Balberith vươn tay, một loạt hình ảnh liền hiện ra, trong đó, lớn nhất là hình ảnh về một phòng thí nghiệm, các loại dụng cụ cơ mật, những nhân viên nghiên cứu mặc trang phục bảo hộ, một nhóm người đang chăm chú làm việc, trong một vài ống nghiệm lớn bằng thủy tinh, có thể nhìn thấy vài sinh vật quỷ dị, nhìn giống hệt những con quái vật, một số nhìn rất dữ tợn, một số bị biến dị đến mức không ra hình thù gì, cũng có con có thân thể nhưng lại không trọn vẹn, thậm chí còn có con mang thân thể vặn vẹo đầy quái dị.
Nhìn thấy những sinh vật này, trong mắt của Luật đan xen giữa lạnh lùng và giận dữ. Đối với sự chấp nhất tìm tòi nghiên cứu của nhân loại, hắn không phải không thấy khâm phục, thế nhưng đối với những tội lỗi mà nhân loại gây ra vì sự chấp nhất này, hắn quả thật không thể tha thứ.
“Chính là thứ này.” Balberith chỉ vào một ống nghiệm thủy tinh chứa đựng dung dịch màu xanh thẫm, đây hẳn là đạo cụ cho giai đoạn thứ hai của “Ngày Tận Thế”, thứ chẳng bao lâu nữa sẽ gây nên thảm trạng khủng khiếp cho nhân loại.
Luật siết chặt nắm tay, nhưng lại như không cảm nhận được sự đau đớn khi móng tay đâm sâu vào da thịt.
“Luật, ngươi làm đi.” Balberith không có ác ý, thế nhưng hắn lại giao công việc khởi động giai đoạn thứ hai của “Ngày Tận Thế” cho Luật, dù biết rất rõ, đối với y, chuyện này khó khăn đến mức nào.
Luật liếc nhìn Balberith một cái, trong mắt không có hoảng sợ, không có trách cứ, chỉ có bình tĩnh không chút gợn sóng, không, phải nói là một loại tĩnh mịch.
“Ta đã biết.” Dù trên mặt không tỏ vẻ gì, nhưng thanh âm khàn khàn nặng nề của Luật đã thể hiện nỗi lòng dậy sóng của hắn lúc này.
Thả lỏng nắm tay đang siết chặt, Luật vươn tay, chạm vào hình ảnh trước mặt. Chỉ là một động tác nho nhỏ vậy thôi mà hắn lại cảm thấy cực kỳ khó khăn. Khi ngón tay vừa chạm đến hình ảnh trong không khí, rắc, trên bình thủy tinh kia liền xuất hiện một vết nứt nhỏ, do nó đột ngột xuất hiện nên không ai thấy được, mà dù có thấy thì cũng không ngăn cản nổi, bởi vì nó đã nhanh chóng lan rộng, tạo thành hình mạng nhện trên mặt bình, dung dịch bên trong trào ra ngoài lập tức biến thành chất khí.
Các nhân viên trong phòng thí nghiệm ngây người một lúc, sau đó lập tức bắt tay ngăn chặn chất khí này tiếp tục khuếch tán, thế nhưng, tất cả đều đã muộn, vì có sự nhúng tay của lực lượng thần bí nên thứ nguy hiểm nhất trong phòng thí nghiệm này đã nhanh chóng lan truyền ra ngoài.
“Ta về đây.” Làm xong, Luật không muốn nhìn tiếp nữa, nói một câu với Balberith rồi biến mất.
Balberith cũng không giữ hắn lại.
Sau khi trở về phòng, Luật không thể duy trì được vẻ bình tĩnh nữa, hắn tựa lưng vào cửa sổ rồi từ từ trượt xuống, ngồi yên lặng trên mặt đất, co chân lại, cúi đầu xuống, vòng tay ôm lấy cơ thể chính mình, giấu đi vẻ thống khổ trên mặt.
Ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu rơi, từng hạt mưa gõ nhẹ vào lá cây, vào khung cửa sổ, tí tách vỗ về.
Hôm sau, Luật lại tiếp tục một cuộc sống giống như mọi ngày, thế nhưng, Tần Trạm trước giờ vẫn ở bên cạnh, luôn chăm chú để ý đến nhất cử nhất động của hắn lại có thể cảm nhận được hắn rất khác thường. Khi xem ti vi, nếu bật đến chương trình về buổi diễn tấu của mình, Luật cũng sẽ không đổi kênh, nhìn thấy người hầu đẩy chiếc xe chất đầy thư đến cũng không rối rắm, chỉ là vẫn ra lệnh đốt bỏ mà thôi, khi ngồi trên xe, sẽ trầm mặc nhìn khung cảnh ngoài của sổ, lúc đến Long Tổ cũng không chơi game mà chỉ nằm trên ghế sopha, chẳng biết suy nghĩ chuyện gì.
“Luật, trong người không khỏe hay tâm trạng không tốt?” Tần Trạm rốt cuộc không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi.
“Không liên quan đến ngươi.” Luật lạnh lùng trả lời.
Câu nói này đâm sâu vào trái tim Tần Trạm khiến hắn không kiềm chế được mà đến bên cạnh Luật. Nhìn Luật đang lấy tay che kín mặt, Tần Trạm ngồi xuống, không chút kiêng kỵ, kéo tay y xuống.
“Luật, ta là quan tâm ngươi.” Nhìn thẳng vào mắt Luật, để hắn có thể thấy được rõ ràng sự chân thành nơi đáy mắt.
“Quan tâm khi nào ta chết sao?” Đối với sự chân thành của Tần Trạm, Luật chỉ cười lạnh, khẩu khí cũng không tốt thêm chút nào. Rút tay về, Luật đứng dậy, ngồi xuống tấm thảm mềm mại trên mặt đất, bắt đầu chơi game.
Tần Trạm nhìn bóng lưng của Luật, sự bi thương đong đầy trong đáy mắt, hắn đứng lên, trở về bàn làm việc của mình, tiếp tục công việc đang dang dở.
Một ngày, hai ngày, thời gian vẫn tiếp tục trôi, cuộc sống không có biến động gì lớn, chỉ là, trên ti vi bắt đầu đưa tin tức về dịch cúm đang hoành hoàng, lưu ý mọi người cần giữ gìn sức khỏe khi thời tiết đang thay đổi. Trái đất vẫn tiếp tục quay, chính là khi nhân loại vẫn chưa phát giác, có thứ gì đó đang bắt đầu thay đổi, có chuyện gì đó đang từ từ diễn ra.
Thời gian gần đây, dịch cúm càng lúc càng nghiêm trọng, bất kỳ loại thuốc nào cũng không thể chữa khỏi, cho đến khi xuất hiện trường hợp tử vong hàng loạt do dịch cúm tại một bệnh viện, các cơ quan chức năng liền không thể tiếp tục thờ ơ, bắt đầu đem dược phẩm mà các dị năng giả của Chính phủ đổi được cho các bệnh nhân bị nặng nhất dùng, thế nhưng vẫn không có hiệu quả.
Dịch cúm bùng nổ trên quy mô lớn, số người tử vong liên tục gia tăng, Chính phủ các quốc gia cũng không tiếp tục xem nhẹ nữa. Tần Trạm lập tức được triệu tập, bởi vì hắn sở hữu dị năng trị liệu nên mọi người hi vọng hắn có khả năng khống chế được dịch cúm.
Thế nhưng thật đáng tiếc, trước dịch cúm này, dị năng của Tần Trạm cũng không có tác dụng.
Mẫu máu của các bệnh nhân được đưa đến sở nghiên cứu, virus gây bệnh được phát hiện, trải qua phân tích, loại virus này có khả năng thích nghi vô cùng mạnh mẽ, có thể miễn dịch dị năng trị liệu, cũng có thể kháng lại tác dụng của thuốc, đây là một loại virus khó đối phó và có khả năng gây chết người.
Một tuần sau, lượng người mắc bệnh không ngừng tăng lên, thế nhưng những người đã mắc bệnh vẫn không thể chữa khỏi, tiến dần đến tử vong. Nếu cũng chỉ như thế thì đã tốt, nhưng là, Trung Quốc nhận được một tình báo quan trọng cũng rất tồi tệ, liên quan đến loại virus gây bệnh này, đó là, nó tràn ra từ một phòng thí nghiệm.
Không lâu sau đó, tình trạng cụ thể về loại virus này đã có mặt trên bàn làm việc của các chính khách, ai xem qua cũng phải biến sắc, nếu như tình trạng này là thật, thì tai họa đó quả thật giống như mạt thế.
Chưa nói đến nguyên lý của loại virus này, chỉ cần nhìn hiệu quả của nó, từng nghe qua nhiều lần nên rất quen thuộc, virus sinh hóa, giống như trong series phim hay game Resident Evil từng nổi tiếng suốt một thời, có khả năng gây nên biến dị gen. Nếu như nó gây biến dị theo chiều hướng tốt cũng không nói làm gì, tiếc là nó hoàn toàn không có lợi, trong thời gian nghiên cứu, nó chỉ gây nên những tác dụng phụ vô cùng đáng sợ.
Tất cả các bệnh nhân nhiễm dịch cúm đều mang trong mình loại virus này, trước mắt, số người mắc bệnh trên toàn cầu đã là hai tỉ, một con số thật đáng sợ, ngay cả kinh đô của Trung Quốc cũng đã có không ít người nhiễm bệnh.
Nhìn văn kiện báo cáo trước mặt, Chính phủ các quốc gia bắt đầu lưu ý, quả nhiên, dịch bệnh đang diễn biến theo chiều hướng xấu, thế nhưng để tránh gây nên tình trạng hỗn loạn, các quốc gia đều phong tỏa tin tức này, bắt đầu sắp xếp vật tư, chuẩn bị căn cứ, di dời các tư liệu trọng yếu, dùng nhiều lý do di tản những người nhiễm bệnh trong kinh đô đến khi vực khác, bởi vì kinh đô là đầu não của quốc gia, nhất định phải ở trong tình trạng ổn định và an toàn.
Tần Trạm đọc xong các tư liệu được đưa tới, sắc mặt vô cùng khó xem, chính là, hắn không định giấu giếm các dị năng giả, dù sao tương lai những người này cũng là lực lượng chiến đấu chủ yếu lúc nguy cấp của quốc gia, nếu để bọn họ mất lòng tin vào mình, sau này hắn sẽ không thể chỉ huy thuận lợi, cho nên, Tần Trạm liền tổ chức một đại hội với sự tham dự của tất cả các thành viên Long Tổ. Mà hắn cũng nhận được sự đồng ý của các vị thượng tầng, dù sao từ trước đến nay, Trung Quốc vốn rất am hiểu cách thu phục lòng người.
“Các ngươi hãy xem đi.” Tần Trạm phân phát số tư liệu trên tay.
Luật lười biếng lật xem, trên mặt hoàn toàn không có chút biến sắc nào như những người khác, Tần Trạm cũng chỉ cho là Luật đang nghĩ đây là một trò chơi mà thôi.
Khi mọi người đã xem xong, Tần Trạm nói, “Chuyện này là sự thật, không phải diễn tập cũng không phải vui đùa, hôm nay cũng không phải là ngày Cá tháng Tư, không bao lâu nữa, chúng ta sẽ chân chính nghênh đón nguy cơ giống như trong Resident Evil.” Thái độ nghiêm túc của Tần Trạm vẫn không thể khiến Luật động dung mảy may.
Trái lại, các dị năng giả bắt đầu xôn xao, kinh hoảng, bọn họ tuy rằng đều sở hữu dị năng, chính là, căn bản vẫn còn là nhân loại, vẫn còn có thân nhân cùng bằng hữu, cho nên đều vô cùng lo lắng.
“Im lặng.” Lời nói của Tần Trạm vô cùng có trọng lực, hắn vừa lên tiếng, mọi người quả nhiên đều yên tĩnh lại, “Ta cũng thông báo cho mọi người biết, kinh đô đã bắt đầu chuẩn bị công tác phòng hộ, sau này các vị sẽ là lực lượng chiến đấu chủ yếu, trong trận tai họa này, chúng ta không thể cứu được hết tất cả mọi người, vật tư của kinh đô cũng không đáp ứng đủ cho toàn bộ nhân dân cả nước, trong đó nhất định sẽ có người bị bỏ qua.” Lời Tần Trạm nói ra tuy tàn nhẫn, nhưng mọi người ở đâu đều hiểu được, đó là sự thật.
Có vài người đã bắt đầu bật khóc.
“Ta đã phản ánh với cấp trên rồi, các vị có thể mang thân nhân của mình tiến vào, mỗi người chỉ có năm danh ngạch, ta mong các vị có thể cân nhắc cẩn thận, hơn nữa, chuyện này không được phép để lộ ra ngoài, tất cả các liên lạc với bên ngoài của các vị đều sẽ bị giám thị, hy vọng mọi người có thể hiểu được. Tan họp. Yêu cầu mọi người nhanh chóng tiến hành, bởi vì ai cũng không biết khi nào tai họa sẽ bạo phát.” Tần Trạm nói xong, đứng dậy rời khỏi, Luật cùng Văn Nhân Lẫm cũng đi ra, để lại một phòng đầy người đang bối rối.
“Luật, ngươi không thấy sợ hãi chút nào sao?” Tần Trạm không phải không biết thái độ luôn xem thường mạng sống của mình của Luật, nhưng đây là nguy cơ của nhân loại, phản ứng lúc này của Luật phải nói là quá mức trấn định rồi.
“Ta còn cần phải sợ sao? Ở Trung Quốc này, kinh đô là nơi an toàn nhất rồi, thế lực của Văn Nhân gia cũng đã chú định ta phải chịu sự bảo hộ, ta cần gì phải sợ?” Luật thản nhiên nói, chính là, đây không phải là nguyên nhân thật sự khiến hắn không sợ hãi, “Hơn nữa, Tần Trạm, nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ ta.” Luật nói như vậy cũng không phải hắn tín nhiệm Tần Trạm gì, mà là châm chọc.
“Đúng thế, Luật, ta sẽ bảo hộ ngươi, không để cho ngươi chịu bất cứ thương tổn nào.” Tần Trạm cũng không tức giận với lời mỉa mai của Luật, hắn kiên định nhìn Luật nói.
“Ta sẽ mở to mắt ra mà xem.” Luật lại không cho là thế. “Đúng rồi, khi nào về thì dẹp hoa viên đi, bắt đầu trồng rau và lương thực.” Luật đột nhiên nói, đây quả thật là một lời nhắc nhở cho Tần Trạm cùng Văn Nhân Lẫm. Ai cũng không biết khi nào nguy cơ này sẽ chấm dứt, khi nhà cửa, ruộng vườn của công nhân và nông dân đều bị phá hủy thì ai sẽ cung cấp lương thực đây, tự cấp tự túc không thể nghi ngờ là một biện pháp tốt.
Dị năng giả dùng lý do gì để đưa người nhà đến kinh đô, hay bọn họ đã bỏ qua những người nào đều không phải là chuyện quan trọng, thời gian dần trôi qua, các quốc gia nhận được tình báo đều đang tích cực chuẩn bị, khi những người bình thường vẫn trôi qua những giây phút yên bình thì thời điểm xảy ra tai họa đang ngày càng đến gần.
Dù cho có phong tỏa thế nào thì với sự phát triển của internet, mọi người vẫn có chút manh mối để phát hiện, khi video về một bệnh nhân nhiễm dịch cúm cuồng hóa, hai mắt đỏ ngầu, hoạt động như một cương thi vùng dậy, tấn công các bác sĩ được tung lên, tiếp sau đó là một loạt những thứ gần giống thế xuất hiện, tất cả mọi người đều hiểu được, tai họa đã kéo đến.
Xã hội loài người trước nay vẫn luôn trật tự cũng trở nên rối loạn, mặt hắc ám trong lòng mỗi người khi tai họa xảy ra cũng dần bộc lộ, Luật lẳng lặng nhìn thấy hết thảy, trong mắt không hề có đau khổ hay vui buồn, mà Balberith lại xem vô cùng hứng thú, thực không thức thời phê phán những hành vi của nhân loại ngay trước mặt Luật.
END .