Mở mắt ra, xoay người, chạm chân xuống mặt hồ, Tần Trạm có thể cảm giác được sự biến hóa trong cơ thể mình, toàn thân đều ngập tràn lực lượng, vận hành vô cùng tự nhiên, không có chỗ tắc nghẽn nào, giống như đang chung nhịp thở với hoàn cảnh cùng thế giới chung quanh, rất mực hài hòa, đó là lực lượng do thế giới ban cho, vô cùng vô tận.
Khi mới vừa đến đây, Tần Trạm chỉ cảm thấy hồ nước đen đặc này đủ khiến cho lòng người rung động và sợ hãi, thế nhưng giờ phút này hắn lại có thể nhìn thấu tất cả tội ác cùng những điều nhơ bẩn ẩn chứa dưới mặt hồ, ngoại trừ cảm giác không thoải mái từ hồ nước phát ra, Tần Trạm còn có thể cảm nhận được sự thân cận cùng vui mừng của mọi thứ chung quanh, đó là sự tán đồng của thế giới đối với sự hiện diện của hắn, hắn như có thể cảm nhận được tất cả cảm xúc, những hỉ nộ ái ố của thế giới.
Cảm giác này quả thật quá tuyệt vời.
Tần Trạm nghiêm cẩn cúi đầu trước cự mộc, thể hiện lòng biết ơn của hắn, cảm tạ nó đã cho hắn cơ hội đến bên cạnh Luật, cảm tạ công ơn nó đã dựng dục nhân loại, cảm tạ nó từ trước đến nay chí công vô tư, hiện tại hết thảy đều là do nhân loại gieo gió gặt bão, tự gây nghiệt mà thôi. Nếu như thế giới diệt vong thì nhân loại làm sao còn chỗ nương thân, thế giới là bị dồn ép đến cực hạn mới bắt đầu động thủ, bởi thế giới tồn tại đâu chỉ riêng vì nhân loại, nó còn dựng dục bao nhiêu sinh mệnh khác nữa, trong mắt của thế giới, chúng và nhân loại đều có cùng tư cách sinh tồn.
Nhân loại biết hi sinh một số người cùng đồ vật để đổi lấy lợi ích lớn hơn, như vậy thế giới cũng biết để những sinh mệnh khác có thể tiếp tục sống sót, nhân loại chính là thành phần thiểu số cần loại bỏ.
Cành lá cự mộc lay động xào xạc, nói cho Tần Trạm một tin tức, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, lại cúi chào cự mộc thêm một lần nữa, lúc này đây là mang ý chào tạm biệt.
Lướt trên mặt hồ, xuyên qua biển hoa, mở ra cửa lớn, vội bước trên hành lang của Thủy Tinh Thành, Tần Trạm đã tiếp nhận sự cải tạo của thế giới suốt ba ngày, mà ba ngày trước, Luật đã hủy diệt một căn cứ. Hắn không phải buồn bực vì căn cứ đã biến mất kia, mà là đau lòng Luật, tự trách chính mình lúc ấy không ở bên cạnh Luật, không có cách nào an ủi y, cho y bớt thống khổ, đau thương.
Luật ở đâu, Tần Trạm không cần hỏi người khác, bởi lúc nãy ý thức của thế giới cũng đã cho hắn biết chỗ ở của Luật. Trong Thủy Tinh Thành này, hắn sẽ không bị lạc vì ý thức cũng đã cho hắn bản đồ. Thế nên, Tần Trạm mới có thể nhanh chóngtìm được nơi cần đến.
Một cung điện với mái vòm cao cao, ánh mặt trời phủ xuống khắp các bức tường thủy tinh, dưới tác động của lực lượng nào đó, từng cụm nắng lại phân chia và kết hợp lại với nhau một cách thần kỳ như những lớp khói bằng ánh sáng mờ ảo mông lung uốn lượn bao quanh khiến cả cung điện trở nên đẹp đẽ như trong mộng tưởng. Dưới mái vòm có một dáng người đang đứng thẳng, chăm chú kéo violon, tiếng nhạc trong trẻo phiêu bồng trong không khí, mà mọi thứ chung quanh đều lẳng lặng lắng nghe.
Vừa bước chân vào, Tần Trạm liền phá hủy một bức tranh tuyệt mỹ cùng âm nhạc tuyệt vời như thế, người diễn tấu ngừng kéo đàn, buông cung cùng đàn xuống, xoay người lại nhìn vị khách không mời kia, hôm nay y cũng không đến hắc hồ mà ở đây kéo đàn, thực hiện công việc tinh lọc.
“Xem ra, ngươi tiếp nhận tốt lắm.” Vừa cất đàn, Luật vừa thản nhiên nói.
Tần Trạm không trả lời mà từng bước tiến lại gần Luật, ngay khi Luật vừa xoay người liền đem người ôm vào trong lòng khiến Luật vô cùng kinh ngạc, không hề thích ứng với hành động của Tần Trạm.
“Luật, về sau hãy để ta động thủ đi.” Đang ra sức giãy giụa, Luật nghe thấy bên tai vang lên thanh âm trầm trọng này liền ngừng lại.
Nếu như xuống tay sẽ khiến ngươi khổ sở, chẳng bằng để cho ta làm, tuy biết rõ, xem như ta động thủ, chỉ cần thẩm phán vẫn tiếp tục tiến hành, ngươi vẫn sẽ thống khổ, nhưng chỉ cần so với sự thống khổ, đau đớn thấu tâm cùng áy náy khôn cùng khi chính ngươi động thủ kém hơn một tí, ta đều nguyện ý làm.
“Chẳng mấy chốc ngươi liền có cơ hội.” Luật yên lặng đứng trong vòng tay ôm ấp của Tần Trạm, sau đó lên tiếng. Balberith sao có thể để Tần Trạm không làm gì, y nhất định sẽ để Tần Trạm xuất hiện trước mặt nhân loại, rồi khoái trá thưởng thức sự tuyệt vọng của tất cả bọn họ, “Chuyện của ta còn không cần ngươi nhúng tay vào, Tần Trạm, ta vẫn chưa tin ngươi.” Câu nói kế tiếp là thể hiện thái độ hiện giờ của Luật đối với Tần Trạm, không chấp nhận, cũng không từ chối.
Tần Trạm mặc dù có chút bi thương, nhưng lại không cảm thấy thống khổ, Luật của hắn vẫn là như thế, trước kia sẽ cảm thấy khổ sở, nhưng bây giờ lại cảm thấy Luật thật đáng yêu cùng thẳng thắn. Tần Trạm buông Luật ra, không giống với nụ cười luôn treo trên mặt khi trước, nụ cười ấm áp lúc này của hắn phát ra từ sâu trong lòng, đơn giản là vì người đứng mặt hắn là Luật, là người mà hắn tâm tâm niệm niệm, muốn dùng ôn nhu để đối đãi, cho nên nụ cười của hắn là vô hạn ôn nhu, ánh mắt của hắn là nhu tình như nước, “Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy.” Ngữ khí ôn nhu mà lại vô cùng kiên định.
Thái độ thản nhiên đáp lại của Luật nói rõ hắn không hề để câu nói ấy vào lòng. Ba ngày nay, Luật cũng đã nghĩ thông suốt, Tần Trạm yêu hắn liền yêu đi, hắn không cần vì Tần Trạm yêu hắn mà hồi đáp tình cảm của y, hắn không yêu Tần Trạm, thậm chí trước kia còn chán ghét, hiện tại đã biết tình cảm của y, nói trong lòng hắn không hề cảm động là giả, bởi dù sao Tần Trạm cũng vì hắn mà phản bội nhân loại.
Một người bất luận mình có làm gì cũng đứng bên cạnh mình, khát vọng đó luôn ở trong lòng Luật, chỉ là hắn còn nghi hoặc, Tần Trạm có thể kiên trì bao lâu, khi thật sự phải đối mặt với việc ra tay tàn sát nhân loại, Tần Trạm còn có thể kiên trì sao? Hơn nữa, bản thân Luật có loại cảm giác tự ti rất khó nói ra, hắn cảm thấy chính mình mà đáng giá được yêu sao, một người tay nhuốm đầy máu tươi như hắn thật sự có tư cách có được tình yêu ư? Huống chi, hắn đã có lựa chọn cuối cùng, việc gì lại phải tăng thêm thống khổ cho một người nữa, cho nên Luật quyết đoán phong bế vết nứt đã bị Tần Trạm cạy mở trong lòng kia.
Chi là, cho dù có phong bế thì vết nứt kia đã tồn tại, dẫu có che giấu thế nào thì nó vẫn cứ tồn tại ở đấy, không thể trở về bộ dạng hoàn mỹ không tỳ vết như lúc ban đầu.
Luật nhanh chóng bước ra ngoài, Tần Trạm chậm nửa bước, theo phía sau hắn, hai người lại đến trên mặt hồ.
Luật ngồi xổm dưới tàng cây, nhắm mắt lại, ánh nắng màu vàng chiếu rọi xuống mặt hồ. Tần Trạm đứng ở một bên, yên lặng thủ hộ, chăm chú nhìn Luật, ôn nhu dùng ánh mắt miêu tả hình dáng của y. Lúc này, Tần Trạm vậy mà lại không hề có ý nghĩ hương diễm nào, Luật đang dùng tất cả lực lượng của mình tinh lọc hồ nước đen cùng tội lỗi của nhân loại, nghĩ như thế, trong mắt của Tần Trạm chỉ có vô hạn đau lòng, nhìn hồ nước không hề có chút biến hóa nào là có thể hiểu được, muốn tinh lọc toàn bộ hồ nước chứa đựng tội ác của nhân loại là công việc vô cùng gian khổ và mất nhiều thời gian đến mức nào.
Luật chỉ đang kéo dài thời gian nhân loại hủy diệt thế giới, cũng để cho thẩm phán cuối cùng chậm đến. Nhưng, dù Luật có cố gắng thế nào cũng không thể cứu vãn được, thẩm phán cuối cùng sẽ đến sau tối đa là hai năm nữa, nhân loại tối đa còn có thể tồn tại hai năm. Luật chỉ là đang chậm lại từng phút từng giây thời gian đó. Nghe rất ngu ngốc lại để cho Tần Trạm đau lòng, ngốc đến nỗi Tần Trạm muốn vì Luật bật khóc. Luật, cớ sao sau vẻ lãnh khốc tuyệt tình của ngươi lại có sự ôn nhu, nhân từ như thế, để cho ta cảm thấy được việc tới gần ngươi là khinh nhờn, là tội lỗi nặng nề? Việc Alek căm hận ta như thế cũng không khó hiểu, chỉ là, dù có như vậy, ta cũng sẽ không buông tay, cho dù đem một thân nhơ bẩn nhuốm lên người ngươi, ta cũng quyết không hối hận.
Thời gian tích tắc trôi qua, Tần Trạm hoàn toàn không có cảm giác đến sự biến chuyển của nó, chỉ lẳng lặng, chăm chú nhìn Luật, ôn nhu thủ hộ, thẳng cho đến khi Luật mở mắt ra.
Nhìn Luật mở to mắt, Tần Trạm rốt cuộc cũng có động tác, tiến lên, ngồi xuống phía sau Luật, đặt tay lên chân hắn, khiến Luật ngạc nhiên liếc nhìn.
“Ngươi đang làm gì thế?” Luật hỏi, sau đó nghĩ tới tình cảm của Tần Trạm, bỗng nhiên trong lòng hiện lên một suy đoán quỷ dị, chẳng lẽ Tần Trạm đang ăn đậu hũ của hắn sao? Bất quá, khi cảm nhận đến sự ấm áp tràn đi khắp bàn chân, Luật biết, hắn đã nghĩ nhiều.
“Ngồi xổm lâu như thế, chắc chân ngươi tê rồi, ta khiến máu lưu thông, sẽ dễ chịu hơn.” Tần Trạm nhẹ giọng giải thích, khi thế giới ban ân, lực lượng của hắn không phải là phá hủy như Balberith, cũng không phải tinh lọc như Luật, mà giống như dị năng, mang hai loại thuộc tính trị liệu cùng chiến đấu thủ hộ.
Luật tiếp nhận giải thích cùng hành động của Tần Trạm, hắn lại không tự làm khổ mình, có thể dễ chịu chút ít, hắn việc gì phải tự chuốc lấy phiền não. (Vô Thố: nếu tỉ mỉ mà nói, Luật chính là có chút tự làm khổ mình a.)
Một chân đã trị liệu xong, Tần Trạm lại đặt tay lên một chân khác, một lát sau mới buông ra, Tần Trạm đứng lên, vươn một tay đến trước mặt Luật.
Luật liếc nhìn Tần Trạm một cái, lại liếc nhìn tay của hắn, sau đó quyết đoán không thèm để ý, tự mình đứng lên, xoay người, rời đi.
Tần Trạm cũng không tức giận, chỉ dùng suy nghĩ Luật thật đáng yêu để sủng nịch tất cả các hành động không được tự nhiên của y.
Đi đến bên rừng cây, Luật thuận tay hái xuống vài quả chín, vừa đi vừa ăn.
Rời khỏi gian phòng, nhìn sắc trời bên ngoài lớp tường thủy tinh, Tần Trạm mới biết được, không còn sớm nữa.
“Luật, buổi tối ăn gì?” Tần Trạm vốn muốn đến nhà ăn, kết quả sau khi nhìn qua bản đồ của Thủy Tinh Thành mới phát hiện nơi đây không có phòng bếp hay nhà ăn nào cả, mới đành phải hỏi Luật.
Luật vứt vài quả chưa ăn trên tay cho Tần Trạm, “Đây là bữa tối.” Luật nói.
Tần Trạm nhìn hoa quả trên tay, nhớ lại cảnh Luật vừa đi vừa ăn lúc nãy, giọng nói bất giác mang theo cảm giác áp bách, “Ngươi chỉ ăn thứ này thôi sao?” Bữa tối chỉ gồm mấy loại trái cây này? Luật định ăn hoa quả để giảm béo sao? Vốn đã gầy, chẳng lẽ còn muốn gầy thêm nữa? Đối với các việc liên quan đến thương tổn đến sức khỏe cùng nguy hại đến tính mạng mình của Luật, Tần Trạm tuyệt đối không dung túng, sẽ quản lý phi thường nghiêm khắc và chặt chẽ.
“Ở đây không còn thứ nào khác.” Luật thành thật nói.
“Nơi này không có ai nấu cơm sao?” Tần Trạm nhíu mày.
“Ngươi nghĩ là đám thuộc hạ chỉ biết phá hoại của Balberith có thể làm sao?” Luật ăn xong một quả, ném hạt đến trên tường, bức tường thủy tinh giống như đột nhiên biến thành mặt nước, để hạt bay xuyên qua, thoát ra bên ngoài, không biết rơi xuống chỗ nào, bắt đầu sinh trưởng.
“Đừng có nhìn ta.” Thấy ánh mắt của Tần Trạm dừng ở trên người mình, “Ta không biết nấu ăn.”, hắn dù sao cũng là một đại thiếu gia, tuy cũng thử làm qua, nhưng chưa nhắc đến thành phẩm, chỉ nhìn đống vật thể hỗn độn không rõ hình dạng kia thôi cũng biết không thể ăn rồi. Ăn trái cây dù sao cũng tốt hơn so với bị chính mình độc chết, một Tế Tư chết vì đồ ăn do chính mình làm ra, quả thật là một chuyện vô cùng buồn cười a.
END .