Khi không chỉ , tôi cũng không chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Đi làm ở nam khoa đúng là chuyện phiền toái vô cùng, bởi lúc làm việc luôn phải tiếp xúc với đủ loại đàn ông, cao – thấp, béo – gầy, đẹp – xấu, men – dẹo đều đã gặp.
Xem phim trên mạng tôi cảm thấy sao đồng chí ở Âu Mĩ đều là những ông anh cơ bắp manly, mà các quốc gia Đông Á phần nhiều là các bạn trai nhũn xương. Nhưng kỳ thực tôi ở phòng khám loại người nào cũng đã tiếp xúc, bởi dù sao trên đời đàn ông anh tuấn khí khái cũng không nhiều, ngược lại, kiểu bình thường hoặc già xấu lại chiếm đa số.
Sau khi đã tiếp xúc với rất nhiều đồng chí, tôi cảm thấy Tiết Đồng nhà mình quả đúng là đàn ông đích thực, rất có khí thế, khó trách trước đây anh lăn lộn trong giới đồng chí hay vậy. Mỗi lần nghĩ đến đây lại thấy hơi chua xót, Tiết Đồng anh ta chơi đùa nhiều đàn ông như vậy, tôi thì sau khi thành đồng chí, đến cái rìa của đồng chí còn chưa đụng đến.
Hôm nay thứ tư, bên xã khang nghỉ, nam khoa thì mười hai giờ mới tới giờ, hơn nữa, nam khoa cách đây có hai ba phút đi đường nên tôi đi xuống lầu mua chút đồ ăn về làm cho Tiết Đồng một bữa thật to, để bồi dưỡng cho anh chút thể lực.
Vị trí nhà này vô cùng tốt, dưới lầu cách không xa có một cái siêu thị lớn, bên trong gì cũng bán. Tôi đi siêu thị mua gà mua cá, các loại thịt đều mua thật nhiều, xách đầy cả hai tay.
Về nhà thì Tô Nam đã dậy rồi, hôm nay nó phải đi học. Trường nó trước kia gần nhà cũ hơn, nếu ở với tôi đến trường cũng tiện nhưng giờ dọn đến đây thì phải đi xe bus. Tôi định lái xe đưa đi nhưng phần lớn đều phải để nó tự bắt xe đi. Tôi vốn định chuyển cho nó sang trường bên này, nhưng giờ chuyển cũng không tiện.
Uyển Uyển nói một thời gian nữa sẽ ly hôn với tôi, đến lúc đó Tô Nam chọn ai sẽ ở cùng người đó. Người đàn ông mới của Uyển Uyển ở thành phố Vân Hành bên cạnh. Nếu Tô Nam theo cô ấy thì chắc chắn phải chuyển đến trường bên Vân Hành, vậy nên giờ để nó chuyển trường cũng là hoàn toàn không cần thiết.
Làm xong bữa sáng, tôi gọi Tiết Đồng xuống ăn. Gọi mấy lần anh mới đứng lên, nhìn như vẫn còn đang lơ mơ, thế là tôi giúp anh vào nhà vệ sinh cho anh ngồi trên bồn cầu rồi giúp anh rửa mặt cạo râu. (chú đúng là hiền thê ạ =.=)
Cạo râu xong tôi mới phát hiện anh vẫn cứ nhắm mắt, sắc mặt nhìn tiều tụy quá.
Tôi lấy khăn mặt nhúng nước ấm rồi vắt đi để anh lau mặt, anh thở dài, nói: “Giúp tôi xoa mắt chút đi… Với lại, đóng cửa nhà vệ sinh lại, miễn cho nhóc thối Tô Nam kia nhìn thấy.” Tôi nghe anh muốn đóng cửa nhà vệ sinh là biết chắc chắn chẳng phải xoa mắt không đâu, tôi bị loại ám chỉ này kích động đến tim đập bang bang.
Tôi ra khỏi nhà vệ sinh, đứng ở đầu cầu thang gọi với xuống bảo Tô Nam ăn trước rồi còn đi học.
Sau đó, tôi vào lại nhà vệ sinh, khóa cửa thật kĩ. Cầm khăn trên mặt Tiết Đồng nhúng lại nước ấm, vắt rồi xoa xoa trên mắt anh.
Anh đưa tay kéo tôi ngồi lên đùi, đầu dựa vào tường phía sau, nói: “Xin lỗi, thời gian này để anh cô đơn rồi.”
Tôi biết anh nhìn không tới nhưng vẫn mỉm cười, hôn lên cổ anh, nói: “Không sao, biết anh vẫn ở bên là tốt rồi.”
Tay anh cách áo sơ mi tôi vuốt ve, lôi áo sơ mi ra khỏi quần, tay ôm chặt lưng tôi: “Mở ít nước vào bồn tắm được không, tôi muốn tắm.”
Tôi hơi sửng sốt, muốn đứng lên, anh lại bắt lấy eo tôi, nói: “Cùng nhau tắm.”
Chỉ là ba chữ này thôi mà cái con chm dục cầu bất mãn nhà tôi vội đứng ngay lên.
“Này, ba, chú Tiết, con đi học đây, hai người đừng chơi quá đáng nhé.” Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Tô Nam đang đứng bên ngoài nói.
Tôi cười khổ, cảm thấy Tô Nam nó làm con mình cũng thật chẳng dễ dàng gì. Đồng thời cũng cảm thấy Tô Nam nhà mình thật hiểu chuyện, hiểu chuyện đến nỗi tôi cũng thấy hơi khủng bố.
“Đúng rồi, ba ơi, con vừa lấy trong ví ba một trăm, định mời bạn đi ăn gì đấy, ba không để ý đâu nhở?” Tô Nam nói xong, tôi đã nghe tiếng bước chân xuống lầu, xem ra nhóc con sợ tôi đuổi theo.
Đáng giận! Thằng nhóc này biết tôi với Tiết Đồng trong nhà vệ sinh chắc chắn là đang làm chuyện không phù hợp với trẻ em, muốn đuổi theo nó cũng không được. Hơn nữa, tôi giờ đúng thật cũng không sao mà đuổi theo nó được, bởi Tiết Đồng đang kéo khóa quần tôi, đem cái con chm ngốc đang hưng phấn kia ra mà thưởng thức rồi.
Tô Nam đi rồi, tôi từ trên người Tiết Đồng đứng lên, xả nước vào bồn tắm. Tiết Đồng ném cái khăn đang đắp trên mặt qua một bên, đứng phía sau cởi quần áo của tôi. Tay anh rất nhanh, vài ba cái áo sơ mi của tôi đã bị anh ném qua một bên, quần cũng cởi cả ra rồi.
Khi thân thể chúng tôi dán sát như vậy, có loại cảm giác như là điện giật truyền từ xương cụt tới trái tim, tim đập thật nhanh, khiến tôi cảm giác như không thở nổi nữa.
Tiết Đồng từ phía sau cắn lên gáy tôi, bàn tay ở phía trước thưởng thức nơi đã lâu anh không chạm đến, cảm giác từ nơi đó truyền đến khiến tôi nhũn cả chân.
“A Đình, anh như vậy rất hấp dẫn (hữu vị). Nếu phía sau của anh không yếu ớt quá, tôi nhất định cứ như vậy làm anh đó.” Anh nói sát bên tai, vừa nói vừa cắn lên tai tôi.
Nghe câu trước tôi còn tưởng anh thấy tôi sáng nay chưa tắm nên có mùi (hữu vị), nghe được câu sau mới biết thì ra anh muốn làm tôi.
Trước kia tôi vẫn luôn tự cho mình là trai thẳng nên tới giờ vẫn không nghĩ tới việc ở phía dưới. Sau khi biết thì ra Tiết Đồng yêu tôi mới tình nguyện ở phía dưới, tôi bỗng sinh ra ý niệm dù để anh làm cũng không sao trong đầu. Đáng tiếc phía sau của tôi thật sự là bất lực, không sao cho Tiết Đồng như nguyện được. Cho dù khi tôi bảo Tiết Đồng chúng tôi có thể thử lại, từ từ khai phá, không chừng anh có thể như nguyện, tdd cũng nhất định không chịu thử, tôi dù sao cũng không thể tự mình trốn một chỗ tự khai phá xong rồi chủ động để Tiết Đồng đến làm mình đi?
Xả xong nước vào bồn, tôi mới lấy ở giá xuống chút tinh dầu muối tắm giảm mệt mỏi cho vào nước, Tiết Đồng thì đã cởi quần đùi vào ngâm.
“Này, phải tráng qua bên ngoài đã chứ!” Tôi đứng bên ngoài bồn kêu, lại bị Tiết Đồng tha vào bồn, quần còn chưa cởi. Lúc ngâm mình trong bồn tắm, cảm xúc duy nhất là may quá, điện thoại với ví tiền không để trong người, không thì phiền rồi.
Quần ướt dính trên người thật khó chịu. Tiết Đồng bảo tôi nâng mông lên một chút, thật nhanh giúp tôi kéo cả quần dài với quần lót ném ra bên ngoài bồn. Cùng Tiết Đồng ngâm mình trong bồn tắm ấm áp, ngửi mùi tinh dầu, tâm trạng tôi vô cùng tốt.
Anh tựa lên ngực tôi, cắn một điểm trên đó, tay còn bắt lấy của tôi vuốt. Sau đó… Anh vậy mà ngủ mất!!!!!
Tôi nhìn Tiết Đồng đang dựa lên người mình ngủ, á khẩu…
Tôi vỗ lên mặt mà anh cũng không tỉnh lại. Cuối cùng tôi phải giúp anh tắm, sau đó đỡ anh về phòng ngủ đặt lên giường.
Đứng đầu giường, ngắm Tiết Đồng đang ngủ say trên giường, tôi thở dài một hơi, đắp chăn cho anh rồi ra ngoài.
Lúc tôi đi làm Tiết Đồng vẫn chưa tỉnh, tôi tắt bếp đun canh, đóng nắp nồi. Tôi bọc đồ ăn cho anh vào màng bọc, bỏ tủ lạnh rồi viết giấy dán lên tủ, nói rõ cái gì ở chỗ nào, dặn anh nhớ hâm nóng rồi hẵng ăn.
Làm xong việc này tôi mới thấy mệt quá trời, cảm thấy mình cứ như bà quản gia ấy, ngày nào cũng phải phiền não vì Tiết Đồng.
Có khi tôi cảm thấy Tiết Đồng người kia thuần túy là đến làm khổ mình, nhưng chỉ cần có anh bên cạnh, cái cảm giác bị giày vò này cũng thật tuyệt.
Như vậy lại qua một tuần rồi, tôi vẫn chưa có cơ hội làm thực sự với Tiết Đồng một lần.
Dù anh hầu như tối nào cũng về nhưng thường đều là lúc tôi đã ngủ rồi. Có khi anh cũng ôm tôi nói muốn làm, vậy nhưng lúc nào cũng được một nửa là ngủ mất. Nhìn anh mệt như vậy, tôi cũng ngại làm khó anh, chỉ có thể ngày nào cũng làm đồ ăn thật ngon cho anh, sợ anh đói gầy.
Đương nhiên, trong lòng tôi không khỏi thầm mắng cái đại hội thể thao phiền phức kia.
Tổ chức hoạt động tầm cỡ quốc tế đương nhiên là chuyện tốt, để đề cao hình tượng thành phố dĩ nhiên cũng là chuyện tốt, nhưng vì thể diện công trình đó mà làm cho người dân tầng lớp dưới cùng vất vả thì tính là thế nào đây.
Ở nơi làm việc tôi cố gắng làm tốt công việc của mình, ở trạm y tế còn được, mọi người chẳng phát hiện được gì chứ tôi vừa tới nam khoa, bọn họ chỉ liếc mắt là có thể nhìn thấu hết cả.
“Bác sĩ Tô, anh sao thế? Dục cầu bất mãn?” Nói lời này chính là bác sĩ Đan đang cười như hồ ly, vẻ mặt anh ta nhìn mà tôi đã thấy lạnh cả người. Người này lúc nào cười cũng khiến người ta lạnh cả sống lưng, tôi có khi thấy rất sợ anh ta.
“Anh Tô, chm của anh á tìm ai mà chả được, chỉ cần anh ngoắc tay một cái, em lập tức nằm thẳng cho anh làm luôn.” Nói câu đó là tên tiểu thái điểu gần đây luôn làm việc rất nghiêm chỉnh, rất cố gắng trong công cuộc soi chm. Nó đã rất là chăm chỉ đó, thế mà vẫn chưa tìm được anh trai chm to nó muốn, cho nên mức độ chú ý với tôi lại bắt đầu tăng trở lại. Mỗi lần nhìn tới nó là trong đầu tôi lại tự động nhớ tới cái gậy màu đen to đùng kia, sau đó lại theo bản năng so với của mình. So với cái gậy đen to oạch đó, chm tôi còn chưa là gì đâu mà.
“Anh Tô, anh chia tay với anh Tiết rồi sao? Em tìm anh ấy được hêm?” Đối với cái tên chụm tay hoa lan này thì tôi trực tiếp khinh bỉ quay đi luôn.
Tôi làm như không để ý đến biểu hiện của bọn học, vào phòng mình rụt cổ.
Đối với đàn ông trưởng thành bình thường mà nói, hơn nửa tháng không có thực là quá khó mà.
Hơn nữa… Tôi cảm thấy Tiết Đồng gần đây đang giả bộ. Thực ra anh hẳn là không mệt đến vậy đâu, nhưng lại cứ giả như mệt chết đi để cự tuyệt nhiệt tình của tôi.
Tôi nghĩ… Hay là anh đã chán tôi rồi?
Ngay lúc đang buồn rầu thì có bệnh nhân mới, tôi chỉ có thể vực dậy tinh thần sắm vai nhân vật bác sĩ tốt của mình.
Bệnh nhân này là cậu trai trẻ ngoài hai mươi, trên bệnh án ghi tên là Đan Thanh, người đúng như tên.
Cậu ta bề ngoài cũng khá, nét thanh tú mang theo chút phong độ của dân trí thức. Hành vi cử chỉ rất bình thường, không có nửa phần ẻo lả, nhưng vẫn cảm thấy nơi cậu ta có gì đó là lạ. Nói như thế nào nhỉ, trong lúc bình thường cũng lộ ra một loại cảm giác thật xinh đẹp đi. Dù là cách bước đi hay nói chuyện đều khiến người ta lơ đãng hướng mắt về phía mình.
Trước kia tôi đã nghe nói trên đời có một loại người dù làm gì cũng phát ra hấp dẫn khiến người khác chú ý, cậu ta hẳn là loại người này đi. Trước đây tôi đã nghĩ chỉ có các ngôi sao mới có thể như vậy nhưng cậu trai này cũng có thể có hấp dẫn như vậy.
Cậu ta nói gần đây phía sau có chút không thoải mái, như lúc đi ngoài có khi ra máu. Lời này khiến tôi đen mặt một chút, lại một ngoài tới nam khoa để khám hoa cúc, rất là ghét cái cảm giác này, nhưng cũng chẳng có cách nào khác.
Nghe cậu ta nói hẳn là bị trĩ nội, tôi phải kiểm tra một chút.
Trong phòng khám, khi cậu ta cởi quần, tôi mang găng tay, với ngón tay sờ hoa cúc cậu ta nửa ngày cũng chẳng tìm ra được vấn đề gì mới phát hiện mình bị lừa.
“Bác sĩ Tô, em rất thích anh đó.” Cậu ta vừa nói, tay kia vừa bắt lấy cái tay đang định rút về của tôi, ấn tay tôi ra vào trong hoa cúc mình. Tôi gắng sức kéo ra mà không được, người kia nhìn qua không cường tráng nhưng rất khỏe.
“A… Anh tuyệt quá… Làm em thật thoải mái… Em muốn thứ lớn hơn nữa…” Cậu ta biểu hiện thật sung sướng kêu lên, một tay cầm tay tôi ra vào trong hoa cúc mình, tay kia tự vuốt ve trên người mình.
Tôi đen mặt đứng nhìn cậu ta biểu diễn, nhìn đầu lưỡi cậu ta liếm trên môi, thế mà cảm thấy có chút ghê tởm. Nhưng cuối cùng mới cảm thấy cái giọng cứ quen quen, như là trước đây tôi đã từng nghe qua.
Nghe thấy ở đâu nhỉ… Tôi hồi tưởng một chút, hình như lần đầu tiên tôi vào gay bar có người kêu như vậy… Tôi nhớ ra rồi, là cái tên bị bỏ thuốc làm điên cuồng trong nhà vệ sinh đó mà.
“A a a ” Cậu ta kêu lên, phun một ít chất lỏng lên người tôi. Tôi lúc này mới phản ứng lại, vậy mà mình bị người ta dùng tay chơi trò XO, còn cắm vào người.
Đệch!!!!! Cái này gọi là quấy rối sao?
Tôi thấy cậu ta đã sướng xong, vội rút tay về, mau chóng lột găng tay ném qua một bên. Lúc nãy cảm giác rất ghê tởm, khiến tôi nghĩ muốn cách người kia xa một chút.
Cậu ta nhảy xuống từ giường khám bệnh, phía dưới vẫn trống trơn tiến tới chỗ tôi, đôi mắt hút hồn nhìn tôi chằm chằm: “Bác sĩ Tô, lần trước anh đã cứu em. Em từ chỗ Tử thần trở về, điều đầu tiên thấy là anh. Vậy nên, hãy để em yêu anh đi!”
Nghe lời này của cậu ta, tôi phản xạ có điều kiện nói: “Tôi đã có Tiết Đồng rồi, các người đều biết mà.”
“Anh ta sẽ không thỏa mãn anh được, bởi hai người đều là kiểu thích tiến công. Mà em, mới là kiểu thích hợp với anh nhất.” Cậu ta tới trước mặt, không đụng vào tôi nhưng dùng động tác và vẻ mặt khiêu khích thần kinh tôi.
“Ai nói, tôi với Tiết Đồng rất hòa hợp, ngoài anh ấy ra tôi chẳng có hứng thú với ai cả.” Thần kinh của tôi căng thẳng, sợ cậu ta áp sát lại đây.
“Phải không?” Cậu ta cười, nụ cười kia khiến tôi thấy giống giống bác sĩ Đan. “Vậy sao anh lại hưng phấn với em thế? Chẳng lẽ anh thực sự không nghĩ muốn chinh phục em sao?”
Hưng phấn?! Tôi lúc này mới phát hiện, cái con chm ngốc bên dưới kia không biết từ bao giờ đã đứng lên rồi.
Buổi tối, tôi sức cùng lực kiệt về đến nhà, cơm cũng chẳng buồn nấu, Tô Nam nói muốn ăn cơm, tôi ném ví cho nó, bảo nó gọi cơm ngoài. Thế là ranh con gọi ngay một suất Toàn Gia Dũng, vui vẻ ăn.
Nhìn Tô Nam đang ăn đến miệng dính đầy dầu, tôi đột nhiên thật hâm mộ cái lứa tuổi của nó biết bao.
Nửa đêm, Tiết Đồng trở về. Vẫn như bình thường, anh tắm xong là lăn ra ngủ.
Tôi từ trên giường ngồi dậy, bảo anh: “Hôm nay tôi hưng phấn với một người bệnh.”
Miệng anh nhếch lên cười một chút, vuốt đầu tôi nói: “Dạo này tôi bận rộn, không thỏa mãn được anh, anh có thể cùng người khác thử xem.”
“Nhưng mà, đây là phản bội…” Tôi không nghĩ Tiết Đồng sẽ nói như vậy, khiến lòng tôi nguội một nửa. Tôi còn tưởng tôi nói như vậy anh sẽ phát điên lên chứ, không nghĩ anh lại bảo tôi đi thử với người khác.
“Phản bội gì chứ, quan hệ giữa nam đồng chí lúc nào cũng rất loạn, chưa ai có thể chỉ có duy nhất một người.” Anh nằm trên giường đắp chăn lên, hai mắt nhắm lại, nói: “Lúc đầu khi kết giao với anh, tôi không cam lòng việc luôn bị đè, cũng đi chơi đùa với người khác mấy lần rồi. Chẳng lẽ thế cũng gọi là phản bội sao?”
! Tôi nghe được thì kinh ngạc một hồi, nhưng ngẫm lại thì, một người đàn ông đã kết hôn cũng có thể ra ngoài tìm người khác, chúng tôi chỉ là tình nhân đồng tính, sao có thể trói buộc được đối phương.
Nhưng mà, biểu hiện của Tiết Đồng khiến tôi thấy rất kì quái, giống như muốn đẩy tôi tới người kia. Theo tình tình của anh mà nói, anh tuyệt đối không làm chuyện ngu xuẩn thế này, như vậy… Anh đang thử tôi sao?
Được rồi? Tôi cho anh khảo, tôi sẽ biết anh đang tính giở trò gì.