“Không thể nào.” Văn Nhân Lẫm lắc đầu, không dám tin rằng người này chính là Tần Trạm, hắn không muốn thừa nhận kẻ đã sát hại các thành viên của Long Tổ lại là Tần Trạm.
“Không có gì là không thể, Lẫm, ngươi hẳn phải biết, ta là tự mình rời khỏi căn cứ.” Tần Trạm thản nhiên nói, ngữ khí bình tĩnh, không chút hoang mang, “Ngươi cũng đoán được lý do.” Đây là khẳng định.
“Ta không biết.” Văn Nhân Lẫm biểu tình thống khổ, gầm lên, “Ta biết ngươi vốn không phải người như vậy. Tại sao phải làm thế?”
Đối với cơn phẫn nộ của Văn Nhân Lẫm, Tần Trạm vẫn điềm tĩnh, trên mặt không có chút bối rối nào, mà cuộc nói chuyện giữa bọn họ cũng bị những người khác nghe thấy. Nhìn thái độ của Văn Nhân Lẫm, những người không ở hiện trường đều có dự cảm không tốt, chẳng lẽ kẻ này không phải giả mạo, mà thật sự là Tần Trạm sao?
Sắc mặt của Tần lão gia tử trở nên tái nhợt, hắn không tin người nọ chính là Tần Trạm. Hắn muốn xác nhận, tuy trong lòng cảm thấy rất sợ hãi, nhưng hắn vẫn cẩn thận quan sát và lắng nghe hai người kia nói chuyện để xem người đến có thật là Tần Trạm hay không?
“Tần Trạm.” Quý Phi Yên cực kỳ kích động khi thấy Tần Trạm xuất hiện sau nhiều ngày mất tích. Bởi vì có chức trách trong người, cho nên nàng không thể lập tức chạy đến hiện trường, chỉ có thể nhìn hình ảnh truyền về từ camera. Ôm lấy tâm tình kích động nhìn Tần Trạm, lại nhìn thấy Tần Trạm giết người, sau đó nghe Văn Nhân Lẫm nói người nọ là giả mạo, Quý Phi Yên liền phi thường xúc động bước ra ngoài. Nàng sẽ không tha thứ cho kẻ giả mạo Tần Trạm, bôi nhọ danh dự của hắn.
Thế nhưng, Quý Phi Yên yêu Tần Trạm đến thế, sao có thể không nhận ra người trước mắt là thật hay giả. Chính vì biết rõ, cho nên khi nàng đến hiện trường, tiếng gọi này mới bao hàm nhiều cảm xúc phức tạp như vậy. Nàng cũng giống hệt những người xung quanh, không tin, không muốn tin người nọ là Tần Trạm
Đối với sự xuất hiện của Quý Phi Yên và những người khác, Tần Trạm hoàn toàn không để ý, chỉ nhìn một mình Văn Nhân Lẫm.
“Ta rời khỏi đây, là bởi vì ta đã lựa chọn.” Tần Trạm nói chuyện với Văn Nhân Lẫm, tựa như đang nhàn thoại việc nhà, tựa như thi thể trên đất không hề ảnh hưởng gì đến hắn cả.
“Lựa chọn?” Văn Nhân Lẫm cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại, tiếp tục nói chuyện với Tần Trạm. Nếu có thể, hắn không muốn phải xung đột vũ trang với vị hảo hữu này, mà muốn vậy thì chuyện tất yếu đầu tiên là phải tìm ra nguyên nhân cho hành vi của y.
“Lựa chọn giữa đại nghĩa của nhân loại và Luật.” Tần Trạm trả lời.
Văn Nhân Lẫm trợn trừng mắt nhìn Tần Trạm, nghe y gằn từng tiếng, “Ta lựa chọn Luật.” Tần Trạm cười như thể đó là một chuyện cực kỳ nhỏ bé và đơn giản, “Ta đã thề với hắn, ta là kỵ sĩ của hắn, tuyên thệ sẽ kính dâng tất cả trung thành, thủ hộ hắn đến vĩnh viễn.” Thần tình thành kính, ngữ khí nghiêm túc, cho thấy Tần Trạm hoàn toàn không nói đùa.
Văn Nhân Lẫm hít sâu một hơi, không phải vì giật mình nên kích động, mà là vì bị chọc tức chết, “Như vậy ngươi muốn nói với ta, hiện tại, những gì ngươi đang làm cũng đều vì ca sao? Tần Trạm, ngươi vẫn còn tỉnh táo đấy chứ?” Văn Nhân Lẫm phẫn nộ chất vấn.
Hắn biết tình cảm của Tần Trạm đối với ca, thế nhưng vì tình yêu, Tần Trạm có thể làm đến mức này sao? Bỏ qua đại nghĩa, lựa chọn ca, chỉ thủ hộ ca, vì vậy mà có thể dứt khoát giết người, đây là Tần Trạm mà hắn từng quen biết sao?
“Không thể nói vậy được.” Đối với những câu chất vấn của Văn Nhân Lẫm, Tần Trạm vẫn cực kỳ bình tĩnh, lắc đầu, “Nếu ta giết người có thể khiến Luật bớt khổ sở dù chỉ một chút, ta có thể giết chết toàn bộ những người trên thế giới này, nhưng đây là quyết định của bản thân ta, không phải của Luật, vì vậy, không nên đổ hết tội lỗi lên người hắn.”
Thật quen tai, chúa tể Alek của biến dị giả cũng đã từng nói như vậy, cũng là vì Luật có thể ít khổ sở một chút mà giết người, lúc này, Tần Trạm lại nói ra lời tương tự.
“Ngươi không phải Alek.” Văn Nhân Lẫm quát, Tần Trạm không phải Alek, y là Tần Trạm, là hy vọng của nhân loại, sao có thể nói ra những lời như vậy được.
“Đúng vậy, ta không phải Alek, Alek vì Luật mà chết, như vậy ta sẽ vì Luật mà sống, vì thủ hộ Luật.” Tần Trạm kiên định nói.
Trong Thủy Tinh Thành, Luật đang quan sát Tần Trạm. Nghe y nói vậy, hắn nhấp môi, trong ánh mắt xẹt qua cái gì, cuối cùng biến mất sau đôi con ngươi đen thâm thúy, không còn dấu vết gì lưu lại.
“Chờ một chút.” Một giọng nữ vang lên, chính là Quý Phi Yên, “Tần Trạm, các ngươi rốt cuộc đang nói cái gì? Cái gì vì Luật? Cái gì vì hắn mà sống, chỉ thủ hộ hắn? Cho dù ngươi có đối xử tốt với Văn Nhân Luật đến mức nào, cũng nên có một hạn độ, không thể ngay cả nguyên tắc cũng không cần.” Quý Phi Yên cảm thấy phi thường khó hiểu, bởi vì nàng nghe không ra hàm ý của những lời này.
“Ta cũng rất muốn biết, tại sao chỉ vì Văn Nhân Luật, ngươi liền có thể vứt bỏ đại nghĩa?” Ngữ khí bình tĩnh, lại giấu không được lửa giận, là Tần lào gia tử. Dọc đường, nghe Tần Trạm cùng Văn Nhân Lẫm nói chuyện, hắn cũng cảm thấy cực kỳ khó hiểu, hơn nữa, lửa giận cũng bùng lên. Vì Văn Nhân Luật mà giết người, chỉ vì Văn Nhân Luật, liền có thể vứt bỏ đại nghĩa? Đây là con cháu Tần gia sao? Tần gia của hắn có dạy y làm như vậy hay sao?
Tần Trạm nhìn Tần lão gia tử xuất hiện từ phía sau của Văn Nhân Lẫm, không khỏi động dung. Hắn không nghĩ đến Tần lão gia tử sẽ xuất hiện ở đây, trong lòng cảm thấy hơi đau đớn, nhưng sau đó liền tỉnh lại, nét lạnh lùng trong mắt khiến chút cảm tình vừa xuất hiện đã biến mất vô tung.
“Nói đi, tại sao?” Thanh âm của Tần lão gia tử lại cao thêm hai phần.
Nghe Tần lão gia tử hỏi, Tần Trạm nở nụ cười, vẻ lạnh lùng nơi đáy mắt lập tức tan biến, thay vào đó là ôn nhu ấm áp như nước mùa xuân, cười một cách thỏa mãn, đầy quyến luyến nhu tình, “Bởi vì ta yêu hắn a.”
Lời này giống như tiếng sấm nổ, khiến người ta cảm thấy tai điếc mắt hoa, cho là mình đã nghe nhầm.
“Cái gì?” Tần lão gia tử trực tiếp hỏi lại.
“Ta, Tần Trạm, yêu Luật, yêu hắn, cho nên vì hắn, ta chọn lựa phản bội tất cả.” Tần Trạm quang minh chính đại nói ra tình yêu của hắn dành cho Luật. Tình cảm của hắn không cần phải giấu giếm. Hắn có thể tuyên bố cho cả thế giới biết, hắn yêu Luật. Y đáng giá để hắn yêu thương, đáng giá để hắn dốc hết tất cả những gì hắn có.
“Không thể nào.” Quý Phi Yên thét lớn, hoa dung thất sắc, gương mặt tái nhợt. Nàng sao có thể tin được người mà nàng yêu lại yêu một người khác, người đó lại là một nam nhân, một tên hoàn khố trừ ngoại hình và tài năng âm nhạc, không hề có bất kỳ ưu điểm nào khác.
“Hoang đường.” Người tiếp theo chính là Tần lão gia tử. Hắn sao có thể tin được hài tử kiệt xuất nhất trong nhà lại đi yêu một nam nhân. “Văn Nhân Luật có điểm nào đáng để ngươi yêu?” Hình tượng hoàn khố của Văn Nhân Luật đối với những người khác là thâm căn cố đế, ngay cả khi mọi chuyện đã đến bước này, những trưởng bối đã nhìn y từ nhỏ đến lớn, khi nhắc đến y, thì ấn tượng đầu tiên cũng chỉ là hoàn khố mà thôi.
“Trước kia, ta cũng không biết tại sao ta lại yêu Luật, hắn có điểm nào để ta yêu? Thế nhưng ta đã yêu hắn, làm thế nào cũng không thể chặt đứt được. Hiện tại, ta lại càng không thể buông bỏ phần yêu này nữa, hắn đáng giá để ta yêu, là ta không xứng để yêu hắn.” Ngữ khí của Tần Trạm ôn nhu đến cực điểm, ánh mắt dừng ở nơi nào đó, vừa lúc đối diện với Luật đang theo dõi mọi chuyện ở Thủy Tinh Thành
“Ngươi đã biết những gì?” Văn Nhân Lẫm tỉnh táo lại, nghe những lời Tần Trạm nói rồi phân tích.
“Đã biết tất cả. Nguyên nhân tại sao Luật lại làm ra những sự kiện kia, những gánh nặng Luật phải đeo, sự kiên cường lãnh khốc, bi thương nhân từ của hắn. Toàn bộ đều biết.” Vừa nhắc đến Luật, biểu tình của Tần Trạm lập tức nhu hòa, nụ cười ấm áp ẩn chứa cảm tình, khiến nụ cười trước kia của Tần Trạm trở nên dối trá một cách rõ ràng.
“Ta muốn biết chân tướng.” Văn Nhân Lẫm muốn biết đáp án, ca của hắn rốt cuộc là vì cái gì mới phải làm vậy?
Tần Trạm lắc đầu, “Nếu biết chân tướng, ngươi sẽ tuyệt vọng.” Không nói cho nhân loại, là vì để bọn họ có thể ôm hy vọng mà sống, chứ không phải tuyệt vọng chờ đợi cái chết. Đây là từ bi của Luật, từ bi trong niềm bi ai cho nhân loại.
“Ngươi cũng tuyệt vọng?” Văn Nhân Lẫm hỏi.
“Ân,” Tần Trạm gật đầu, “Khi ta biết đến, ta cũng tuyệt vọng, vì nhân loại.” Tần Trạm nâng kiếm lên, “Những gì phải nói ta cũng nói xong rồi, Lẫm, ta không thể giết ngươi, bởi vì Luật không muốn ngươi chết.” Hắn đã tốn quá nhiều thời gian rồi.
Tần Trạm ra tay không chút khách khí. Khi Văn Nhân Lẫm còn chưa kịp phản ứng, khi Tần lão gia tử vẫn đang kinh ngạc vì Tần Trạm yêu một nam nhân, trên thân kiếm của Tần Trạm lại có thêm máu của một người nữa.
Đó là người đứng gần Tần Trạm nhất lúc này, Quý Phi Yên. Nàng ôm lấy bụng, vẫn không tin Tần Trạm thế nhưng lại là người ra tay giết mình.
Tần Trạm chuẩn bị rút kiếm ra, Quý Phi Yên không biết có được dũng khí và sức lực từ đâu đến, đưa tay nắm lấy thân kiếm, khiến bàn tay lưỡi kiếm cắt qua, máu tươi nhuộm đỏ cả thân kiếm.
“Ngươi thật sự yêu Văn Nhân Luật?” Quý Phi Yên dùng hết khí lực phun ra những lời này, vết thương trên người tuy đau đớn, nhưng vẫn không sánh bằng nỗi đau trong tim. Nàng yêu hắn lâu như vậy, không ngờ đến cuối cùng, tất cả đều chỉ là công dã tràng.
“Ta yêu hắn.” Tần Trạm không phải không biết tình cảm của Quý Phi Yên đối với hắn. Nghe câu hỏi của nàng, hắn trả lời, cuối cùng vẫn là hắn đã phụ nàng.
“Ngươi có từng yêu ta không?” Nữ nhân luôn chấp nhất loại vấn đề này.
“Chưa từng.” Đến giờ phút này, Tần Trạm cũng không nói dối Quý Phi Yên, cho dù những lời này phi thường tàn khốc, hắn vẫn nói sự thật, “Ta chỉ yêu một mình Luật.” Từ đầu đến cuối cũng chỉ yêu một mình y, không ai có thể thay thế được.
“Lúc trước tại sao lại kết giao với ta?” Nước mắt trượt xuống khuôn mặt nàng, tràn đầy bi thương và tuyệt vọng, thanh âm yếu ớt, ánh mắt đã trở nên mơ hồ, nhưng nàng vẫn cố chấp nhìn Tần Trạm, tìm kiếm đáp án.
“Bởi vì lúc ấy, ta muốn thoát khỏi tình yêu dành cho Luật, nghĩ rằng ngươi có thể giúp ta quên y, đáng tiếc.” Tần Trạm rút kiếm ra, Quý Phi Yên đã không còn khả năng giữ lại nó nữa.
Ngã xuống mặt đất, nước mắt nàng trào ra, theo đó là sự u ám tuyệt vọng của tử vong, cũng vì cảm tình của nàng đã trở nên vô vọng. Đáng tiếc cái gì, Quý Phi Yên sao có thể không biết.
Thì ra, lúc ấy ngươi cự tuyệt ta là vì ta không thể khiến ngươi quên Văn Nhân Luật, là vì ngươi chỉ yêu một mình y, rốt cuộc không thể chấp nhận bất kỳ người nào khác. Quý Phi Yên mang theo bi thống cùng tuyệt vọng, rơi vào hắc ám vĩnh hằng.
END .