỉ có một mình ca, cả hắn và phụ thân đều như vậy. Phụ thân từ đó về sau không còn tươi cười nữa, trở nên trầm mặc cùng lạnh lùng băng giá, nữ nhân bên cạnh chỉ dùng để thư giải mà thôi, hắn nhìn ra được trong mắt phụ thân đã không còn sự tín nhiệm đối với nữ nhân nữa, mà hắn, cũng chẳng kém là bao.
Balberith đóng lại khung kính thủy tinh quan sát Tần Trạm, ngẫm nghĩ chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, “Tần Trạm.” Nguy hiểm mà gọi tên Tần Trạm, hiện tại tạm thời bỏ qua ngươi, sau khi mọi chuyện bắt đầu, cũng chưa thể giết ngươi, nhưng ta sẽ không để ngươi trôi qua an lành. Nếu ngươi không có cách nào khiến chúng ta thừa nhận, như vậy, ta muốn ngươi phải chết thực sự thảm. Nổi sát tâm đối với tế tư, bên này chính là có rất nhiều người hận không thể đem ngươi xé nát a.
END .