Dịch và biên: Kidlove - Crescent Moon team _ PHL
Một buổi tối, An đang điêu khắc ba món cốt điêu, lại học tập thêm hai giờ chữ viết Straous. Cô không cần ngủ, nhưng vì không tìm được việc để làm nên ý thức của cô thường lâm vào hỗn độn, đồng thời ký ức cũng nhanh chóng xói mòn, đây thật sự là chuyện rất đáng sợ. Cô có thể không quan tâm mình bị biến thành cái dạng gì nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận việc quên mình từng là cái gì.
Vài ánh sáng tiến vào trong động, An hoạt động chân tay một chút, sau đó ken ket ken két nhảy vào trong nước để rửa sạch toàn thân mình, sau đó mặc áo giáp toàn thân, đeo trên lưng một cái ba lô rách nát, bắt đầu một ngày mạo hiểm mới.
Bọn Milos tìm kiếm Nấm ngủ chân nhưng số lượng rất ít, cho dù An có sự giúp đỡ của khô lâu thú và tiểu động vật trợ giúp thì cũng không tìm được bao nhiêu. Nếu muốn khống chế sự lây lan của nấm khuẩn, bọn họ phải nghĩ ra biện pháp nghiên cứu chế tạo giải dược mới được.
Lúc An xuất phát, tiểu đội Mios cũng bắt đầu hành động, cũng giống như ngày hôm qua, tiểu đội được chia thành mấy tổ nhỏ phụ trách một khu vực.
An thông qua khô lâu thú quan sát một hồi, không phát hiện ra thân ảnh Milos mới yên lòng lẩn vào thành một người trong tổ nhỏ và dẫn họ đi thu thập nấm ngủ đông. Nếu như có thể, cô thật ra không muốn bại lộ thân phận “Anthony” của mình, tất cả mọi người đều mặc áo giáp toàn thân, vốn là sự che dấu tốt, nhưng vì vóc dáng của cô quá bắt mắt, trong toàn bộ đội ngũ cũng không tìm ra binh lính thứ hai có dáng “gầy” như cô.
Cô đã từng bị nhiều người hoài nghi giới tính, cho tới khi họ thay phiên nhau vỗ ngực cô thì rốt cuộc mới từ bỏ suy đoán này, còn đề nghị cô đi kiểm tra một chút xem có phải bị ung thư không. Khốn kiếp, một đám hỗn đản! Lưu manh đùa bỡn xong còn chê đậu hủ người khác là thối!
“Hi, Anthony!” Một binh lính phát hiện ra An lập tức chào hỏi.
“Hôm nay tới phiên chúng ta sao?” Một binh lính khác chạy tới, hứng thú bừng bừng, nói: “Lần này định dẫn chúng tôi đi thu thập nấm khuẩn ở đâu vậy?”
Có thể dè dặt một chút được hay không? Như vậy chẳng phải là tác rất tốt sao? An cũng không nghĩ tới đám người này da mặt dày như vậy.
Cô xoay người đi, những người khác cũng lập tức tung ta tung tăng đuổi theo phía sau.
Nấm ngủ đông không có hoàn cảnh sinh trưởng cố định, ở nơi nào nó cũng có thể sống, nhưng cố tình số lượng rất ít giống như hạt giống phải trải qua một cuộc cạnh tranh kịch liệt trước khi nảy mầm, cuối cùng chỉ có kẻ thắng mới có cơ hội chui lên từ dưới đất.
Ừ? Sao lại cảm thấy quá trình kỳ lạ này có điểm quen thuộc nhỉ?
An dừng lại cạnh bên một đầm lầy, tầm mắt dừng lại trên bụi thực vật kia.
“Phát hiện một gốc cây!” Một binh lính hưng phấn kêu lên, đồng thời nhanh bước chân qua, chuẩn bị vượt qua đầm lầy để hái.
An đưa tay ngăn hắn lại, nhấc chân đá một cục đá xuống đầm lầy.
Đá chìm vào trong đầm lầy, một lát sau, trong đầm lầy đột nhiên nổi lên rất nhiều bong bóng.
Các binh lính nhanh chóng lấy ra vũ khí, cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào đầm lầy. Đầm lầy nhìn không sâu, không nghĩ tới lại có nguy cơ ngầm.
Mười mấy giây qua đi, đầm lầy dần dần khôi phục bình thường, cũng không có bất kỳ vật kỳ quái gì lao lên, nhưng tất cả mọi người đều khẳng định dưới đó có một loại sinh vật không biết tên nào đó.
“Anthony, đó là cái gì?” Một binh lính nhỏ giọng hỏi.
An nhún vai, lắc đầu tỏ vẻ không biết. Dưới đáy đầm lầy quá vẩn đục, căn bản không thấy rõ.
Nấm ngủ đông lớn lên trong một khối bùn giữa Đầm lầy, khoảng cách ngắn nhất cũng phải ba mươi mấy mét. Xung quanh không có điểm cao, cũng không thể mượn lực của cây cối. Cho dù binh lính có khả năng nhảy tốt hay mượn trang bị giúp nhảy thì khoảng cách nhảy cực hạn trên đất bằng phẳng cũng sẽ không vượt quá hai mươi mét. Đương nhiên, nếu như có trang bị nhảy dù thì ngược lại có thể ung dung vượt qua mét. Nhưng, nhiệm vụ lần này của bọn họ đều lấy trang bị nhẹ làm chủ, cho nên, không cho người mang trang bị nhảy. Mà trở về thì cũng cần một giờ đồng hồ.
Có người đề nghị dùng chiếc thang gỗ, lấy thân thủ của bọn họ, chỉ cần tìm mấy cây to lâu năm liền có thể vượt qua đầm lầy. Nhưng vấn đề là, sinh vật trong đầm lầy kia là gì thì không biết, nhỡ nó hoặc chúng nó phát động công kích, người đang ở trong đầm lầy sẽ gặp nguy hiểm. Nhiệm vụ lần này của bọn họ chủ yếu là thu thập nấm ngủ đông, phải hết ức cố gắng tránh gặp bất kỳ sinh vật nguy hiểm.
Đang lúc thương lượng đối sách, có người liếc mắt nhìn Anthony chạy về hướng ngược lại với đầm lầy mười mét, sau đó bắt đầu hoạt động chân tay.
“Anthony, cậu không phải định nhảy trực tiếp qua đó chứ?” Một binh lính kinh dị hô to.
“Đừng xúc động! Chúng ta rất nhanh sẽ nghĩ ra biện pháp.”
“Đúng vậy, chỉ là một cái đầm lầy nhỏ mà thôi, không làm khó được chúng ta đâu!” Những người khác hết sức khuyên can, e sợ nhìn Anthony “Anh dũng hy sinh”.
Song, bọn họ còn chưa nói hết lời đã thấy Anthony chạy lên, tốc độ dần nhanh hơn, cuối cùng thì thả người nhảy một cái, thân thể bắn lên thật cao giống như con nai vạch lên hình ảnh đẹp là một đường cung, vượt qua ba mươi mét đầm lầy mà nhẹ nhàng rơi xuống đất bùn.
Tát cả mọi người không thể tin một màn này đều há to miệng. Loại lực nhảy này thật sự đã vượt qua cực hạn của con người!
Bọn họ cũng không nhìn thấy, khi An rơi xuống mặt đất thì một khối bội cốt điêu khắc chữ “Nhảy”trên tay cô bị vỡ vụn thành bột. Đây là vật liệu bình thường cô hay sử dụng, lấy linh lực dung hợp nguyên lý nhảy của chuột túi để điêu khắc thành cốt điêu tự quyết, chỉ sử dụng một lần.
An sau khi đào được cây nấm ngủ đông kia đột nhiên ý thức được một vấn đề. Cốt điêu “Nhảy” này là cái cốt điêu duy nhất của cô, cho nên, tiếp theo cô nhảy trở về kiểu gì đây?
Quay đầu nhìn lại phía bên kia đầm lầy, cô cảm thấy mình cần giữ hình tượng huy hoàng, tuyệt không thể làm mất hình tượng vào thời điểm mấu chốt.
An yên lặng kiểm kê cốt điêu của mình một chút, cố tìm ra vài loại tự quyết thích hợp sử dụng cho hiện tại, một cái là “bay”, một cái là “Đông lạnh”, một cái khác là “độ”. Tự quyết bay thì không thể lãng phí ở chỗ này được, tự quyết độ thì quá thần quái, chỉ còn tự quyết đông chẳng phải đột ngột. Cô từng thấy trang bị mô hình nhỏ tốc đông lạnh trong căn cứ, chỉ có hóa trang kính lớn nhỏ, vừa vặn có thể dùng để che đậy.
An không do dự nữa, lấy ra tự quyết “Đông lạnh”, tiện tay ném vào trong đầm lầy, trong khoảng khắc, bán kính hai mươi mấy mét của đầm lầy đều bị đông lạnh lại. An cũng nhanh chóng nhảy lên đầm đầy đã bị đông, chạy như bay về phía đối diện. Trước khi hiệu lực đông biến mất một giây, cô đã mạo hiểm chạm đất.
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hiệu quả đông chỉ có thể duy trì nhiều nhất ba giây, thiếu chút nữa cô đã bị ngã xuống.
“Anthony, cậu thật lợi hại!” Các binh lính vây lại, rối rít khen ngợi.
“Cậu làm sao lại làm được vậy? Có bí quyết gì không?”
“Động tác nhảy cao lên trời kia thật quá TM đẹp trai!”
“Tốc độ trang bị đông lạnh có thể dùng như vậy sao? Hôm nay đúng là kiến thức rộng.”
“Anthony, khi nào dạy chúng tôi một tay nhé!” Từng đợt lửa nóng trong ánh mắt đều tập trung trên người An.
An không nói một lời mà đem nấm ngủ đông trên tay giao cho tiểu đội trưởng, sau đó cô xoay người và dẫn bọn họ tới địa điểm tiếp theo.
Mọi người nhìn theo bóng dáng “hắn”, sự sùng bái bộc lộ ra bằng lời nói. Cái gì gọi là kiêu ngạo? Cái gì gọi là cá tính? Cái gì gọi là cao thủ? Chẳng phải chính là vị trước mặt này sao!
An tiếp theo không làm thêm bất kỳ hành động nổi bật nào nữa, cô đàng hoàng mang theo bọn họ thu thập hai cây nấm ngủ đông.
Mắt thấy thời gian tập hợp sắp đến, An cũng chuẩn bị rời đi.
Lúc này, có người đột nhiên giữ chặt cánh tay cô, nói: “Cùng nhau trở về doanh trại đi.”
Những người khác cũng rối rít phụ họa.
An lắc đầu tỏ vẻ cự tuyệt.
Nhưng người nọ lại không buông tay, nói với những đồng bạn khác: “Các ngươi đi trước đi, ta nói với Anthony vài câu.”
Những người khác đáp ứng một tiếng liền đi.
An nghi ngờ nhìn người đàn ông này, không biết hắn muốn nói gì với mình.
“An, lại gặp mặt.” Người đàn ông mở mặt nạ bảo hộ ra, lộ ra khuôn mặt quen thuộc, bất ngờ chính là Milos.
Đường đường là một thiếu tướng lại ngụy trang thành một binh lính bình thường ẩn núp trong đội ngũ! Coi như là boss ẩn núp, bắt giữ người thì có gì đặc biệt sao? An lặng lẽ nắm một khối cốt điêu ở trong tay, chỉ cần người nào đó lộ ra ý định bắt giữ cô thì cô lập tức phát động công kích.
Milos buông tay ra, bình tĩnh nói: “Cô yên tâm, ta không phải tới bắt cô.”
Vậy ngươi muốn gì?
”Ta chỉ muốn biết, hiệp nghị hợp tác lúc trước của chúng ta có còn hiệu lực hay không?”
Ngươi định hợp tác thế nào?
“Ta sẽ không cưỡng bách cô ở lại căn cứ loài người, nhưng hy vọng rằng có thể giữ liên lạc với cô.” Ánh mắt Milos chuyên chú nhìn cô, “Chỉ giới hạn giữa hai người chúng ta, sẽ không có người thứ ba tham dự. Lấy an toàn của cô làm tiền đề, thành lập quan hệ hợp tác bình đẳng đôi bên cùng có lợi.”
An âm thầm suy đoán độ tin cậy trong lời nói của hắn.
Milos lại nói: “Ta cần cô cung cấp thông tin cần thiết cùng tác dụng đặc thù của các loại cốt điêu này. Mấy thứ này, ta có thể dùng điểm cống hiến để trao đổi, có điểm cống hiến, cô có thể mua được bất kỳ đồ vật cô muốn ở căn cứ nhân loại. Nếu có yêu cầu khác, chỉ cần trong phạm vi năng lực của ta, ta đều không từ chối.”
An đối với đề nghị của hắn có chút rung động. Nhân loại chiếm giữ hành tinh thăm dò này là sự thật không thể thay đổi, nếu cô không muốn trở thành kẻ phụ thuộc nhân loại hoặc thành đối tượng nghiên cứu thì nhất định phải hiểu về họ, nắm giữ nhược điểm của họ, như vậy có sự chuẩn bị cho những phát sinh có thể xảy ra.
Huống chi, trong tiềm thức của cô vẫn luôn đem mình là một con người, ít nhất cũng là một sinh vật ủng hộ nhân loại. Cho nên, cô đối với bọn họ trời sinh đã có cảm giác thân thiết, muốn dung nhập vào bọn họ và trở thành đồng bạn của bọn họ.
“An?” Thanh âm do dự của Milos cắt đứt mạch suy nghĩ của An.
Sau khi An nhìn chằm chằm vào hắn hồi lâu, chậm rãi gật đầu. Nếu không ép buộc phải tiến vào căn cứ loài người, như vậy cũng không ngại hợp tác một chút xem sao.
Trong mắt Milos lóe lên ánh sáng, nói: “Cảm ơn, ta sẽ khắc trong tâm khảm mình sự trợ giúp của cô đối với nhân loại, ta sẽ bảo vệ cô trong mọi khả năng của mình. Lấy vinh quang của quân nhân để thề, không bao giờ ruồng bỏ. An, cô có nguyện ý không?”
Sao giống như lời thề kết hôn thế này… An cũng tỏ vẻ: Ta nguyện ý. Để cho chúng ta kết làm “vợ chồng”, từ đây tương thân tương ái, cùng nhau đi đến đỉnh cao đời người.
An quay đầu nhìn về một hướng khác, nhưng chỉ trong chốc lát, một khô lâu thú chạy ra từ trong bụi cây, linh hoạt mà nhảy lên trên người cô.
An đem nó đưa ra trước mặt Milos.
Milos đánh giá khô lâu có bộ dáng nhỏ như con chuột này, không hiểu nhìn lại An.
An mở thiết bị cá nhân của mình, đánh ra bốn chữ: Dùng nó liên lạc.