Một năm sau, giữa buổi chạng vạng ngày đông, một thiếu phụ hơn ba mươi tuổi cùng người chồng tìm đến nhà Tích Tích. Lúc ấy, Tích Tích vẫn ở cơ quan để làm thêm giờ, nhưng vừa nhận được điện thoại của mẹ chồng nói “Có bạn học hồi cấp Ba của Xuân Phong tìm đến nhà mình, mong được gặp con một lần.” Tích Tích vội gác công việc lại, lập tức lái xe về.
Bước vào cửa, Tích Tích nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ, khuôn mặt đoan trang, đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, ngồi bên cạnh cô là một người đàn ông có tướng mạo thật thà phúc hậu. Tích Tích thoáng ngây người, trong ký ức của cô không hề có hình bóng họ.
- Chị là vợ của anh Xuân Phong à? - Người phụ nữ đó lúng túng đứng dậy, e ngại nhìn Tích Tích, ánh mắt toát lên niềm vui xen lẫn nỗi buồn man mác. - Tôi biết làm như thế này là rất mạo muội, nhưng mà, tôi nhất định phải đến nói chuyện với chị.
- Cô ngồi đi, ngồi xuống rồi nói. - Tích Tích có linh cảm, người phụ nữ này và Xuân Phong từng có tình cảm với nhau. Kỳ lạ là lần này cô không có cảm giác đau đớn.
Quả nhiên là có chuyện. Người phụ nữ đó tên là Lưu Yến, bạn học thời phổ thông của Xuân Phong. Hai người từng có một tình yêu trong sáng của tuổi học trò. Lên cấp Ba, bố Lưu Yến thay đổi nơi công tác, ông đưa cả nhà đến Tế Nam nên cô đành bỏ lại mối tình đầu. Về sau cô học đại học ở Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp thì ở lại thủ đô bươn chải, thay đổi công việc mấy lần. Cô từng kết hôn một lần nhưng vì ông chồng chìm đắm trong cờ bạc nên hai người không thể sống lâu dài với nhau. Ly hôn được ba năm thì cô đi bước nữa nhưng cuộc đời éo le, chưa đầy hai năm sau, không hiểu vì sao cô bị sút cân, số lượng tiểu cầu giảm nhiều, các khớp xương đau nhức, đi bệnh viện khám thì các bác sĩ nói cô mắc bệnh lupus ban đỏ, giai đoạn cuối.
Mùa xuân năm ngoái, Xuân Phong đi họp lớp cấp Ba, anh tình cờ biết được chuyện của Lưu Yến, nhân dịp đi công tác ở Bắc Kinh, anh đến bệnh viện thăm cô. Khi ấy Lưu Yến đã nghỉ việc hơn một năm để chữa bệnh, con gái của cô vừa vào tiểu học, còn con trai riêng của chồng cũng vào trung học, cả gia đình sống trong cảnh giật gấu vá vai. Xuân Phong nghe bác sĩ điều trị chính của Lưu Yến nói rằng, nếu không nhanh chóng đổi thuốc điều trị thì bệnh nhân không sống quá hai năm nữa. Xuân Phong động viên Lưu Yến kiên trì chữa bệnh, chỉ cần có một tia hi vọng cũng không được từ bỏ. Sau đó anh trở về Thanh Đảo, không quá ba ngày, anh gửi hai mươi vạn tệ vào tài khoản bệnh viện cho Lưu Yến.
Lúc đó bệnh của Lưu Yến đã nặng hơn, cô nằm hôn mê trên giường bệnh. Nhận được tiền, người chồng liền gọi điện cho Xuân Phong, bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc. Xuân Phong chỉ bảo anh ta:
- Công việc của tôi khá bận, có lẽ sau này tôi không có thời gian đến thăm hai người. Mong anh chăm sóc tốt cho Lưu Yến.
Người chồng của Lưu Yến, ngoài lòng cảm kích ra, còn có tâm lý tự ti, anh ta lại hiểu sang ý khác, cho rằng Xuân Phong giúp đỡ số tiền này như là làm từ thiện và ám chỉ sau này họ không được tùy ý tìm anh ấy nữa. Và đúng là từ đó về sau, Xuân Phong không hề liên lạc với họ, ngay đến một cuộc điện thoại cũng không có.
- Hai năm nay, tôi thường xuyên ra vào bệnh viện, gần như trở thành người tàn phế. Vợ chồng tôi không liên lạc với người quen nên không biết tin tức gì. Mãi đến tháng trước, tôi gặp một người bạn cũ đến Bắc Kinh công tác, nên mới biết năm ngoái Xuân Phong xảy ra chuyện, cũng chính là hai ngày sau khi anh ấy gửi tiền cho tôi. Hơn một năm nay, không có tin tức của Xuân Phong, chúng tôi cũng không dám liên lạc với anh ấy, một là sợ quấy quả cuộc sống của anh ấy, hai là không muốn gây thêm phiền hà. Tôi lâm vào tình cảnh này, ngay đến người thân cũng xa lánh, nhận được điện thoại của tôi, họ còn lo sợ nữa là. Hóa ra, chúng tôi hiểu lầm Xuân Phong... - Lưu Yến đưa tay lau vội dòng nước mắt.
Người chồng ngồi lặng lẽ bên Lưu Yến, nắm chặt bàn tay thon dài có những nốt lốm đốm hình con bướm của vợ.
- Xuân Phong là ân nhân của tôi, cái mạng này có thể nói là do anh ấy nhặt về cho tôi. Hồi đó tôi định bỏ cuộc, chồng tôi muốn bán nhà để lấy tiền chạy chữa nhưng tôi kiên quyết không đồng ý vì bán nhà rồi thì ba bố con phải ra ngoài đường ngủ, chẳng bằng để tôi đi trước... Không ngờ, ông trời không tuyệt đường của con người, Xuân Phong đột nhiên xuất hiện ở bệnh viện. Nếu như không có số tiền đó, có lẽ tôi không sống được đến hôm nay... Nhưng Xuân Phong, anh ấy... - Lưu Yến nói đến chỗ xúc động lại khóc nấc lên.
Mắt Tích Tích cũng đỏ hoe, cô giữ hai vợ chồng Lưu Yến ở lại ăn cơm tối nhưng họ kiên quyết từ chối. Họ để lại mấy gói mứt đặc sản Bắc Kinh, hai vạn tệ tiền mặt và một tờ giấy ghi nợ mười tám vạn tệ. Lưu Yến nói họ còn phải đi thăm mấy người họ hàng nên xin cáo từ.
Hôm sau, Tích Tích dậy thật sớm, đi thăm mộ Xuân Phong.
- Cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng, nếu anh sớm nói chuyện này với em thì đã không có nhiều rắc rối như vậy. Sao anh không tin tưởng em? Sao anh không tin em sẽ ủng hộ anh giúp đỡ cô ấy? (Lần ấy, Xuân Phong gửi tiền mặt cho Lưu Yến nên Tích Tích không thể nào tìm ra tung tích số tiền).
- Có lẽ anh sẽ nói, anh không muốn gây hiểu lầm, không muốn một việc đơn giản trở nên phức tạp. Anh quan niệm, vợ chồng ăn ở với nhau cần phải thẳng thắn chân thành nhưng thực tế anh hoàn toàn làm ngược lại. Ừm, em hiểu anh, chuyện qua rồi không nên nhắc lại nữa. Em nói với Lưu Yến rằng, số tiền đó là tấm lòng của anh, xin cô ấy nhận cho nhưng cô ấy một mực để lại giấy nợ và nói sau này có điều kiện nhất định sẽ trả lại. Em không thích nói nhiều nên không khăng khăng từ chối nữa, tất cả đều tùy duyên thôi. Thôi, anh cứ yên nghỉ nhé. Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc bố mẹ thật tốt, chỉ cần bố mẹ cần em thì em vẫn tiếp tục ở bên cạnh. Về con trai chúng ta thì anh cũng yên tâm, em còn sống ngày nào thì em không để cho con tủi thân đâu. À! Có chuyện này em phải nói với anh, em đã tha thứ cho anh rồi. Anh biết không? Em không hận anh nữa... Mọi chuyện đều kết thúc rồi, khi cánh cửa này khép lại thì cánh cửa khác sẽ mở ra, em cũng sắp bắt đầu cuộc sống mới.
Tích Tích chỉ để tâm sự trong lòng, không nói ra thành tiếng.
Nhưng cô tin anh có thể nghe thấy, gió sẽ mang những lời này gửi đến anh.
Năm thứ hai, Lý Dương đến Trùng Khánh, công ty chi nhánh xoay chuyển được tình thế, bắt đầu có lợi nhuận. Đúng lúc này, trong một lần tập đoàn điều chỉnh nhân sự, Lý Dương được điều động về trụ sở chính, nhậm chức phó chủ nhiệm bộ phận kế toán. Cấp bậc của anh không thay đổi vì đây chỉ là điều động trong nội bộ tập đoàn, nguyên phó chủ nhiệm bộ phận kế toán được đưa lên làm chủ nhiệm văn phòng. Người đến Trùng Khánh thay vị trí của Lý Dương là một thạc sĩ kinh tế học mới hai mươi chín tuổi. Trước khi vào tập đoàn CC, về nghiệp vụ, cậu ta chưa có thành tựu gì nổi bật nhưng lại có bố vợ hậu thuẫn, ông ta làm lãnh đạo cao cấp trong tỉnh. Lý Dương thản nhiên đối mặt, vui vẻ tiếp nhận sự sắp xếp này. Dù sao anh về Thanh Đảo đoàn tụ với gia đình là điều vợ con anh mong mỏi từ lâu. Trước khi anh rời khỏi Trùng Khánh, công ty chi nhánh tổ chức một bữa tiệc chia tay. Hôm đó, Tây Tây uống rất nhiều rượu, đến giữa bữa tiệc, cô cảm thấy đầu óc choáng váng nên đứng dậy xin phép ra về.
Nửa đêm, tài xế đưa Lý Dương về, anh lững thững bước vào khu chung cư, đột nhiên phát hiện ra một cái bóng đen ngồi thu lu trước cửa. Thoạt đầu anh không để ý nhưng khi tiến lại gần, anh nghe rõ mồn một có tiếng rên rỉ của người say rượu. Dưới ánh đèn hành lang tù mù, Lý Dương nhìn thấy một cô gái có mái tóc dài, xõa xuống che kín cả khuôn mặt. Anh kinh ngạc thốt lên:
- Tiểu Tây!
- Dạ. - Tây Tây đáp một tiếng.
- Em ở đây làm gì?
- Đợi anh... hu hu! - Tây Tây đột nhiên ôm mặt khóc hu hu.
Lý Dương phóng tầm mắt ra xung quanh, thấp thoáng giữa khóm hoa tường vi có một đôi tình nhân đang mải âu yếm trên chiếc ghế băng gần hồ nước. Gió thổi nhè nhẹ, mang theo hương hoa thơm ngát. Lý Dương không nói lời nào, cứ thế kéo Tây Tây đứng dậy, dìu cô lên tầng.
Vào nhà, anh đưa cô tới phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó đun nước nóng cho cô uống rồi để cô nằm lên giường, đắp chiếc chăn mỏng tang cho cô. Lý Dương cảm thấy lạ lùng, anh làm những việc này mà trong lòng không hề có ý nghĩ gì mờ ám, tự nhiên như thể đang chăm sóc con gái của mình. Anh đi tắm rửa qua loa rồi cầm ga trải giường ra phòng khách, ngủ trên ghế sofa.
Nhìn Tây Tây ngủ say sưa trên giường, Lý Dương thì thầm trong lòng: Em gái thân yêu! Em là một đóa hoa đẹp và ngát hương nhưng anh không thể vì một đóa hoa mà chà đạp vợ con mình, anh yêu quý họ như chính sinh mệnh của mình vậy. Đây là sự ích kỷ của anh chăng? Anh ngỡ mình nâng khuôn mặt của Tây Tây, cuồng nhiệt hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô... Nhưng chỉ là ảo giác thoáng qua mà thôi, hiện thực trước mắt là anh phải đối diện với một vẻ mặt vừa phẫn nộ vừa oán hận và đôi mắt u uất xót xa. Thực lòng mà nói, anh cũng thích em, chính vì thích em cho nên anh không thể gần gũi với em, không thể cho em một chút ảo tưởng nào.
Sáng hôm sau, Tây Tây tỉnh rượu, cô ngồi trước ghế sofa, ngắm nhìn Lý Dương không chớp mắt. Anh là người đàn ông khiến cô điên đảo, cô yêu anh mà không đòi hỏi điều gì hết, cô chỉ muốn dâng hiến cái quý giá nhất của người con gái cho người đàn ông làm trái tim cô rung động để cả đời không hối tiếc... Thế mà anh lại không thực hiện nguyện vọng đơn giản ấy của cô.
Tây Tây lấy đuôi tóc cọ cọ lên mặt Lý Dương.
Anh giật mình tỉnh giấc.
Cô nhìn anh, cười khanh khách.
Anh vội vàng bật dậy, ngồi thẳng lưng như đang ngồi trong phòng làm việc.
- Anh cứ ngủ như vậy suốt đêm à? - Cô hỏi anh.
Anh nháy mắt ra hiệu đúng là vậy.
- Hai ta, ai là kẻ ngốc? - Cô bình tĩnh hỏi anh lần nữa.
- Em... - Anh lấy lại tinh thần, tủm tỉm cười, - Và anh nữa.
- Em không quan trọng chuyện đó. Quan niệm của anh quá cũ kỹ, quá lỗi thời.
- Em không quan trọng nhưng anh quan trọng, đấy là đường phân cách của hai bản ngã.
- Đường phân cách cái gì? Lỗi thời thì có.
- Khi anh không thể chịu trách nhiệm với ai thì tuyệt đối anh không làm chuyện không nên làm. Anh thừa nhận là mình lỗi thời nhưng anh cũng phải nhắc nhở em, em là con gái, đừng quá liều lĩnh. Một người đàn ông không thể lấy em, tốt nhất đừng yêu anh ta làm gì, tình cảm ấy chỉ đem đến tai họa cho em mà thôi...
- Rỗng tuếch! Anh đừng nói lý lẽ với em. Anh đi rồi, em sẽ không quấy rối anh nữa.
Tây Tây đứng dậy, đá chân vào ghế sofa, vừa đi vừa hất mái tóc lòa xòa. Sáng hôm sau Lý Dương tới công ty chào lãnh đạo, khi đi ngang qua phòng làm việc của Tây Tây, anh cố ý dừng lại, ngó vào trong nhưng không thấy bóng dáng cô đâu. Buổi trưa đồng nghiệp đưa anh ra sân bay, lúc ngồi chờ lên máy bay, anh lấy điện thoại ra, định gọi điện chào Tây Tây. Anh ấn đến số điện thoại của cô nhưng lại chần chừ không gọi nữa, anh chuyển sang nhắn tin: “Tiểu Tây! Anh đi rồi, em ở lại công tác thật tốt nhé! Bảo trọng!”
Nhắn tin xong, Lý Dương cất điện thoại vào túi quần, tựa lưng vào chiếc ghế trong phòng chờ, nhắm mắt thư giãn. Chuông tin nhắn chợt vang lên, anh ngỡ là tin nhắn của Tiểu Tây nhưng không phải, thì ra là tin nhắn lừa đảo chuyển tiền, anh thất vọng, xóa ngay lập tức. Trong tiềm thức, anh mong nhận được tin nhắn trả lời của cô, thế mà hơn mười phút trôi qua, điện thoại vẫn im ắng. Có lẽ cô không để ý đến anh nữa? Thế cũng tốt, không quan tâm đến nhau nữa, không ai nợ ai.
Anh đang nghĩ ngợi lung tung, tự dưng hành lý để cạnh người bị ai đó đá sang, một bóng người lặng lẽ ngồi kế bên anh. Lý Dương choàng mở mắt, ngạc nhiên, là Vương Tây Tây. Tây Tây hồn nhiên ăn kem, cô dúi một cái kem khác vào tay anh, không quên lườm anh thêm một cái. Trông vẻ hờn dỗi con nít của cô, Lý Dương không khỏi buồn cười.
- Gửi tin nhắn rồi lặn mất tăm là sao? - Tây Tây nhìn về phía trước, lạnh lùng hỏi.
- Em muốn thế nào? - Lý Dương cũng ngoảnh ra chỗ khác mỉm cười.
- Anh nói cho em nghe một chút về chị ấy đi.
- Ai cơ?
- Con của anh chắc.
- Ha ha. Em muốn nghe à?
- Muốn.
- Ở trước mặt một cô gái đẹp mà nói về một người phụ nữ khác thì không thông minh đâu.
- Anh không nói thì hôm nay không thể đi. - Tây Tây kéo túi hành lý của Lý Dương sang bên mình.
- Cô ấy là người hay khóc lóc, hay giận dỗi nhưng không để bụng quá mười hai tiếng đồng hồ.
- Suy cho cùng anh yêu chị ấy ở điểm nào?
- Rất nhiều rất nhiều. Cô ấy có rất nhiều điểm đáng yêu, không thể kể hết được.
- Yêu nhiều nhất điểm gì?
- Cô ấy tốt bụng, cô ấy có một trái tim thánh thiện.
- Còn điểm tốt nào nữa?
- Những lúc khó khăn nhất cô ấy luôn ở bên anh, bao năm nay anh quen nương tựa vào cô ấy rồi... Cô ấy hi sinh rất nhiều vì gia đình. Chẳng hạn như, cứ sau tám giờ tối, cô ấy lại bắt xe buýt tới siêu thị mua rau sạch giảm giá. Nếu có ít rau sạch thì cô ấy không ăn, mà nhường hết cho anh và con. Bất cứ khi nào bên nhà anh gặp chuyện, chỉ cần anh mở miệng, cô ấy không bao giờ từ chối. Anh có mấy người bạn đều ly hôn vì những lý do như ngoại tình, điều kiện nhà cửa không tốt, vợ nghi ngờ chồng lén lút gửi tiền cho bố mẹ ở quê. Anh từng ở trong những tình huống như thế rồi, nếu là người phụ nữ khác thì họ đã bỏ anh từ lâu nhưng Điền Ca chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn, một lòng một dạ vun vén cho gia đình. Ôi! Em bảo anh có thể để cho cô ấy thất vọng về mình không? Nếu anh làm chuyện có lỗi với cô ấy thì anh còn mặt mũi nào mà làm người?
- Hừ! Anh tin không? Có người còn ngốc hơn chị ấy đấy. Anh thử đổi sang em xem?
- Kiếp sau nhé! Kiếp sau anh sẽ thử, còn kiếp này anh lấy cô ấy trước rồi.
- Kiếp sau ai biết anh ở đâu? Chắc gì đã tìm được anh chứ?
- Chỉ cần anh biết em ở đâu là được rồi. Kiếp sau anh biến thành cái cây mọc trước nhà em. Em nhớ đấy, kiếp sau nếu em thấy trước cửa nhà mình xuất hiện một cái cây thì đó nhất định là anh.
- Vậy em sẽ biến thành con chim, làm tổ ở trên cây. - Tây Tây cười khì khì.
Trước khi lên máy bay, Lý Dương vào nhà vệ sinh lấy nước lạnh vỗ lên mặt, cuốn trôi đi giọt nước mắt ươn ướt nơi khóe mi.
Lý Dương và Điền Ca mua được căn hộ mới ở phía Đông thành phố Thanh Đảo, rộng m. Hai người cùng nhau đi chọn nhà, sau đó Lý Dương để cho Điền Ca toàn quyền trang trí căn hộ theo gu thẩm mỹ của cô. Người xưa có câu: “Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm”. Chỉ cần vợ vui thì anh cũng vui. Vì cô phải trăn trở lo lắng nhiều thứ nên anh cứ nộp lương thì mọi việc đều ổn thỏa.
Sau khi chuyển sang nhà mới, một hôm hai vợ chồng rủ nhau đi xem phim.
Lúc hết phim, Lý Dương và Điền Ca đi ra sảnh, vừa khéo gặp Tích Tích. Đương nhiên Tích Tích không đi một mình, người cùng đi xem phim với cô là Trương Duệ. Hai người tay nắm tay, nhìn qua là biết họ đang yêu nhau thắm thiết. Tích Tích chính thức giới thiệu Trương Duệ với hai vợ chồng Lý Dương. Điền Ca chào hỏi Tích Tích một cách thân mật.
Trên đường về nhà, đi đến cửa thang máy, Điền Ca bỗng nói:
- Lý Dương, anh biết bây giờ em muốn cái gì nhất không?
- Nói đi, xem anh có thể giúp em thực hiện được không?
- Em muốn yêu lại lần nữa.
- Không thành vấn đề. Yêu theo cách nào?
- Còn phải hỏi? Dĩ nhiên là anh theo đuổi em.
- Em muốn anh theo đuổi như thế nào? Bám riết không rời? Nước chảy đá mòn? Hay là sấm sét chớp nhoáng?
- Cũ quá rồi. Anh giở chiêu mới đi.
Lý Dương ngồi xổm trước mặt Điền Ca:
- Lên đi, anh cõng em lên tầng, về nhà lại nghĩ chiêu mới.
- Cõng thật á?
- Đương nhiên là thật rồi. Lên đi!
- Thôi, mình già hết rồi, còn trẻ trung gì nữa đâu.
- Cân nặng của em vẫn thế mà, sợ gì chứ?
- Cân nặng của em không thay đổi, vậy còn anh? Anh vẫn là chàng thanh niên cường tráng năm ấy à? Hồi đó em không biết chắc sau này anh là chồng ai nên không thương xót, bây giờ thì khác rồi.
- Ngày đó anh cõng em leo lên tận tầng năm, bây giờ không cõng được em lên tầng ba sao? Em đừng quá xem thường chồng mình như thế! Đừng giả bộ nữa, lên đi! Cho dù có như vác bao gạo trăm cân cũng không hề hấn gì.
Điền Ca leo lên lưng Lý Dương, cảm giác ấm áp, vững chãi và rất hạnh phúc.
Trong màn đêm, ánh trăng dịu dàng như dòng suối bạc len lỏi khắp căn phòng, Điền Ca và Ni Ni đã đi vào giấc ngủ, Lý Dương nhẹ nhàng bước đến thư phòng, anh mở máy tính check mail, bất ngờ nhận được email của Tây Tây:“Anh à! Có chuyện này em muốn báo cho anh biết, tháng sau em làm đám cưới. Chú rể là nhân viên quản lý bộ phận tiêu thụ của công ty chi nhánh ở Trùng Khánh. Anh ấy theo đuổi em hai năm rồi. Trong số những người theo đuổi em, anh ấy là người ưu tú nhất. Anh ấy rất yêu em, em cũng yêu anh ấy. Khi em tìm được tình yêu đích thức thuộc về mình, từ đáy lòng em muốn nói với anh một lời cảm ơn! Cảm ơn anh đã kéo em ra khỏi cơn mê để cho em tìm lại con người mình, tìm được hạnh phúc đích thực của mình. Người đàn ông như anh, nói không khoa trương chút nào là quý hiếm như gấu trúc. Em sẽ luôn trân trọng tình bạn với gấu trúc cho đến cuối cuộc đời...”
Bên ngoài cửa sổ, trăng vẫn tỏa sáng vằng vặc.