Dịch:Kidlove
Khi Milos tỉnh lại lần nữa, trong động chỉ còn lại một mình hắn. Hắn thử cử động thân thể một chút, mặc dù chưa giảm đau nhưng thương thế đã có chuyển biến tốt, chẳng qua là tốc độ khôi phục rất chậm. Loại tổn thương ăn mòn này hình như có thể ngăn cảnh tế bào tái sinh. Nếu không phải thể chất Milos bây giờ đã khác với người thường chỉ sợ đã sớm vì sự ăn mòn giết chết.
Hắn chống gậy gỗ, gian nan đi tới cửa hang, hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về căn cứ nơi xa. Lan Tước phỏng chừng đã mang binh trở về căn cứ, lấy năng lực của hắn thì đã tự chọn một lý do thích hợp để giải thích để trốn tránh trách nhiệm. Cho dù bản thân bây giờ có thể chạy trở về cũng không thể lập tức phản kích bởi vì hắn không có chứng cứ. Một khi đã như vậy thì không bằng cứ tạm thời ở lại chỗ này, am tâm dưỡng thương tốt rồi hẵn nói tiếp.
Milos tùy tiện ngồi dưới đất, thân thể xích lõa, cơ bắp rõ ràng, mặc dù sáng sớm có khí lạnh nhưng hắn không bị ảnh hưởng một chút nào.
Hắn lấy một vật phẩm từ bên hông, đây chính là một trong những cây súng RD cướp được từ trên tay những binh lính kia. Mở ra khay đựng năng lượng, ánh mắt hắn chăm chú nhìn hai loại súc năng nguyên một trắng một đỏ.
Đây là cái gì? Milos lấy ra khối năng lực màu đỏ, cẩn thận xem xét dưới ánh mặt trời, màu đỏ như máu, huỳnh quanh lưu chuyển, cho dù cách một tấm thủy tinh nhưng vẫn có thể cảm nhận được giao động sức mạnh năng lượng cường đại.
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân Lan Tước muốn giết hắn sao? Bọn họ đang nghiên cứu vũ khí nguồn năng lượng kiểu mới, mà hắn hoài nghi bản thân mình phát hiện ra bí mật này? Biểu tình Milos ngưng trọng, nếu thật là như thế, chỉ sợ gia tộc Áo Cổ có mưu đồ không nhỏ. Việc nghiên cứu phát minh nguồn năng lượng loại này tuyệt đối không thể hoàn thành trong thời gian ngắn. Bọn họ hẳn là đã sớm có chuẩn bị, chẳng qua là không biết bọn họ nghiên cứ tới trình độ nào rồi.
Đang trong lúc suy tư thì bên tai bỗng nhiên nghe thấy tiếng lá cây lay động. Milos ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng hình quen thuộc đi ra từ trong rừng cây. Bộ xương khô trắng tinh, dưới ánh mặt trời tựa như mạ thêm một lớp vàng, lóng lánh động lòng người. Xương cốt hết sức nhỏ nhắn, lúc đi lại lộ ra một vẻ đẹp khác biệt.
Milos trước kia sẽ không cho rằng một bộ xương khô thì có gì đẹp, nhưng cái ở trước mắt này lại hoàn toàn lật đổ nhận biết của hắn, cô ấy tuyệt đối là bộ xương khô đẹp nhất đời này mình đã gặp, khiến hắn nhịn không được mà muốn cất giấu.
Trong thoáng chốc, hắn dường như nhìn thấy bóng dáng của một thiếu nữa từ trên bộ xương này. Tuy rằng tướng mạo mơ hồ nhưng không hề che dấu được dáng người yểu điệu của cô.
Đó là dáng vẻ vốn có của An sao? Nhìn có chút giống tinh linh trong truyền thuyết.
Nữ nhân Straous lấy thùy mị làm chuẩn, rất ít người có dáng vẻ gầy nhỏ, hiện tại xem ra gầy cũng có vẻ đẹp của gầy.
Bóng dáng kia rất nhanh biến mất, cũng không biết là ảo giác của hắn hay không mà trong lòng Milos có cảm giác tiếc nuối.
Lúc này, ở trong bụi cỏ phía sau An chui ra một sinh vật. Nó có thể trạng mập mạp, tứ chi cơ bắp thô, rõ ràng là một con.... Khô lâu heo?
An gỡ cái túi từ trong miệng Kiển Kiển xuống đưa cho Milos. Milos nhận lấy nhìn một cái, là một túi hoa quả rừng.
"Cảm ơn." Milos cười.
An lãnh diễm (đẹp lạnh lùng) gật đầu với hắn, sau đó đi vào trong đầu và bắt đầu điêu khắc theo thói quen.
Milos dựa lưng vào cửa động, một bên vừa ăn trái cây rừng, một bên vừa nhìn nhất cử nhất động (từng hành động) của cô. Milos vẫn luôn hiếu kỳ tri thức truyền thừa của cô đến từ nơi nào, vật phẩm cô điêu khắc đều không phải có linh khí bình thường, nó hoàn toàn khác hẳn với phong cách Straous. Chữ viết cũng chưa từng thấy qua, tuyệt đối không đơn giản là nguyên thủy đồ văn (chữ viết đồ vật văn hóa nguyên thủy) mà càng giống như một loại thuộc nền văn minh cao cấp.
Hắn vốn cho rằng cô có thể tạo nên vật phẩm điêu khắc sở dĩ sẽ có tác dụng đặc biệt là bởi vì năng lượng cấu thành của chính hành tinh này. Nhưng mà hắn đã từng tìm người thử điêu khắc, kết quả không có gì biến hóa. Đừng nói là tác dụng đặc thù, ngay cả một chút thưởng thức nghệ thuật cũng đều kém xa.
Hắn khi đó mới hiểu được, đơn giản là từ tay nàng xuát ra nên Cốt điêu mới có thể tràn đầy sinh cơ như vậy. Một bộ xương khô đã tử vong lại có thể rót vào sinh cơ cho vật chết. Thế giới này thật là rất thần kỳ.
Milos lẳng lặng nhìn chăm chú An, cô đang chuyên tâm điêu khắc giống như một trí giả đang chìm đắm trong suy ngẫm mang theo lực lượng dịu dàng.
Milos không có ý thức được rằng bản thân hắn lại thưởng thức An, từ một sinh vật khô lâu kỳ lạ biến thành một sinh mệnh thể tràn ngập mị lực. Mặc dù không phải nhân loại khác phái nhưng vẫn như cũ có sức hấp dẫn khó diễn tả thành lời.
"Ngao ô." Kim Mao không biết xông ra từ chỗ nào, thật mạnh dừng ngay bên cạnh người milos làm tung mù cả mảnh bụi đất, làm dơ cả túi trái cây rừng.
Milos không có tức giận, chỉ là trong lòng nhớ thương gia hỏa này một chút, chờ khi hắn khỏi hẳn, thế nào cũng phải hung hăn dạy dỗ hắn một trận mới được.
Kim Mao mang theo một đống thức ăn dã ngoại trở về. Từ sau khi hưởng thụ hương vị đồ ăn chín, hắn đều khinh thường không thèm liếc mắt nhìn đồ ăn sống. An nghĩ muốn dạy hắn học cách nấu nướng, để cho hắn sau này tự mình làm cơm, kết quả gia họa này lại nóng nảy cáu kỉnh, tình nguyện bụng nói cũng không chịu học. An nếu thật sự mặc kệ hắn thì hắn sẽ tháo dời xương cốt của cô, thừa dịp lúc cô điêu khắc mà tháo rời từng khối từng khối một, hành vi "hung tàn" này thật sự làm người ta phải tức lộn ruột!
Trước kia khi chỉ có một mình, An có thể liên tục điêu khắc mấy ngày mấy đên, từ sau khi Kim Mao xuất hiện, hơi thở cuộc sống của cô cũng dần trở lại bình thường. Hôm nay, lại còn có Milos không thể tự lo liệu sinh hoạt của bản thân nữa thì thời gian của cô lại bị cắt giản hơn một nửa. Nhưng cô cũng không hề cảm thấy phiền toái, dù sao cô cũng có rất nhiều thời gian, bên người có vật còn sống cũng có thể làm cho cô ý thức ngày càng rõ ràng để tránh cứng ngắc.
Khi Milos và Kim Mao ăn cơm, An ngồi ở ngoài động. Cô không có khứu giác, vị giác, nên dù đồ ăn có ngon thế nào thì cô cũng không thể nếm được.
Đột nhiên, cô ngẩng đầu nhìn về phương xa, khô lâu chim Hi Khắc Tư đang xoay quanh trên bầu trời.
An đứng dậy, nhảy lên Kiển Kiển chạy vào trong rừng cây.
"An." Milos không thể gọi cô lại.
Kim Mao một hớp ngậm ba con cá nướng, nhảy mấy cái đuổi theo.
Sơn động giờ chỉ còn lại mỗi mình Milos, lẻ loi – cô đơn – tự liếm lành vết thương...
Lần này, An đi ra ngoài quá lâu nên Milos nghĩ rằng mình bị vứt bỏ. Milos không sợ nguy hiểm nhưng sự cô độc vô hình lại khiến cho hắn có chút không thoải mái. Có lẽ nguyên nhân bởi vì bị thương nên hắn hy vọng có An ở bên cạnh hắn, cho dù cái gì cũng không nói nhưng cũng vẫn có cảm giác thực an tâm.
Milos nhìn sất hổ cốt giới (chiếc nhẫn hình hổ) trên tay, vẻ mặt suy tư...
Tới lúc hoàng hôn, An cũng trở lại.
Cô đi đến trước mặt Milos và đưa cho hắn một cái túi. Milos cho rằng lại là trái cây rừng nên tiện tay mở ra, khi thấy bên trong là hơn mười cái hộp con và một bộ quần áo.
"Đây là..." Milos đột nhiên nhìn về phía An.
An gật đầu một cái, khẳng định nghi vấn của hắn.
Những thứ này đều là của binh lính hy sinh, bộ quần áo kia là được cởi ra từ trên một người binh lính. Cô hôm nay đi ra ngoài chủ yếu là tìm kiếm di thể (xác), thu hồi và mai táng cho từng người họ, mà ở mỗi nơi còn để lại một khô lâu dấu.
Những binh lính hy sinh, có vài người từng giao thiệp với cô, hiện giờ phải chết tha hương, tóm lại cũng không thể để họ phơi thây hoang dã.
Biểu tình Milos trầm lặng kiểm kê thẻ hộp trên tay, tổng cộng có mười chín cái, mười chín người đã từ bỏ sinh mệnh.
"Cảm ơn!" Giọng nói Milos trầm thấp, trong mắt bắn ra ánh sáng sắc bén. Áo Cổ Lan Tước, thù này, ngày khác nhất định trả lại gấp bội!
Sau đó, hắn nhìn về phía An, Một sinh vật khác loài, đối với kẻ khác tộc còn mang lòng nhân ái, còn loài người thì vẫn luôn tính kế lẫn nhau, chém giết lẫn nhau, không ngừng không nghỉ.
Đây là ánh mắt gì vậy? An kỳ quái nhìn Milos, sao một kẻ lạnh lùng cường hãn này lại có thể lộ ra ánh mắt si mê chứ, cảm tình phong phú như vậy hoàn toàn không hề giống với hình tượng bình thường nhé!
An nhịn không được vươn móng vuốt kéo kéo lông mi của hắn, ừm, có vẻ rất dài...
Milos:...
Ánh mắt si mê rốt cuộc đã biến mất.
An vừa lòng thu hồi móng vuốt, vỗ vỗ bả vai hắn, tỏ vẻ khen ngợi.
"... Phương thức an ủi của em thật là đặc biệt." Milos kiến nghị, nói: "Lần sau có thể thử hôn ta một chút."
Anh là nghiêm túc? An nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn.
Milos nghêm nghị gật đầu một cái, lại bày tỏ thật sự nghiêm túc.
An không biết lấy từ đâu ra một mặt gương soi mặt mình, âm thầm suy đoán giá trị mị lực của mình có phải đột nhien tăng lên hay không? Cô rõ ràng nhìn thấy cái mặt xương xẩu của mình, suy nghĩ đến kỹ năng hàm răng hôn môi. Nói tới hằm răng, Milos còn thiếu cô một cái răng đấy! Khó trách sao cô cảm thấy mình có chỗ nào không đúng!
An khó chịu nhìn Milos.
Ánh mắt Milos sáng ngời nhìn cô, khen một câu: "Cô thật xinh đẹp."
Coi như anh mê muội thật tâm khen ngợi cô thì cô cũng không quên được việc người nào đó lấy mất một cái răng của cô đâu!
Hừ! An cất gương, đứng dậy đi vào sơn động.
"Thật sự không suy xét cho ta một nụ hôn sao?" Milos nhìn bóng dáng cô mà hô.
Chờ khi nào anh trả lại tôi cái răng thì hẵn nói tiếp! An tức giận bày tỏ.
"Ngao ô?" Kim Mao ngồi xổm ở trong sơn động, nhìn Milos lại nhìn An.
Chờ An ngồi xuống bên người hắn, hắn đột nhiên duỗi tay bẻ gãy đầu cô từ trên ổ xuống, còn hôn bẹp một tiếng lên trán cô.
An:...
Milos:...
Đây là phương thức hôn môi hung tàn nhất bọn họ từng gặp.
Sau khi hôn xong, Kim Mao đắc ý liếc nhìn Milos, thuận tay trả đầu An trở về chỗ cũ, chỉ là ngược hướng.
An đành phải duỗi tay chỉnh lại đầu mình, lần nữa bình yên. Sau này, cô nhất định phải cảnh cáo Kim Mao không được tùy tiện lấy đầu người khác xuống, đây là hành vi không lễ phép.
Thì ra còn có thể như vậy. Milos nhìn An, dường như đã mở ra một cánh cửa thế giới mới.
Vài ngày sau, thương thế Milos rốt cuộc cũng đã chuyển biến tốt đẹp, hắn bắt đầu làm vài vận động nhỏ, thỉnh thoảng còn đi cùng An vào trong rừng hái trái cây rừng và thu góp xương cốt.
Kim Mao bày tỏ sự bất mãn mạnh liệt đối với âm hồn không tan là Milos, nó không hy vọng có giống đực thứ hai xuất hiện bên người An. Vì thế, hắn cho Milos không ít cái ngáng chân.
Milos lúc mới đầu còn ăn không ít mệt, nhưng thân thể dần khôi phục thì hắn cũng có lực phản kích. Lần bị thương này lại cho hắn có cảm giác thực lực của hắn đã tăng lên, ít nhất khi so đấu với Milos không hề phải cố hết sức. Ngược lại, hắn không ngừng học tập sở trường của Kim Mao, động tác càng thêm linh hoạt, tầm nhìn càng rộng lớn hơn, giác quan thứ sáu cũng trở nên nhạy cảm hơn.
Hắn cảm giác mình như một dã thú rừng rậm trở về tự nhiên, không hề cố kỵ mà hưởng thụ niềm vui sướng khi tiến hóa...
P/s: Từ chương này trở đi, sẽ thay đổi xưng hô giữa An và Milos!!!