Đã xảy ra chuyện gì? Ta vừa ra ngoài nói chuyện với nhân viên công tác không lâu, tại sao khi quay lại đã thế này rồi? Nếu chỉ nhìn tư thế của Tần Trạm không thôi thì hình ảnh trước mặt Văn Nhân Lẫm lúc này giống như kỵ sĩ quỳ xuống thề nguyện trung thành, hôn lên tay đối phương. Thật sự rất đẹp.
Bất quá, sao ca của hắn có vẻ như rất ngạc nhiên? Chẳng lẽ là Tần Trạm tỏ tình rồi? Không đúng, nếu là thật thì phản ứng của ca tuyệt đối không chỉ có như vậy.
Ném những suy nghĩ nhàm chán của mình ra sau đầu, Văn Nhân Lẫm đưa mắt nhìn Tần Trạm. Người như Tần Trạm, cho dù có quỳ, lưng cũng sẽ luôn thẳng, biểu hiện ra quý khí bẩm sinh, thế nhưng lúc này không giống, bởi vì nhìn thế nào cũng thấy lưng y hơi cong, nhìn kỹ thêm chút nữa là có thể thấy thân thể y đang không ngừng run rẩy.
Có vấn đề.
“Tần Trạm.” Nhận thức được điểm này, Văn Nhân Lẫm làm sao còn có thể suy nghĩ lung tung được nữa, hắn nhanh chóng đến bên Tần Trạm, cũng xác định được cơ thể Tần Trạm chắc chắn là có vấn đề.
Chỉ thấy sắc mặt Tần Trạm trắng hơn cả giấy, mồ hôi không ngừng tuôn ra, từng giọt từng giọt men theo càng dưới rơi xuống mặt đất, tạo thành vũng nhỏ, quần áo ướt đẫm, ánh mắt rời rạc cho thấy Tần Trạm đã không còn tỉnh táo.
“Tần Trạm, Tần Trạm…” Văn Nhân Lẫm không còn giữ được bình tĩnh nữa, liên tục gọi tên Tần Trạm. Hắn không thể để Tần Trạm ngất xỉu, nếu không sẽ rất nguy hiểm. Rốt cuộc là tại sao? Hắn còn nhớ rõ, vừa rồi Tần Trạm đã nói với hắn, kết quả kiểm tra sức khỏe cho thấy y vô cùng khỏe mạnh, nhưng mà, Tần Trạm lại thấy nghi hoặc, có phải đã phát hiện ra điều gì bất ổn không? Chết tiệt, vì sao lúc đó hắn không hỏi kỹ càng hơn một chút?
Balberith thờ ơ lạnh nhạt nhìn cảnh trước mắt. Muốn có lực lượng, tất phải trả giá thật nhiều, nếu như không thể sống sót qua lần này, vậy sau này cũng không cần quan tâm nữa. Hơn nữa, Tần Trạm đau đớn như vậy là do vị kia cố ý làm ra, ai bảo y làm ra chuyện khiến vị ấy mất hứng. Còn chưa đợi hắn trả thù, vị kia đã cho Tần Trạm một chút giáo huấn. Bất quá, điều này cũng có lợi cho Tần Trạm, ít nhất lực lượng y đạt được sẽ mạnh hơn nhiều so với những quân cờ khác, hoặc cũng có thể nói, sau khi các quân cờ đều thức tỉnh, Tần Trạm sẽ là kẻ mạnh nhất.
Nói cho cùng, đây cũng chỉ là trò chơi của hắn và Luật, cho dù có trở thành người mạnh nhất cũng vậy thôi.
Luật bị Tần Trạm nắm lấy cổ tay, không hề né tránh, cho dù Tần Trạm đang làm hắn rất đau, hắn vẫn đứng yên, chỉ có từ đôi lông mày đang nhíu kia là có thể nhìn ra hắn vô cùng không thoải mái.
Đau. Toàn thân cơ hồ chỉ cảm thấy được đau đớn, đau đến mức Tần Trạm không suy nghĩ được bất cứ điều gì, cho dù Văn Nhân Lẫm lớn tiếng kêu gọi thế nào, hắn cũng không nghe thấy, chỉ còn lại bản năng kêu gào muốn thoát khỏi sự tra tấn này.
Tại sao là cơ hồ? Bởi vì có một chỗ hoàn toàn không đau đớn gì cả, ý thức còn sót lại cho hắn biết nơi đó là bàn tay, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.
Chỉ biết nơi đó chạm vào vừa mềm vừa mịn, lại man mát, đối lập với đau đớn đang bao phủ khắp thân thể, thật sự khiến hắn cảm thấy như thiên đường, như được giải thoát. Nếu loại cảm giác này khuếch tán ra cơ thể, vậy hắn có lẽ sẽ thoát khỏi sự tra tấn. Quá đau đớn làm cho Tần Trạm vô ý thức dùng sức nắm chặt cổ tay Luật, khát cầu cảm nhận được thoải mái càng nhiều. Hắn không biết đó là cổ tay của Luật, càng không ý thức được thân thể của Luật chỉ là bằng xương bằng thịt, và dùng lực lớn như vậy sẽ mang đến thương tổn thế nào cho y.
Cho nên, khi thanh âm “răng rắc” vang lên, một tiếng này giống như tiếng sấm khiến ý thức và lý trí của Tần Trạm khôi phục một chút, bởi vì hắn cảm thấy một tiếng này rất không ổn, không hiểu tại sao nó lại khiến trong lòng hắn dâng lên sợ hãi bất an.
Ý thức thoáng khôi phục cũng khiến hắn nghe được thanh âm của Văn Nhân Lẫm, “Tần Trạm, mau buông tay.” Thanh âm kia vô cùng cấp bách, đầy hoảng sợ và sốt ruột.
Đồng tử đang rời rạc bắt đầu trở nên có tiêu cự, trong mắt xuất hiện ảnh ngược của một gương mặt tuấn mỹ mang biểu tình đau đớn, gương mặt của người hắn ghi nhớ trong lòng, khắc sâu vào xương.
“Luật.” Tần Trạm dùng thanh âm khàn khàn yếu ớt nhẹ nhàng gọi tên Luật, trong mắt thoáng hiện sự nhu hòa như gió xuân khiến người khác mê say.
Đáng tiếc, người được nhìn là Luật lại hoàn toàn không để ý, cũng không nghĩ đến việc đi nhìn kỹ, bởi vì cổ tay của hắn hiện đang thật sự rất đau. Tuy hắn là Tế Tư, có được lực lượng đặc thù, nhưng tổng quát mà nói, hắn vẫn là nhân loại, một nhân loại bình thường, cũng có nghĩa thân thể hắn vẫn bị thương tổn. Cổ tay đã bị gãy, hắn sao có thể không có cảm giác gì? Sự đau đớn trong khoảnh khắc xương bị bẻ gãy khiến hắn không hề nhìn thấy ánh mắt của Tần Trạm.
“Tần Trạm, buông ra, tay của ca gãy rồi.” Một tiếng “răng rắc” kia cũng khiến Văn Nhân Lẫm vô cùng hoảng sợ. Từ sau chuyện năm kia, trong lòng hắn có thêm một khối nghịch lân, bất luận kẻ nào cũng không được phép thương tổn ca của hắn. Nếu không phải biết Tần Trạm vì mất đi ý thức mới làm gãy cổ tay của ca hắn, hắn nhất định đã hung hăng giáo huấn Tần Trạm.
Chẳng qua, Văn Nhân Lẫm không biết những gì Tần Trạm đã làm vào sáng hôm nay, nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha Tần Trạm như vậy. Lúc này, dấu vết trên cổ Luật đã biến mất, Văn Nhân Lẫm chỉ có thể biết khi hai đương sự tự nói cho hắn mà thôi. Chẳng qua, Luật hoàn toàn không có hứng thú tâm sự với Văn Nhân Lẫm, còn Tần Trạm, chuyện đã từng nghĩ đến việc tổn thương Luật khiến Tần Trạm vô cùng hối hận và thống khổ, cho dù có nói ra cũng chẳng thể thấy yên lòng, còn không bằng tự mình nhấm nháp quả đắng.
Xúc cảm trên tay, lời nói của Văn Nhân Lẫm, còn có biểu tình của Luật, Tần Trạm vẫn chưa nghĩ rõ ràng, nhưng dường như đã ý thức được cái gì, liền thả lỏng tay.
“Luật…”
“Luật.” Đây là thanh âm của người nãy giờ bị bỏ qua một bên, Balberith.
“Ba” một tiếng, cánh tay yếu ớt của Tần Trạm bị Balberith đẩy ra. Một lần, hai lần, người này cứ lần lượt thương tổn Tế Tư trước mặt hắn.
Balberith lạnh lùng nhìn Tần Trạm. Y thật sự xứng đáng với Luật sao? Balberith hoài nghi.
Sự đau đớn nơi cánh tay bị Balberith đẩy ra khiến Tần Trạm hoàn toàn tỉnh táo, tầm mắt hơi nghiêng liền thấy được cánh tay bị vặn gãy của Luật. Nhớ lại cảm giác vừa rồi, Tần Trạm rốt cuộc xác nhận được hắn lại làm Luật bị thương, hơn nữa là trong cùng một ngày. Sắc mặt Tần Trạm đã không thể trắng hơn được nữa, bởi vì sự tra tấn vừa rồi đã khiến sắc mặt hắn tái nhợt đến cực hạn.
“Luật, thật xin lỗi…” Tần Trạm gấp gáp nói. Hắn không muốn thương tổn Luật, lại lần lượt phạm sai lầm, hắn rõ ràng muốn bảo hộ Luật, chứ không phải khiến Luật bị thương.
Tần Trạm vươn tay, muốn nắm tay Luật để giải thích, thế nhưng Balberith lại ôm lấy bả vai Luật, kéo về phía sau, tránh xa khỏi Tần Trạm.
Sự thân mật của hai người khiến Tần Trạm đỏ mắt, đồng thời trái tim cũng như bị cứa một đao. Thế nhưng, lúc này, Tần Trạm biết, hắn không có tư cách ghen tị.
“Ngươi có tư cách sao?” Balberith châm chọc hỏi.
Taycủa Tần Trạm ngừng ở giữa không trung. Hắn có tư cách sao? Tần Trạm không trả lời câu hỏi này của Balberith. Người đã thương tổn Luật như hắn có tư cách yêu Luật sao? Có tư cách bảo hộ Luật sao?
Biểu tình của Tần Trạm không ngừng biến hóa, thống khổ, bi thương, đau đớn, áy náy, cũng có oán hận chính bản thân mình, thế nhưng cuối cùng, tất cả đều chuyển thành kiên định. Cho dù không có tư cách, hắn vẫn muốn bảo hộ Luật. Hắn muốn có lực lượng không để Luật bị thương, cũng có thể bảo hộ Luật.
“Ý nguyện của ký chủ đủ mạnh, lực lượng hạt giống khởi động, quá trình cường hóa thân thể chấm dứt. Ký chủ đã thông qua khảo nghiệm đầu tiên, ghi nhận ý chí của ký chủ. Phương hướng tiến hóa lực lượng, lấy ý nguyện của ký chủ làm đầu.” Một thanh âm lạnh lẽo vô cảm như máy móc vang lên trong đầu Tần Trạm.
Một loại tri thức không thể dùng ngôn ngữ để diễn đạt, cũng không biết nó từ đâu tới, đột nhiên xuất hiện trong não bộ.
Cánh tay của Tần Trạm lại tiếp tục vươn về phía trước, xung quanh bao bọc một tầng ánh sáng màu bạc.
Văn Nhân Lẫm nhìn thấy liền sửng sốt, đây là cái gì? Hắn đang hoa mắt hay nằm mơ?
Tần Trạm đang sử dụng lực lượng trong tiềm thức, Văn Nhân Lẫm sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mắt, nên cả hai đều không nhìn thấy sự bình tĩnh đến quỷ dị của Luật và Balberith. Trước tình cảnh quái lạ như vậy, biểu tình của cả bọn họ vẫn không có chút biến hóa nào.
Lúc này, Balberith không lại kéo Luật về phía sau, bản thân Luật cũng đứng yên, để mặc cho ánh sáng bạc trên tay Tần Trạm phủ lên cổ tay bị gãy của mình.
Một cảm giác ấm áp như ánh mặt trời của ngày xuân xóa đi sự đau đớn vì gãy xương, vô cùng thoải mái.
Luật biết, tay hắn đã lành. Là năng lực loại trị liệu.
Ánh mắt Balberith nhìn Tần Trạm lúc này có chút tán thưởng, tên này cũng không hẳn là vô dụng. Hắn là Hủy diệt chi quân, không am hiểu nhất chính là thuật trị liệu. Nói “không am hiểu” đã là rất nể tình, kỳ thật Balberith hoàn toàn không biết trị liệu, mà thuộc hạ của hắn, chỉ có phá hoại là nhất lưu, còn trị liệu a, tuyệt đối không làm được. Cho nên một khi Luật bị thương hay sinh bệnh, cũng chỉ có thể tự mình chữa trị, hoặc đi bệnh viện.
Mà bọn hắn cũng rất rõ ràng, trừ phi tất yếu, nếu không, Luật thường sẽ không dùng năng lực để chữa trị, bởi vì y thà tiết kiệm số năng lượng đó để đi làm chuyện khác.
Tần Trạm buông tay. Luật nâng tay của mình lên, lắc lắc. Không đau. Xương cổ tay đã hoàn toàn khôi phục.
“Tần Trạm…” Thanh âm của Văn Nhân Lẫm rất trầm, ánh mắt nhìn Tần Trạm đầy quỷ dị.
Tần Trạm cũng cúi đầu nhìn tay mình, sao hắn làm được chuyện này?
Các bảo tiêu cùng nhân viên công tác nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Văn Nhân Lẫm chạy vào. Bởi vì Tần Trạm xoay lưng về phía cửa nên bọn họ không thấy rõ những gì đã xảy ra, chỉ thấy Văn Nhân Lẫm có vẻ kích động ngay cả tiếng cổ tay của Luật bị gãy, họ cũng không nghe thấy. Nhìn hiện trường không có gì khác lạ nhưng không khí trong phòng dường như rất kỳ quái, bọn họ không biết là nên ra khỏi phòng hay cứ tiếp tục đứng đây.
“Luật, không sao chứ?” Ngoài mặt, Balberith dường như là hỏi về cổ tay bị gãy của Luật, thế nhưng Luật biết, Balberith là đang hỏi lực lượng của Tần Trạm có mang lại tác dụng phụ gì cho hắn hay không.
Luật nhấc tay, quơ quơ trước mặt Balberith, “Không có bất cứ vấn đề gì.” Tương đối hoàn hảo, cũng không có tác dụng phụ.
Đầu của Tần Trạm lại đau, bất quá, so với vừa rồi, cảm giác tốt hơn rất nhiều, thế nhưng lần tra tấn lúc nãy đã khiến hắn tiêu hao phần lớn thể lực cùng tinh lực, cho nên lúc này, Tần Trạm lập tức hôn mê.
Văn Nhân Lẫm cũng bất chấp việc tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhanh chóng kêu người gọi bác sĩ, sau đó gọi người giúp đỡ Tần Trạm nằm lên ghế sopha.
Balberith cùng Luật nhìn mấy người trước mắt đang vô cùng bận rộn, giống như hoàn toàn không liên quan gì đến hai người bọn họ.
Kỳ thật Tần Trạm hôn mê cũng không lâu. Trước khi bác sĩ đến, hắn đã tỉnh lại, cũng biết được một số thông tin, liên quan đến hắn, liên quan đến ánh sáng bạc kỳ quái kia.
END .