Ba Lê chuẩn bị gọi cảnh sát.
—— Đừng tưởng rằng vị thành niên chơi lưu manh thì không phải chơi lưu manh!
Cảnh sát không dạy ngươi dân chủ văn minh hài hòa sao?!
Ba Lê bước nhanh đi qua xốc chăn muốn kéo thằng nhóc lưu manh này xuống, “Không nghe nói qua nam nữ bảy tuổi khác biệt sao? Đi xuống nhanh!”
“………”
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Tần Trường An sửng sốt, sắc mặt đỏ bừng, một bàn tay yên lặng che lại chim nhỏ của mình, ánh mắt nhìn ba Lê vô cùng khiếp sợ, như nhìn một tên lưu manh.
—— Ba hắn nói, đây chính là bảo bối của hắn, chỉ có thể cho vợ hắn xem!
Ba Lê nổi giận, “Ánh mắt của cậu là sao? Tôi bảo cậu rời giường!”
Chưa đủ lông đủ cánh đâu, có mỗi cây tăm xỉa răng có cái gì mà che! Còn tưởng rằng có người thích nhìn đâu!!
Tần Trường An nga một tiếng, nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhăn mày, xuỵt một tiếng, làm khẩu hình, “Còn có, ba vợ, ba nói nhỏ một tí.”
Thật là, không phải vợ mình thì không biết đau lòng, Diệu Diệu của hắn còn chưa tỉnh ngủ đâu.
Ba Lê: “……”
Ba Lê cũng nhớ tới việc này, dư lại còn chưa nói xong, vội vàng nuốt trở vào, nghẹn lại làm sắc mặt hơi vặn vẹo.
Ngẩng đầu lại nhìn thấy suy nghĩ trong ánh mắt hắn, cả người đều dữ tợn.
Ba Lê vén tay áo, khi không nhịn được nữa muốn dùng bạo lực giải quyết, Diệu Diệu tỉnh.
Lộ ra cái bụng nhỏ trắng mềm, mở to đôi mắt, ngô một tiếng, còn chưa mở mắt ra, đã hàm hàm hồ hồ làm nũng, “Mẹ ơi! Diệu Diệu… Muốn hư, xi xi!”
Xi xi…
Sau khi biết cái từ này có nghĩa là gì, Tần Trường An đỏ mặt.
Tiểu nam hài mặt đỏ hồng ngồi trên giường, cẩn thận bẹp một cái hôn mặt Diệu Diệu, nhỏ giọng nói, “Anh mang em đi.”
Đang muốn ôm ba Lê: “………” Thằng nhóc này giỏi! Mình vẫn còn ở đây, hắn lại dám chơi lưu manh với con gái mình?!
Tần Trường An đang muốn ôm Diệu Diệu, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía ba Lê, mặt nghiêm túc, “Ba, ba ra ngoài trước đi.”
Đi ra ngoài?
Ba Lê ngoáy ngoáy lỗ tai, “… Cậu nói gì cậu lặp lại lần nữa?!”
Thằng nhãi này còn dám bảo mình đi ra ngoài?!
Không nghe nhầm đi???
Tần Trường An đương nhiên lặp lại, “Ba ra ngoài trước đi a.”
Tuy rằng là ba vợ, nhưng cũng không thể nhìn vợ hắn a.
—— Bình thường ba hắn cũng không cho hắn nhìn mẹ!
Ba Lê cảm thấy huyết áp có hơi cao, đi công tác trở về, một giấc ngủ dậy, trên giường của con gái bảo bối mới ba tuổi có một thằng nhãi còn chưa tính, còn mẹ nó cởi truồng, cả đêm không biết đã chiếm bao nhiêu tiện nghi… Được, cái này cũng nhịn! Bây giờ thằng nhãi này còn dám đuổi mình ra ngoài!
Giận dữ cười, “Cậu có biết Diệu Diệu là con gái của tôi không?!”
Vàng thật bạc trắng, bảo bối nhỏ của mình!
Muốn đi ra ngoài cũng phải là nó.
“Nhưng Diệu Diệu là vợ của con.” Tần Trường An trịnh trọng làm sáng tỏ. Nhìn Diệu Diệu đã không thoải mái bẹp miệng, vội vàng vẫy vẫy tay, từ đầu giường cầm lấy quần nhỏ của mình mặc vào, bế Diệu Diệu lên, “Ai nha ba, ba đừng nói nữa, con bế vợ đi WC trước.”
Khi hai người đàn ông một lớn một nhỏ đang giằng co, mẹ Lê cũng tỉnh lại, tiến vào đã thấy Tần Trường An đang ôm Diệu Diệu đi vào WC.
“Trường An dậy rồi.”
“Diệu Diệu đây là muốn đi WC sao? Tới, đưa cho dì.”
Mẹ Lê ôn nhu nói, “Trường An, cháu lấy dép của Diệu Diệu tới đây cho dì được không.”
Tần Trường An sửng sốt, có chút ảo não, hắn lại quên không đeo dép cho Diệu Diệu.
Mẹ Lê là mẹ, Tần Trường An không phản đối, đưa Diệu Diệu cho mẹ Lê, còn mình lại nhanh chân cầm dép lê tới cho Diệu Diệu.
Chờ đi WC xong, ba Lê thấu qua, hạ giọng, căm giận nói, “Thằng nhóc này là ai, sao lại ở nhà chúng ta?”
Mẹ Lê phụt một tiếng cười, nhìn ánh mắt kia liền biết bây giờ ba Lê đang khó chịu, “Con nhà đối diện…… Con rể anh đấy.”
“Còn sao lại ở đây, hôm qua em chỉ đi pha sữa bột, con gái anh bị một viên kẹo mua chuộc bán mình cho con trai người ta. Tối hôm qua em muốn ôm về đi ngủ, còn ôm cổ người ta không buông tay.”
Ba Lê hé miệng thở dốc, kiên quyết không thừa nhận, “… Cái gì con rể, đừng nói bừa, Diệu Diệu mới bao nhiêu tuổi a, lời nói có thể tin?”
Mẹ Lê che miệng, ôm Diệu Diệu, “Kia ai biết? Dù sao con gái anh thích.”
Ba Lê: “………” Đau tim.
Tần Trường An còn đang tìm giày, mẹ Lê đã đặt Diệu Diệu lên giường, đắp chăn cho cô, vẫy vẫy tay với Tần Trường An, “Trường An, đừng tìm.”
Tần Trường An, “Diệu Diệu lại ngủ rồi?”
Mẹ Lê gật gật đầu, dỗ hắn, “Cháu có đói bụng không, cơm sáng sắp xong rồi, dì lấy một cốc sữa bò uống tạm được không?”
Tần Trường An lại bò lên giường, “Không cần, lát nữa con ăn với vợ.”
Lúc này mới giờ, hắn còn chưa đói bụng.
Mẹ Lê dặn dò hắn, bây giờ còn sớm, hắn có thể ngủ tiếp một lát, chú ý không cần cảm lạnh cảm mạo, nếu không muốn ngủ nữa có thể dậy, bàn chải đánh răng khăn mặt gì đó đã chuẩn bị sẵn, để trong phòng vệ sinh.
Sau đó nhìn Tần Trường An ngoan ngoãn gật đầu, mới cùng ba Lê đi xuống, ba Lê đi nấu cơm, mẹ Lê sang nhà đối diện, nói tình hình ở đây để bọn họ không cần lo lắng.
Tần Trường An trèo lên giường, nhìn Diệu Diệu phát ngốc.
Cái bụng nhỏ của Diệu Diệu lúc lên lúc xuống, khóe miệng còn có nước miếng, không biết mơ thấy cái gì, mấp máy môi.
Bé trai chống tay nhìn cô, vươn tay chọc chọc hai má phúng phính…
Thật mềm…
Thật đáng yêu ~~~
Tần Trường An đột nhiên cảnh giác, đáng yêu như vậy, về sau nhất định sẽ có rất nhiều người muốn cướp Diệu Diệu! Hắn nhất định phải cẩn thận!
Khi ở nhà hắn có thể một tấc cũng không rời, không có vấn đề gì, tới một đứa hắn đánh một đứa, nhưng không lâu nữa hắn sẽ phải đi nhà trẻ, đến lúc đó phải làm sao?
…… Vẫn nên mang theo vợ đi nhà trẻ.
Hắn muốn nói cho toàn nhà trẻ biết Diệu Diệu là vợ hắn!
Tần Trường An nhếch miệng, vừa lòng gật đầu, không hề suy nghĩ, hôn một cái!
Hắn nhìn xung quanh, thấu lên hôn má Diệu Diệu, lui lại, thấy Diệu Diệu không có phản ứng, lại thấu lên… Vẫn không có phản ứng…
Được rồi, lại hôn một lần!
Hắn hôn tới hôn lui, hôn cả khuôn mặt một lần, chưa đã thèm xoa xoa miệng...
Ư Ư: Cái đoạn này bà tác giả viết hôn toàn thân một lần cơ mà mình trong sáng nên sửa lại.
Hôn nhiều như vậy vợ hắn có thể đã có em bé a!
Không phải đều nói con trai ngủ với con gái sẽ có em bé sao? Vậy vợ hắn có thể có em bé không a?
Nếu có, hắn nhất định sẽ làm một người cha tốt!
Tần Trường An nhịn không được trộm duỗi tay, sờ sờ cái bụng nhỏ của Diệu Diệu…… Phình phình!
Di! Ánh mắt hắn sáng lên, nhất định là có!
Cũng không biết thằng nhãi kia đã tưởng con gái mình có em bé, ba Lê đang ở phòng bếp nấu cơm.
Đồ ăn đều do ba Lê phụ trách.
Sau khi nấu xong, ba Lê lên tầng gọi Diệu Diệu dậy, phát hiện Diệu Diệu đã mở mắt, ngáp nhỏ, nghe thấy tiếng mở cra, liền quay đầu, cười tươi.
“Ba ba!”
Trái tim ba Lê mềm nhũn.
“Não công đâu…” Sau đó Diệu Diệu nhìn xung quanh, nói thêm một câu.
Diệu Diệu muốn ăn kẹo.
Nụ cười của ba Lê hơi cứng lại, hoàn mỹ xem nhẹ cái đề tài này, cười nói, “Bảo bối của ba dậy rồi a, có nhớ ba không?”
Cái gì lão công?! Chưa từng nghe qua!
Diệu Diệu ánh mắt sáng lên, “Nhớ!”
Mỗi lần ba ba trở về sẽ mua rất nhiều đồ ăn ngon cho Diệu Diệu~
“Ha ha ha ha ba ba cũng nhớ bảo bối!” Ba Lê dùng râu cọ bụng nhỏ của cô, “Thật ngoan, cho ba ba cọ cọ!”
Diệu Diệu bị râu cọ đến, vừa cười vừa lăn sang bên cạnh, “Không cần… Không cọ… Ba ba hư!”
Cười chảy cả nước mắt.
“Được rồi, không náo loạn không náo loạn.”
Sau đó, ba Lê bế cô lên, “Tới, chúng ta rời giường!”
Nên ăn cơm!
Ba Lê không biết đã lấy ra một cái váy từ lúc nào, “Xem, ba ba mua váy mới cho bảo bối, đẹp không? Diệu Diệu hôm nay mặc cái này được không?”
Diệu Diệu gật gật đầu, hai tay cầm váy, có chút ngốc ngốc.
Sao, mặc như thế nào?
“………”
Ba Lê đi ra ngoài một lát, Diệu Diệu thở hổn hển thở hổn hển tự mặc váy, ba Lê nhìn nhìn, cười phun, “Bảo bối, hình như mặc ngược rồi…”
“Con xem nơi này có nơ bướm, nơi này không có, phía trước không có nơ bướm.”
Diệu Diệu nhìn nơ bướm trước mắt, chớp chớp mắt, duỗi tay chọc chọc, “Không đổi, chúng ta… Cắt rớt nơ bướm là được nha.”
Kia vẫn là…
Ba Lê bại trận, bế Diệu Diệu nhắm hai mắt lại định hôn, “Được được được, cắt rớt cắt rớt! Bảo bối sao lại đáng yêu như vậy!”
“……”
Môi ba Lê chạm vào một bàn tay.
???
Ba Lê mở mắt ra,
—— Một bàn tay nhỏ chắn giữa mình và Diệu Diệu, bịt kín miệng mình…
Tần Trường An nghiêm túc, lông mày nhăn lại, “Không được chơi lưu manh!”
Hôn vợ người khác à không đúng!
Tác giả có lời muốn nói: Ba vợ:……???