Ở nơi này, Tần Trạm căn bản không cần phân tâm đề phòng bất cứ chuyện gì, nên hắn gần như hao hết tâm tư vào việc đấu tranh xem có nên làm hay không, mà sau khi nghe thấy tiếng của Luật, hắn lập tức nhìn về phía y, trong lòng mang theo vài phần chột dạ.
Luật vừa ra khỏi phòng tắm liền thấy Tần Trạm đang nhìn chằm chằm chai rượu đặt trên bàn với vẻ mặt rối rắm, hắn tự động lý giải thành y đau lòng, nén giận khi thấy hắn tự tiện lấy rượu y cất chứa ra uống, nên mới mở miệng hỏi.
Luật chỉ dùng khăn lau tóc vài cái rồi ném nó vào phòng tắm, trên cơ thể vẫn còn lưu lại bọt nước, áo ngủ bằng tơ tằm ướt đẫm bám vào người, mơ hồ lộ ra phần da thịt phía sau, so với việc lộ ra toàn bộ, hắn bây giờ càng dễ khiến người ta mơ màng.
“Luật, như vậy sẽ bị cảm đấy.” Tần Trạm không phải là không bị hấp dẫn, vừa nhìn thấy bộ dáng kia của Luật, hắn đã cảm thấy cổ họng khô khốc, dục vọng vẫn chưa hoàn toàn bình ổn lúc này lại bốc lên càng thêm mãnh liệt. Hắn là một nam nhân bình thường, người mà hắn khát cầu nhiều năm lại không dám làm càn còn bày ra tư thái quyến rũ như thế trước mặt hắn, Tần Trạm cảm thấy lý trí của mình không ngừng bị khảo nghiệm.
Không để tâm đến sự lo lắng của Tần Trạm, cũng không biết đến những suy nghĩ đen tối trong lòng y, Luật ác liệt nói, “Với ngươi, có lẽ ta còn chẳng đáng bận tâm bằng chai rượu kia ấy chứ?” Hắn đã quen nói chuyện với Tần Trạm như thế, vừa nói vừa đi đến cạnh bàn, uống hết phần rượu còn lại trong ly.
“Luật, coi chừng say, uống rượu nhiều không tốt cho thân thể đâu.” Nhìn Luật còn định rót thêm rượu vào ly, Tần Trạm lập tức đưa tay cản lại.
“Buông ra.” Luật lạnh lùng nói, “Cảm thấy ta đang lãng phí rượu quý của ngươi sao?”
“Không phải, ta không nghĩ vậy, vừa rồi ta đang nghĩ chuyện khác.” Tần Trạm không muốn khiến Luật hiểu lầm. Đó chỉ là một chai rượu thôi, cho dù trên thế giới chỉ có một chai, đối với hắn mà nói, cũng không bằng một sợi lông tơ của Luật, càng đừng nói chai rượu này cũng không quý đến mức ấy, Luật của hắn mới chính là độc nhất vô nhị. Thế nhưng, hắn không thể nói cho Luật biết hắn có những suy nghĩ không nên có đối với y, nghe tiếng động trong phòng tắm liền nghĩ lung tung, hay có ý tưởng biến thái đối với ly rượu y đã chạm môi vào. Bất quá, đầu óc của Tần Trạm vẫn rất tốt, hắn nhanh chóng tìm được lý do, đó chính là vấn đề khiến hắn suy tư suốt mấy ngày nay.
“Ta đang suy nghĩ về nhiệm vụ mà lực lượng hạt giống vừa tuyên bố.” Đây là lý do của Tần Trạm.
Luật nhìn vào mắt Tần Trạm, nhưng không cố gắng tìm hiểu xem lời y nói là thật hay giả, mà Tần Trạm cũng không có cơ hội hiểu được hàm nghĩa trong ánh mắt Luật, bởi vì xúc cảm ấm áp trong lòng bàn tay đã thoát ra khỏi khống chế của y.
Luật không trở về phòng, mà ngồi xuống sopha, ngả người tựa vào lưng ghế một cách lười biếng, “Nói ta nghe thử xem, ngươi có nghi hoặc gì về chuyện đó?” Nhìn hắn lúc này, hiển nhiên là đang muốn hỏi Tần Trạm cho rõ ràng. Cả hắn và Balberith đều có quyền hạn tuyên bố nhiệm vụ của lực lượng hạt giống, nhiệm vụ lần này do Balberith quyết định, hắn chỉ là muốn biết, nhiệm vụ “giết chết zombie” này có chỗ nào khiến Tần Trạm cảm thấy hoang mang?
Khi vừa trở về từ khu vực gặp tai họa, Tần Trạm mang theo cảm giác bi thương, đau buồn, bất đắc dĩ, phẫn nộ vì những gì mình nhìn thấy và gặp phải, nhưng sau khi nhìn thấy Luật, những cảm xúc đó dường như bị hòa tan. Hắn cũng không muốn mỗi người về phòng riêng của mình sớm như vậy, cho nên ngồi xuống nói chuyện phiếm cũng là ý kiến không tồi, cho dù đề tài không hề lãng mạn chút nào, nhưng đối với Tần Trạm mà nói, có thể ngồi nói chuyện với Luật một cách bình tĩnh như vậy đã là quá tốt rồi.
Tần Trạm nói nghi ngờ của hắn cho Luật nghe, trong phần thông báo nhiệm vụ, hạt giống cho biết, cứ giết một zombie thì sẽ căn cứ vào cấp bậc của nó mà nhận lấy số tích phân khác nhau, chính chuyện này khiến hắn thấy không ổn.
“Cấp bậc khác nhau, tức là trong zombie cũng có phân chia cấp bậc, thế nhưng trước mắt, từ zombie vẫn chưa thấy có manh mối gì, mà lực lượng hạt giống lại đưa thông tin là zombie có phân chia cấp bậc.” Tần Trạm cảm thấy chuyện này rất đáng ngờ, “Cảm giác này rất không thoải mái, vì người chế tạo lực lượng hạt giống là ai, chúng ta hoàn toàn không biết, nhưng nhiệm vụ này lại cho thấy người đó chắc chắn có biết chút gì, giống như hắn đã đoán được chuyện này sẽ xảy ra, cũng như biết rất rõ về “zombie”.”
Luật nghe Tần Trạm phân tích xong, không thể không thừa nhận y có đầu óc tương đối nhạy bén, chỉ từ một ít dấu vết để lại đã có thể rút ra rất nhiều thông tin.
“Như vậy, ngươi cho rằng lực lượng hạt giống xuất hiện là vì cái gì, vì cục diện hiện tại sao?” Luật hỏi.
“Ta không biết, nếu như nói là vì cục diện hiện tại, thì nghĩa là tất cả những gì xảy ra gần đây, hắn đều đã biết từ trước, vấn đề là làm thế nào mà biết? Nếu không phải, vậy lực lượng hạt giống xuất hiện lại là vì cái gì?” Tần Trạm lắc đầu, tỏ vẻ hắn quả thật không biết.
“Ngươi định tập trung tìm ra chân tướng sao?” Luật hỏi lại.
“Không, bởi vì hiện tại không có thời gian, dù mục đích của lực lượng hạt giống không rõ ràng, nhưng sự xuất hiện của nó đối với nhân loại là có lợi.” Tần Trạm tỉnh táo phân tích. Ở thời đại này, sự tồn tại của dị năng giả đã trở thành một loại tín ngưỡng, nhìn thấy dị năng giả xuất hiện, nhân loại trong lúc tuyệt cảnh mới giữ được hy vọng.
Luật vỗ vỗ tay, tỏ vẻ tán thưởng sự lý trí của Tần Trạm. “Ngươi không tệ, thật sự.” Trong nhân loại, thật sự rất ít người có được lý trí, trí tuệ và quyết đoán như Tần Trạm, đáng tiếc, dù là vậy cũng sẽ không thay đổi được chuyện gì, y vẫn chỉ là một quân cờ mà thôi.
“Kẻ địch của ngươi nhất định rất đáng thương.” Nếu không phải chênh lệch vị giai đã chú định từ trước, nếu để cho Tần Trạm biết được chân tướng ngay từ đầu, thì cuối cùng ai thắng ai bại còn chưa biết được, đáng tiếc là y không còn cơ hội nữa.
Luật đột nhiên vươn tay ra, rót cho chính mình một ly rượu, Tần Trạm không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn Luật đưa rượu vào miệng, đầu lưỡi phấn nộn thoáng xuất hiện khiến Tần Trạm không có dũng khí lên tiếng ngăn cản, mà là quay đầu đi, để chính mình không nhìn thấy đôi môi đã bị rượu thấm ướt kia.
“Luật, tại sao ngươi đồng ý ở cùng nhà với ta?” Hai chữ “sống chung”, Tần Trạm thật sự không dám nói ra trước mặt Luật, “Ngươi không phải hận ta sao?” Hắn nhắm mắt, hỏi.
Bởi vì thái độ của Luật thật sự rất kỳ quái, hắn biết Luật chán ghét hắn, thế nhưng y lại đồng ý ở cùng một nhà với hắn, điều này khiến Tần Trạm nghi hoặc, ngoài ra còn có hôm nay, Luật mà lại ngồi trước mặt hắn, không hề né tránh vấn đề mà hắn nhắc tới, thậm chí hắn còn cảm thấy, giọng điệu của Luật giống như đang muốn nhắc nhở điều gì đó. Tần Trạm không hề đánh giá thấp trí tuệ của Luật, chỉ là, hắn thấy Luật đối với cảm tình có chút trì độn mà thôi.
“Tại sao lại hỏi như vậy?” Không biết có phải do cồn hay không, mà Luật không còn nói chuyện với Tần Trạm bằng ngữ khí ác liệt thường ngày, mà là cực kỳ bình thản, giống như quan hệ giữa hắn và Tần Trạm thoải mái, tự nhiên như bằng hữu của nhau.
“Bởi vì ta suýt chút nữa đã giết ngươi.” Đối với tội lỗi của mình, Tần Trạm không hề tránh né, bởi vì hắn cho rằng, đã làm chuyện như vậy, thì hắn có bị Luật oán hận cũng là chuyện đương nhiên.
“Hận sao?” Luật dùng hai ngón tay lắc lắc ly rượu, hàng mi hơi rũ xuống che khuất cảm xúc trong đáy mắt, “Hận là một loại cảm tình quá mức thuần túy, cũng quá mức mãnh liệt, mà chỉ cần trong đó pha tạp những thứ khác, thì sẽ không còn là hận nữa.” Đây là quan niệm của hắn về “hận”, “Tần Trạm, ta chán ghét ngươi.” Luật ăn ngay nói thật.
“Ta biết.” Đối với lời nói thẳng thắn của Luật, Tần Trạm vẫn cảm thấy lòng mình đau nhói.
“Nhưng nếu nói đến hận, ta không hận ngươi. Nếu như hận, ta sẽ dùng tất cả sức lực để hận.” Hắn đã từng như thế, không hề có bất kỳ cảm tình nào khác, thuần túy chỉ có hận, “Như vậy quá mệt mỏi.” Hắn không thiện lương, cho nên nếu đã hận, đương nhiên sẽ đi trả thù, chỉ là, sau khi dùng tất cả những gì mình có để trả thù, sau khi mất đi đối tượng để hận, hắn mới phát hiện oán hận đã chiếm quá nhiều vị trí trong lòng mình, cảm giác trong lòng hoang vu, trống rỗng thật sự rất khó chịu. Đến cuối cùng, hắn không biết chính mình còn lại cái gì? Hắn hiện tại, sẽ không hận bất kỳ ai, bất kỳ thứ gì, không phải bởi vì hắn trở nên hòa ái nhân từ, mà là không biết có cái gì đáng giá để hắn hận, hơn nữa, người nên bị người khác hận là hắn mới đúng.
Sự mỏi mệt trong giọng nói của Luật khiến Tần Trạm đau đớn.
“Ta chán ghét ngươi, nhưng cũng thừa nhận ngươi, trên một số phương diện, ta vẫn tán thưởng ngươi, tình cảm hỗn tạp nhiều thứ như vậy, sao gọi là hận được? Cho nên, ta không hận ngươi.” Cũng không muốn hận ngươi, bởi vì ta không muốn trong cuộc đời của mình, tâm hồn lại bị oán hận chiếm cứ thêm một lần nữa.
“Nhìn nhân tính một cách rõ ràng đến vậy, ngươi không mệt mỏi sao?” Tần Trạm đã quen với việc Luật chán ghét chính mình, thế nhưng đối với sự thông suốt và mỏi mệt của Luật, hắn chỉ cảm thấy thương tiếc và đau lòng.
Luật lắc lắc đầu, đặt ly rượu xuống bàn, cảm thấy chính mình có chút say, đầu cũng có chút không tỉnh táo, nếu không tại sao hắn lại nói những chuyện này cho Tần Trạm nghe. “Mệt chết đi a, thế nhưng không thể không nhìn, bởi vì ta có thứ mình muốn thủ hộ.”, Luật vừa nói vừa cất bước trở về phòng.
“Thứ muốn thủ hộ?” Đây là lần đầu tiên Tần Trạm biết được Luật cũng có thứ muốn thủ hộ, đương nhiên hắn rất tò mò muốn biết đó là thứ gì.
“Cho dù phản bội tất cả, ta cũng muốn thủ hộ nó.” Trước khi cánh cửa phòng khép lại, đáp án của Luật bay vào tai Tần Trạm.
Tần Trạm nhìn cánh cửa đã khép chặt, đáy mắt xuất hiện một mạt rung động, bởi vì ý chí kiên định, tuyệt đối không dao động của Luật.
“Cho dù phản bội tất cả, cũng muốn thủ hộ nó?” Tần Trạm rất muốn hỏi, đó là cái gì, thế nhưng Luật sẽ không cho hắn biết đáp án. Đêm nay là vì men say, nên hắn mới có thể nhìn trộm tâm tư của Luật, chỉ là, kết quả khiến hắn nhận ra hắn thật sự không hiểu biết Luật.
Một Luật luôn xem nhẹ tính mạng của chính mình, một Luật luôn mang theo châm chọc nơi đáy mắt, mà trong lòng cũng có thứ quan trọng đến vậy sao? Nếu đổi lại là hắn, nếu là vì Luật, liệu hắn cũng có thể phản bội tất cả hay không? Tần Trạm không biết. Lúc này, Tần Trạm thật sự không biết, trong một tương lai không xa, hắn sẽ phải đưa ra đáp án của chính mình cho vấn đề này.
Trong phòng, Luật nằm trên giường, dùng một tay nắm cánh tay còn lại, “Đúng vậy, cho dù phản bội tất cả,” là đang tự nói cho bản thân nghe, là để giữ vững tín niệm của chính mình. Hắn là người khởi xướng những tai họa xảy ra gần đây, nhưng hắn là nhân loại, nhìn thảm kịch một tay mình chế tạo, sao có thể không cảm thấy gì? Hắn không lương thiện, nhưng cũng chưa mất hết nhân tính, chỉ là, “Ta không hối hận.”
Tuyệt đối không hối hận, vô luận nhân loại có rơi vào tình cảnh thê thảm thế nào, hắn cũng sẽ không dao động, không thay đổi lập trường của mình, bởi vì hắn không có lựa chọn nào khác.
END .