Điểu La

chương 13

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong lúc Dương Kiêu sững sờ, thì đã có người chạy đi báo tin cho A La, vô cùng vui vẻ phấn khích nói: “A La! Nam nhân nhà ngươi đã trở về rồi! Tiểu Ngũ bây giờ oai lắm nhé, cưỡi ngựa dẫn binh, hình như làm quan rồi, uy phong lắm! Ngươi mau về nhà xem đi.”

A La đang kiểm kê số vải tháng này giao cho nhà họ Tần, nghe xong mấy lời này mà hồi lâu cũng không đáp lại, chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ.

Tần lão bá cười nói: “Đây là chuyện tốt nha, A La, ngươi mau trở về đi, còn lại ta đếm cho.”

“A LA vui quá ngốc luôn rồi! Hahahaha…”

A La bị bọn họ nửa đẩy nửa kéo ra tới cửa, cuối cùng đầu óc nàng cũng từ từ tỉnh táo – Dương Kiêu đã trở lại.

Dương Kiêu không chết!

Trong lòng dường như có gì đó đang reo hò ầm ĩ, đánh trống khua chiêng, nóng hầm hập dâng trào lên, một niềm vui sướng tràn ngập cả trái tim.

Thế nhưng niềm vui này chỉ kéo dài trong chốc lát, giống như sóng biển, nhanh chóng rút đi sau cú vỗ. Dương Kiêu không chết là một chuyện tốt, có điều hắn đã trở về, vậy nàng phải giải thích thế nào đây?

Người trong thôn nói rằng hắn đã làm quan, với thân phận hiện tại của hắn, hoàn toàn có thể cưới hỏi mấy thiên kim tiểu thư, hay ít nhất là tiểu thư nhà giàu. Nhưng nàng thì sao… nàng sẽ là cái gì đây?

Nàng chỉ là … chỉ là… một nữ nhân ở phường dơ bẩn đó.

Trái tim A La của lập tức đau đớn, thân thể cũng loạng choạng, vô thức đỡ lấy một cây liễu bên đường, nhắm mắt lại để ổn định cảm xúc.

Nàng và Dương Kiêu gặp nhau ở đó, đây là sự thật không thể thay đổi, cho dù nàng cảm thấy mình trong sạch, nhưng Dương Kiêu sẽ nghĩ như thế nào chứ? Một khi nhìn thấy nàng ấy, e rằng suy nghĩ đầu tiên sẽ là: Ồ, hóa ra là nữ nhân mình đã gặp trong nơi tối tăm bí mật đó.

Vậy nên nàng có tư cách gì mà chiếm lấy thân phận thê tử của người khác đây?

Huống chi ngay từ đầu cả hai đã thống nhất chỉ vì có con, khi đó hai bên đã thỏa thuận xong, nàng còn chưa đưa tiền cho hắn, không có quan hệ gì nữa. Giờ đây con đã có rồi, nàng lại còn nương nhờ nhà hắn, chiếm giữ thân phận vợ hắn. Đây coi là cái gì chứ?

A La cảm thấy xấu hổ và hoảng sợ vô cùng.

Chi bằng rời đi thôi.

Nàng nghĩ thầm: Mang theo con rời đi thôi, đi thật xa, đừng ở đây làm phiền người ta nữa.

Ý nghĩ này sinh ra, nàng lại không khỏi chần chừ, mặc dù nàng không danh không phận nhưng đứa bé… đứa bé quả thực là máu thịt của Dưưng Kiêu, mẹ Dương yêu thương đứa cháu nhỏ này như tâm can bảo bối, làm sao nàng có thể tàn nhẫn mang nó đi được chứ?

Nhưng nếu nàng không đi, chẳng phải nàng sẽ phải rơi vào hoàn cảnh trước kia sao?

A La tiến thoái lưỡng nan, chưa bao giờ khó xử như bây giờ. Như thể dù lựa chọn như thế nào thì cũng đều sai lầm. Đến tốt cùng là có nên đi hay không? Có nên mang theo đứa bé hay không? Nếu bị phát hiện, nàng nên giải thích như thế nào đây?

Nàng không biết rằng trong lúc mình đang lo được lo mất, thì Dương Kiêu đã đến đây rồi.

Lúc này, tâm trạng của Dương Kiêu cũng rất phức tạp, ở bên ngoài chinh chiến mấy năm, sao khi về nhà đã có vợ lẫn con rồi? Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của mẹ, hắn không thể phủ nhận, sợ rằng mẹ già đại bi đại hỉ sẽ không thể chịu đựng nổi, cũng không thể nói rằng: Con không lấy vợ, đứa nhỏ này cũng không phải của con.

Con trai trở về, nhưng lại mất đi cháu trai. Chuyện này là sao đây?

Dương Kiêu đi được nửa đường mới nhớ ra, chết tiệt, hắn còn không biết tên tuổi dáng vẻ của nữ nhân đó, làm sao có thể đi đón về được đây?

Đón về rồi xử lý thế nào đây?

Cũng không thể nào thực sự chấp nhận mối hôn sự này chứ?

Lỡ như đối phương trông đặc biệt xấu xí thì làm sao?

Có điều đứa nhỏ kia trắng trẻo mập mạp, mẹ có sẽ không quá xấu xí đâu nhỉ… Haizz! Mấu chốt không phải là xấu hay không xấu, chính là chuyện không thể cứ như thế này.

Hắn không thể vô duyên vô cớ trở thành là cha của con kẻ khác được!

Dương Kiêu càng nghĩ càng phiền, chưa kịp định thần đã đi đến phụ cận nhà Tần bá bá, vô tình nhìn qua bỗng thấy một nữ nhân đứng dưới gốc cây ven đường, mặt mày tái nhợt.

Dương Kiêu cau mày nghi hoặc, chỉ cho rằng đối phương bị trang phục trên người làm cho hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi liền đi thẳng vào sân nhà họ Tần.

Trong sân chỉ có phu phụ nhà họ Tần và một người hàng xóm quen mặt, không nhìn thấy bất kỳ nữ nhân khả nghi nào.

“Tần bá bá, cháu tới…” Dương Kiêu mở miệng muốn nói là tới đón thê tử, nhưng lại không muốn thân thiết như vậy, tốt nhất nên gọi thẳng tên nàng ta. Chỉ là hắn không biết nữ nhân đó tên là gì, nên cứ im lặng như thế một lúc.

Người hàng xóm nhiệt tình chen vào: “Tới đón thê tử ngươi chứ gì? Nàng ấy vừa đi ra ngoài mà, hai người không gặp nhau à?” Còn nói đùa: “Đừng nói phu thê hai ngươi gặp mặt trên đường nhưng không nhận ra nhau nha.”

Dương Kiêu: “…”

Đúng là có một người phụ nữ bên ngoài.

Người hàng xóm đi ra cửa vài bước, vẫy tay ra ngoài kêu: “A La! Đừng đi! Dương Kiêu của ngươi tới rồi nè!”

Dương Kiêu nghe vậy thì sửng sốt, buột miệng hỏi: “Nàng ấy là A La?”

Hàng xóm cười to, phu phụ nhà họ Tần gia cũng cười theo, “Tiểu Ngũ, ngươi không biết vợ mình tên là gì sao?”

Dương Kiêu không biết nên giải thích như thế nào, nghĩ đến người đó là A La, hắn không khỏi bước vội ra ngoài, tim đập càng lúc càng nhanh, không thể tin được, làm sao có thể là A La? Làm sao có thể! Đường xa xa xôi như vậy, làm thế nào mà nàng ấy có thể tìm đến nơi này?!

A La lúc đầu không chịu đi qua, nhưng lại bị người hàng xóm nhiệt tình kia kéo qua, còn cười nhạo nàng: “Nhìn cái da mặt mỏng của ngươi này, ngươi còn không dám đi đón nam nhân của mình trở về à?”

A La: “…”

Nàng mím môi, bất chấp ngẩng đầu nhìn Dương Kiêu, thấy ánh mắt hắn sáng quắc, nàng vội gục đầu xuống như một con thỏ sợ hãi bị hoảng sợ, lo sợ, xấu hổ, hối lỗi, tất cả cảm xúc đều kìm nén trong lòng, nén để mặt đỏ bừng.

Nàng không cách nào tưởng tượng được, nếu Dương Kiêu nói với mọi người rằng nàng không phải thê tử hắn, thôn dân ở đây sẽ nhìn nàng như thế nào đây.

Liệu tờ hộ tịch của nàng có mất hiệu lực luôn không?

A La nghĩ đến đây mà hai mắt đỏ hoe, chóp mũi cay xè, nàng muốn khóc.

“A La đang vui quá đây mà! Ngày nào cũng mong sao đợi trăng, cuối cùng cũng mong chờ được người trở về! Tiểu Ngũ, ngươi còn ngây ra làm gì? Mau dỗ thê tử mình đi chứ. Không thấy thê tử ngươi sắp khóc rồi à? “

Dương Kiêu rất không được tự nhiên, ho khan một tiếng, nắm lấy tay A La, “Ừm… Ta đưa A La về nhà trước, mẹ ta vẫn đang đợi bọn ta ở nhà.”

“Đi đi, mau trở về đi, đừng làm mẹ ngươi lo lắng.”

Hàn huyên vài câu, Dương Kiêu bèn đưa A La trở về.

Cả hai đều có tâm sự riêng, bước chân đều rất chậm.

Dương Kiêu không nói lời nào, A La cũng không dám lên tiếng, cúi đầu đi từng bước nhỏ, càng nghĩ càng khó chịu, người ta giúp nàng mang thai, nàng lại được voi đòi tiên, lợi dụng hắn nhiều như vậy. Lúc này có lẽ hắn tức giận lắm… Nhưng trong tình huống này, nàng thật sự không biết phải làm gì.

Nghĩ một hồi, nước mắt từ từ đọng ở hốc mắt, vừa định khóc thì lại nghe thấy nam nhân bên cạnh cười.

Hắn cười đến mức không thể ngừng được, ngay cả bàn tay đang nắm lấy nàng cũng rung lên.

A La rưng rưng nước mắt quay sang nhìn hắn, dùng ánh mắt khó hiểu mà hỏi: Sao ngươi còn có thể cười được vậy?

Dương Kiêu cố nín cười, giơ tay lau giọt lệ trên khóe mắt nàng, “Sao lại khóc rồi?”

Lúc chạm phải làn da mềm mại của nàng, hắn lại không nhịn được mà sờ sờ mấy cái.

A La không để ý, thấp giọng xấu hổ hỏi: “Ngươi nhận ra ta sao?”

Dương Kiêu mỉm cười: “Trên đời này có mấy người tên là A La chứ? Dù sao ta cũng chỉ biết có một người như vậy.”

A La càng thêm xấu hổ, lí nhí: “Thực xin lỗi… Ta… ta không biết sẽ trở nên như thế này, ta nên làm sao bây giờ…”

“Đừng nóng vội, để ta suy nghĩ đã.” Hắn nắm tay nàng vừa đi vừa nói. “Điểu La” được edit và đăng tại hoatuyethouse.wordpress.com, kẻ copy reup mọi hình thức sẽ cả đời đau bệnh, nghèo khổ quấn thân.

A La rất lo lắng: “Nếu mẹ… Ý ta là mẹ của ngươi, nếu mẹ ngươi hỏi về chúng ta, ngươi định giải thích như thế nào?”

Họ vẫn chưa thành thân, nếu hỏi trước kia Dương Kiêu hỏi cưới nàng thế nào, thì chắc chắn lẽ lộ chuyện.

Dương Kiêu gật đầu, “Ừm, đây là một vấn đề, chúng ta phải khớp khẩu cung trước đã.”

“… Hả?” A La sững sờ quay đầu nhìn hắn, “Định… định giấu diếm mẹ sao?

“Đương nhiên phải giấu rồi, hôm nay mẹ vui vẻ như vậy, đừng để mẹ thất vọng.” Dương Kiêu mỉm cười, có chút ẩn ý, “Dù sao chuyện này cũng không vội, chúng ta có thể từ từ bàn bạc.”

A La nghe vậy, cúi đầu nói nhỏ: “Từ từ bàn bạc cũng tốt.”

Trong nhất thời, nàng thực sự không thể nghĩ ra sách lược tròn vẹn, có thể đảm bảo Dương Kiêu không phải thiệt thòi, cũng không làm cho mẹ Dương tức giận buồn bã.

Trong lòng nàng rối bời, nên không nhận ra mình vẫn được Dương Kiêu dắt đi suốt, về đến nhà thì đứa bé lại khóc, nàng vội vàng bế đứa bé quay vào nhà dỗ dành, mẹ Dương thì ở ngoài tiếp đãi những người lính mà Dương Kiêu mang về.

Mười mấy binh lính và ngựa, chỉ một nhà là không thể nào tiếp nổi, may mà mọi người trong thôn đều nhiệt tình, thôn trưởng đứng ra bày mấy bàn tiệc ngoài trời, mọi người cùng ăn uống bên ngoài, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Dương Kiêu cũng đang ở bên ngoài, rất nhiều người ở trong thôn mời rượu hắn, khen hắn có tiền đồ, làm rạng rỡ tổ tông, làm nên chuyện, tiếng ca ngợi liên tiếp không ngừng, đến cả A La ôm con ngồi ở trong phòng cũng nghe được rõ ràng từng câu.

Trong lòng A La hoang mang mờ mịt, cảm thấy mình như một tù nhân đang chờ bị xét xử, nhưng không biết mình sẽ bị hình phạt nào.

Bữa tiệc kéo dài đến tối.

Đợi tiếng ồn ào tan dần, cuối cùng Dương Kiêu cũng người đầy mùi rượu trở về nhà, A La vội vàng đứng dậy nói: “Ta đi lấy cho ngươi một chậu nước nóng.”

“Không vội.” Dương Kiêu mặc dù đã say, nhưng ánh mắt của hắn vẫn rất sáng rõ.

“Con đâu rồi?” Hắn khẽ hỏi.

“Ngủ rồi.” A La liếc nhìn chiếc nôi nhỏ giữa phòng, đứa bé đang ngủ say ở đó.

Dương Kiêu bước tới nhìn đứa bé, sờ sờ gương mặt nhỏ của nó, nắm nắm bàn tay nhỏ của nó, nghĩ tới đây là con mình, trong lòng hắn vừa vui vừa có chút tự hào.

“Ta đã nói rồi mà, nhất định làm nàng sinh một đứa con trai.” Hắn dương dương đắc ý.

A La: “…”

Nàng không biết nói gì cho phải, lúc trước ở cùng Dương Kiêu đều là trong cảnh tối lửa tắt đèn, bây giờ ở trong một căn phòng sáng sủa thế này, nàng cảm thấy không được tự nhiên, cứ giống như một con chuột chạy ngoài đồng, rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Mẹ Dương bưng một chậu nước nóng vào, cười nói: “A Kiêu, con vào rửa mặt đi, lát nữa nước trên bếp đun xong là có thể đi tắm thoải mái được rồi.”

A La nhanh chóng nói: “Mẹ, để con đi giúp mẹ.”

“Không cần không cần, mẹ làm gần xong rồi, con ở đây chăm sóc A Kiêu đi.” Mẹ Dương vui vẻ nói, “Hai đứa không gặp nhau lâu như vậy, nói chuyện với nhau đi.”

Mẹ Dương lại đẩy A La vào phòng, xoay người rời đi.

Đi được hai bước dừng lại, không biết nghĩ tới cái gì, bà lại tươi cười trở vào, bước đến bên chiếc nôi, bế cháu trai đang ngủ say lên, nói với hai người trong phòng: “Hi nhi hôm nay ngủ với mẹ. Đứa nhỏ hay quấy vào buổi tối. A Kiêu vất vả đi đường mấy ngày nay, không nên để con nhỏ làm không thể nghỉ ngơi.”

“Mẹ …” A La đỏ bừng mặt, còn đem đứa bé cũng ôm đi, rõ ràng như vậy.

Dương Kiêu không biết xấu hổ gật đầu, nói: “Cám ơn mẹ.”

A La nhìn mẹ Dương ôm đứa nhỏ đi, còn tâm lý đóng cửa lại cho hai người họ, trong nhất thời, tâm trạng và vẻ mặt cố gắng tỏ ra bình tĩnh của nàng đều vô cùng phức tạp.

Dương Kiêu dùng nước nóng rửa mặt, vắt khăn lau khô, nghiêng đầu nhìn A La, thấy bộ dạng xấu hổ của nàng, hắn không khỏi bật cười, trêu chọc nàng: “Nàng sợ gì, chỉ cần ta không nói ra, mẹ sẽ không biết đâu.”

A La nhíu mày, có chút khổ sở, “Nhưng cứ lừa mẹ mãi, ta cảm thấy không tốt…”

“Lúc ta chưa trở về, không phải nàng cũng giấu rất được đó sao.” Dương Kiêu lau mặt xong, lại không nhanh không chậm cởi bỏ bộ giáp trên người, “Sao ta vừa trở về thì nàng lại không giấu được nữa rồi?”

A La cắn môi, đánh bạo nhìn hắn, “Lúc trước ta tưởng rằng… Ta tưởng rằng ngươi đã…”

“Tưởng ta chết rồi?” Dương Kiêu mỉm cười.

A La thành thật gật đầu, “Người trong thôn nói đại quân của ngươi bị quân Tề đánh chặn, không còn ai sống sót.”

Dương Kiêu hồi tưởng một chút, nói: “Thời điểm đó thật đúng là chết rất nhiều người.”

A La khó hiểu: “Vậy thì ngươi…”

“Bởi vì ta đã đầu hàng.” Dương Kiêu nhanh chóng đáp lại rồi cười với nàng, “Chết tử tế làm sao bằng được sống, tại sao phải bán mạng cho tên cẩu hoàng đế đó? Cho nên ta đầu hàng và bị Tề Tuấn bắt làm tù binh, sau làm phó tướng, lập công lớn nhỏ vài lần, may mắn lọt vào mắt tướng quân, đề bạt ta làm võ quan, quản lý trăm hộ, nay ta là quan ngũ phẩm.”

Hắn thản nhiên đặt bộ giáp xuống ghế, sau đó cởi áo và thắt lưng, để ngực trần đi tới trước mặt A La, nhéo nhéo mặt nàng, cười hỏi: “Sao nào? Nam nhân của nàng lợi hại không?”

A La lúc đầu đỏ mặt, bị hắn nhéo một hồi, mặt càng đỏ hơn, đáp: “Lợi hại…”

Dương Kiêu nói: “Được, để ta cho nàng xem thế nào là lợi hại.”

Nói xong, hắn ôm nàng vào giường, bản thân cũng xoay người lên giường, sau đó ôm nàng vào lòng.

A La chưa kịp phản ứng, hắn đã lấp kín môi nàng, hôn nàng một cách hung ác, hỏi: “Có nhớ ta không?”

Đầu óc A La rối bời, chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn, cũng may là hắn không thực sự muốn nàng trả lời, trằn trọc trên môi nàng một lúc lại dời đi nơi khác, hôn dọc từ cổ nàng đi xuống, hai tay không khách khí kéo quần áo của nàng, vừa hôn vừa mơ hồ nói: “Hẳn là rất nhớ ta, bằng không đã không tìm được đến đây.”

A La vừa xấu hổ vừa hoảng sợ, toàn thân tê dại, yếu ớt đẩy hắn vài cái, “Ngươi, ngươi đừng làm cái này…”

Dương Kiêu quả thực rất nôn nóng, từ khi gặp nàng trên đường, trong lòng hắn đã như có lửa, thiêu đốt hắn đến mức mất đi lý trí, thật vất vả mới chịu đựng được đến bữa tiệc kết thúc, làm sao có thể buông nàng ra được?

Hắn chống tay, hơi nâng thân trên lên, nhìn chằm chằm nữ nhân bên dưới, hai mắt sáng ngời, “A La, nàng thật đẹp, còn đẹp hơn ta tưởng nữa.”

A La lại muốn khóc, thân thể khó chịu, trong lòng cũng không thoải mái, đỏ mắt đáp: “Ngươi cũng… tốt hơn ta tưởng.”

Dương Kiêu nghe vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, lại cúi người hôn nàng.

Lần này là một nụ hôn rất nhẹ nhàng, môi lưỡi quấn quít, hai thân thể càng ngày càng gần nhau, cho đến khi cảm thấy nàng hoàn toàn thả lỏng, hắn mới nhấn xuống, vào trong chỗ mê hồn đó, một bước rồi lại một bước đòi hỏi sự ấm áp của nàng, vào sâu hơn và sâu hơn nữa.

Đôi mắt nàng ngấn lệ, đôi má ửng hồng, mồ hôi nhễ nhại, hắn cúi xuống hôn âu yếm, nhét vào tay nàng một cái túi thơm, khàn khàn hỏi: “Ta vẫn luôn mang theo bên người … A La, ta rất nhớ nàng.”

A La ôm chặt túi thơm, nước mắt tuôn rơi, không kìm lòng được mà lấy cổ hắn òa khóc, cơ thể căng trướng cũng như khiến nàng được lấp đầy bằng yêu thương, nàng hạnh phúc đến mức sắp chết rồi.

Một hồi mây mưa, không biết qua bao lâu mới ngừng lại.

Những ngày tháng sau đó hạnh phúc như một giấc mơ, Dương Kiêu đưa nàng và mẹ Dương đến ngôi nhà mới của họ ở biên thành, họ sống trong một ngôi nhà lớn hơn, có sân rộng hơn, tiểu Hi Nhi của họ cũng từ từ lớn lên.

Hai năm sau, A La sinh một cô con gái. Lúc đầu nàng có hơi lo lắng, sợ sau này con gái mình sẽ khổ, nhưng Dương Kiêu nói nàng không cần lo, A La hỏi tại sao, híp mắt cười chỉ chỉ bầu trời, nói: “Nàng không biết sao? Tân hoàng đế của chúng ta là một nữ nhân.”

A La không hiểu, là nữ nhân thì sao?

Về sau, nàng nghe nói nữ đế ban hành quy định mới, từ đó nữ nhân cũng có thể lập hộ, mua tài sản, mua bán nhà cửa ruộng vườn, ra ngoài kinh doanh, học hành viết đọc như nam nhân, thậm chí còn có thể thi trạng nguyên.

A La thầm nghĩ: Nữ nhân làm hoàng đế, quả nhiên sẽ khác.

— HOÀN–

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio