Diệt Thế Kỷ

chương 83

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắn không phải thiên tài, càng không thể xem là có trí tuệ siêu tuyệt, chỉ vì trải qua những chuyện kia trong quá khứ nên mới trưởng thành sớm hơn người khác, lại nhờ có mẫu thân dạy bảo khi bà còn sống nên hắn mới sớm hiểu được lý lẽ. Có điều, năm đó, hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ, quật cường và cố chấp, cho dù bị người phụ nữ kia tra tấn cũng không muốn cầu cứu phụ thân vẫn luôn không thích mình, thẳng đến cái ngày bị đẩy xuống hồ ấy, hắn vẫn không hề thay đổi.

Không còn muốn tiếp tục sống sót, bởi trên đời đã không còn ai cần đến hắn.

Hắn thật không ngờ mình lại có thể nhìn thấy ý thức của thế giới. Trong lúc hôn mê, hắn đã nhìn thấy những thương tổn mà thế giới phải thừa nhận, thấy được thế giới dung túng và nhẫn nhịn nhân loại hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không đổi được sự tỉnh ngộ của nhân loại, thậm chí, trong suốt quá trình ấy, hắn còn cộng minh được với thế giới, cảm giác được sự thống khổ mà thế giới phải chịu đựng, so với sự đau đớn vì bị ngược đãi của hắn, thế giới còn đau hơn rất rất nhiều lần .

Là vì cảm thấy thế giới còn bi thảm hơn chính mình, là vì cảm giác đồng bệnh tương liên, khiến hắn đặt thế giới vào đáy lòng, càng là vì sớm hiểu được lý lẽ, khiến hắn hiểu được tội nghiệt của nhân loại, hiểu được thế giới bị tổn thương khủng khiếp đến mức nào. Tất cả những thứ hắn nhìn thấy thông qua ý thức của thế giới đã khiến hắn nhanh chóng trưởng thành.

Vào thời điểm đó, hắn hận người phụ nữ kia, hận những điều mình gặp phải, cho nên bởi vì đồng bệnh tương liên, bởi vì thế giới nói nó cần hắn, cho nên hắn mới quyết định đứng về phía thế giới, tiêu diệt nhân loại. Vì thế giới, hắn quyết định phản bội nhân loại.

Bản thân hắn lúc ấy, tuy có trưởng thành hơn so với người khác, lại thêm đồng bộ với ý thức của thế giới mà kiến thức cũng không thua kém người lớn, thế nhưng rốt cuộc bởi vì tuổi còn quá nhỏ, cho nên có rất nhiều chuyện hắn nửa hiểu nửa không.

Khi còn nhỏ, hắn quyết định phản bội nhân loại chỉ là vì yêu thích đơn thuần chứ không hiểu được hàm nghĩa của việc này, cũng không hiểu được sự trầm trọng mà bản thân sắp phải gánh vác. Đã quyết định, liền sẽ không thay đổi, là sự cố chấp, là sự kiên định của một đứa trẻ.

Cho dù sau này đã hiểu được chính mình sẽ phải chịu những gì, hiểu được phản bội nhân loại sẽ khiến bản thân đau đớn bao nhiêu, cũng đã không còn quay đầu được nữa. Hắn đã không còn là trẻ con, hắn biết bản thân đang làm cái gì, không còn vì sự yêu thích đơn thuần nữa, mà là bởi vì “phải”, bởi vì đó là trách nhiệm của hắn. Nhân loại quả thật là đồng loại của hắn, hắn quả thật có tình cảm với bọn họ, nhưng nếu thế giới này không còn, thì sinh mệnh sao có thể tồn tại được nữa, mà nhân loại, không có quyền cướp đoạt quyền lợi sinh tồn của những sinh vật khác.

Không phải hắn bác ái, mà là lập trường của hắn không giống với nhân loại. Hắn dùng góc độ của thế giới để nhìn mọi việc, còn nhân loại thì lấy góc độ của nhân loại để nhìn nhận thế giới.

Là Tế Tư có cùng chung cảm xúc với thế giới, hắn có thể nghe được tiếng khóc và nỗi oán hận nhân loại của các loài khác vô cùng rõ ràng. Sau khi hiểu được nhân loại không phải chúa tể của thế giới, sau khi cảm nhận được những cảm xúc ngược chiều kia, hắn không thể bất bình hay kêu oan cho nhân loại được nữa, huống hồ chuyện này không hề oan ức, mà là tội nghiệt của nhân loại.

Thế nhưng, hắn vẫn không thể coi như việc mình làm là đúng mà bỏ qua cảm giác tội lỗi. Hắn không đủ lãnh khốc, hắn vẫn còn động dung, vẫn còn bị tình cảm và những người bên cạnh làm cho dao động, cho nên rốt cuộc hắn vẫn chỉ là một con người, một con người có chức danh Tế Tư.

.

Khẽ cười ra tiếng, Luật lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ miên man vừa rồi. Có lẽ là bị cảnh trong mơ ảnh hưởng, nếu không sao lại đột nhiên nhớ lại chuyện năm xưa? Chuyện đã đến bước này, hắn không thể hối hận được nữa, huống hồ, hắn cũng không hề hối hận.

Hắn búng tay, bức màn hệt như có ý thức tự động vén lên, bày ra ưu điểm lớn nhất của cửa sổ bằng thủy tinh, bên ngoàiánh mặt trời ấm áp bao phủ khắp nơi, phong cảnh đẹp không sao tả xiết.

Đi vào phòng tắm, nơi đây không có vòi nước do nhân loại chế tạo, nhưng có một thác nước nhỏ trong góc phòng, nước đổ xuống nhẹ nhàng như mưa xuân, phát ra tiếng rì rầm vui tai khi chạm vào mặt hồ phía dưới.

Mấy con đường nhỏ dưới chân được bạch ngọc xếp thành, lại còn là noãn ngọc nên dù có đi chân trần cũng không hề cảm thấy lạnh lẽo. Hai bên đường trồng rất nhiều loại hoa cỏ, trong đó, nhiều loại quý hiếm đến mức cho dù là chuyên gia thực vật có kiến thức rộng rãi nhất cũng chưa từng nhìn thấy, nhiều loại lại nổi tiếng đến mức phải khiến bọn họ hét lên vì kích động.

Luật hái một chiếc lá mọc ra từ một chồi non trên đất, đặt vào miệng nhấm nháp. Kem và bàn chải đánh răng do nhân loại chế tạo quả là một sản phẩm vĩ đại, chẳng qua, khi sống trong Thủy Tinh Thành này, hắn luôn cố gắng không dùng đến những sản phẩm nhân tạo, tận lực sống bằng sự ban ân của thiên nhiên, còn đối với những vật phẩm thiết yếu trong cuộc sống, trừ phi không có cách nào đành phải sử dụng năng lực của bản thân chế tạo, những thứ khác hắn đều tìm và sử dụng những vật có công dụng tương đương. Loại lá cây mà hắn đang dùng này có công dụng vệ sinh khoang miệng, thậm chí còn tốt hơn sử dụng kem và bàn chải đánh răng. Đây là một giống cây mà thế giới đã đặc biệt làm ra cho hắn.

Hương vị trong khoang miệng không giống với ngày hôm qua, hẳn là vì để hắn vui vẻ, nên ý thức của thế giới mới đặc biệt làm cho hương vị của chúng bất đồng. Ngoại trừ thế giới, làm gì còn thứ khác có thể tạo ra những điều kỳ diệu như vậy đâu.

Thưởng thức hương vị trong khoang miệng, Luật nở một nụ cười ôn nhu, vì sự quan tâm thế giới dành cho mình. Không ai sẽ không cảm động khi được quý trọng và thương yêu như thế, trừ phi người kia là người mình cực kỳ căm ghét, đương nhiên hắn không chán ghét thế giới, cho nên mới vui vẻ khi cảm nhận được sự quan tâm này.

Sau khi nhai lá non để tiêu trừ cảm giác khó chịu trong cổ họng sau khi ngủ dậy, Luật nhẹ nhàng bật ra một hơi, kỳ diệu hơn là, chiếc lá non nọ sau khi gặp không khí lại lập tức hóa thành một đoàn sương mờ, sau đó hoàn toàn biến mất.

Luật cởi quần áo, treo lên một cành cây cạnh bờ hồ, bước xuống cầu thang bằng bạch ngọc, ngâm mình vào làn nước ấm áp, mái tóc đen dài tản ra nổi trên mặt hồ, cơ thể với những đường cong duyên dáng cùng vết thương xấu xí trên làn da tạo thành một loại cảm giác vừa tàn khốc vừa mỹ lệ.

Luật vốn đã nhìn thành quen, cũng không còn cảm thấy bi thương nữa, chỉ đơn thuần tắm rửa gội đầu rồi bước ra. Hắn vốn không có sở thích ngâm mình cả tiếng để thư giãn tinh thần.

Phải biết rằng, là Tế Tư, hắn cũng không hề rảnh rỗi, lúc trước là vì cố chấp giữ lấy cơ hội sinh tồn cho nhân loại, còn được thế giới dung túng, nên mới sống ở xã hội loài người trong thời gian dài như vậy, việc này cũng khiến hắn đối công việc của bản thân không khỏi có vài phần lơi lỏng. Đến lúc này, hắn thật sự nên nghiêm túc thực hiện những chuyện mà hắn vốn phải làm.

Tế Tư phải làm những gì? Nghe theo ý thức của thế giới và chỉ thị của Balberith, tiến hành xử lý một khu vực nào đó, công việc này là do hắn chủ động yêu cầu, bởi vì nếu đã quyết định đối nghịch với nhân loại, thì trên tay hắn không thể không nhuốm máu tanh. Hắn sao có thể chỉ vì chính mình mà tự an ủi rằng mình chưa từng giết người, hắn cần gì phải cố tình lừa gạt bản thân như thế?

Công việc cơ bản của một Tế Tư là tinh lọc. Thế giới hiện giờ đang tràn ngập nguy cơ, nếu không tinh lọc thì tốc độ thế giới bị hủy diệt sẽ ngày càng nhanh. Tuy không cần mỗi ngày đều phải làm, nhưng như vậy có thể khiến thế giới dễ chịu hơn chút ít, huống hồ bây giờ hắn không còn ở xã hội loài người, thời gian tự nhiên trở nên dư dả hơn xưa, vậy thì mỗi ngày đều tinh lọc cũng không có gì là không được.

Tế Tư còn có một nhiệm vụ khác, chính là giúp thế giới chia sẻ thống khổ. Lúc ý thức của thế giới không thể chịu nổi thống khổ thì Tế Tư sẽ phải gánh chịu một ít thay cho thế giới. Đây là một việc cực kỳ gian khổ, bởi tội nghiệt mà nhân loại phạm phải, cảm xúc phản đối của những sinh vật khác, toàn bộ đều đổ lên cơ thể của người thường như hắn, nó đau đến mức khiến người ta chỉ muốn tự sát để thoát khỏi những đau đớn này, cảm giác bị bao phủ bởi oán hận khiến người ta chỉ muốn nổi điên.

.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Luật rời khỏi hồ nước, lưu lại nhũng dấu chân ướt sũng trên bậc thang bằng bạch ngọc. Hắn nhìn quần áo treo trên cành cây, phát hiện bản thân đã quên đem quần áo. Dù sao cũng không có người nào khác, hắn cũng không cảm thấy mình cần phải ngại ngùng, lập tức dùng quần áo vừa thay ra làm khăn tắm.

Hắn cứ như vậy rời khỏi phòng tắm, về phòng mình lấy bộ quần áo mới mặc vào.

Những bộ quần áo này đều là do Balberith không biết bị cái gì, lại thôi miên các nhà thiết kế trang phục nổi tiếng trong nhân loại bắt họ đi may quần áo. Nếu không phải chuyện bọn họ đóng cửa hàng tập thể rơi vào tai hắn, không biết những người đó còn phải ở lại nơi này may bao nhiêu bộ quần áo nữa. Bất quá cũng chỉ là quần áo mà thôi, có cần phải thôi miên bọn họ, thậm chí cho bọn họ ít lực lượng để đẩy nhanh tiến độ không? Được rồi, hắn thừa nhận những bộ quần áo này đều cực kỳ xuất sắc, vải dệt cũng rất đặc thù, thế nhưng có cần phải làm như thế không?

Thôi quên đi, dù sao việc làm này của Balberith cũng khiến hắn được lợi, bớt đi môt vấn đề cần lo nghĩ. Lúc trước quần áo đều là có người mua sẵn cho nên hắn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, cũng chưa từng ở Thủy Tinh Thành lâu dài nên hắn chưa từng phát hiện, thì ra quần áo cần thiết đến như vậy, đặc biệt là sau khi hắn phá hư vài bộ quần áo theo thói quen, rồi lại không thể không tự mình tạo ra quần áo. Có điều, hắn tuyệt đối không phải là đồng ý với việc làm của Balberith.

Mặc bộ quần áo Tế Tư lên người, Luật bước ra khỏi phòng, chuẩn bị đi hái vài quả trái cây ướp lạnh để lót dạ. Hắn là nhân loại, hắn muốn ăn cơm, nhưng hắn không biết nấu, Balberith thì càng không cần phải bàn, còn thuộc hạ của y, giống hệt như tính chất của Balberith, thứ mà bọn hắn làm ra cũng sánh ngang với thuốc độc rồi.

Cũng may, thế giới đã tạo ra một số trái cây dinh dưỡng cho hắn giúp hắn không bị chết đói, thế nhưng hắn gầy đi không ít.

Thực hoài niệm các món ăn của nhân loại a, tuy rằng trong thực đơn của nhân loại cất chứa rất nhiều tội ác của họ, thế nhưng, là một phàm nhân, nhu cầu ăn uống cũng không thể tránh khỏi, chỉ là nhân loại đã đi quá xa giới hạn mà thôi.

Vứt bỏ đống mỹ thực kia ra khỏi đầu, hắn vẫn là ngoan ngoãn ăn hoa quả vậy.

Đẩy cửa ra, xuyên qua biển hoa, đến bên cạnh rừng cây hái xuống vài quả, Luật cứ thế vừa đi vừa ăn, sau đó để hạt lại ven đường, mặt đất sẽ tự động vùi lấp chúng.

Cự mộc đã hiện ra trước mắt, Luật bỏ luôn phần hoa quả còn lại vào miệng, vỗ vỗ tay, sau khi ăn no cần phải bắt đầu làm việc. Thế nhưng khi vừa nhìn thấy hai bóng người đứng trên mặt hồ đen tuyền, hắn dừng bước, biểu tình trên mặt lập tức lạnh xuống.

“Vì sao hắn lại ở đây, Balberith?” Nhìn người không nên xuất hiện ở nơi này, Luật không hỏi Tần Trạm mà chất vấn Balberith. Nếu như không có sự cho phép của Balberith, Tần Trạm sao có thể xuất hiện, hắn không hỏi Balberith thì hỏi ai bây giờ?

END .

P/S: Bọn mình đã trở lại đây T^T Chắc mọi người đều đợi chờ mòn mỏi rồi nhỉ, thật tội lỗi quá, từ giờ cho đến trước khi thi giữa kì học kì I, bọn mình sẽ chăm chỉ post chương mới xD

Chúc mọi người đọc vui ôm hôn

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio