Tấm rèm nặng nề bị kéo xuống, phòng bệnh lập tức trở nên u ám, một tia sáng lọt qua khe hở giữa những tấm rèm, dừng lại trên mặt Trầm Duệ Tu. Hắn đang cúi đầu gọt táo, con dao xinh xắn ở trong tay hắn vô cùng linh hoạt, vỏ táo từ từ rơi ra, quả thực rất giống điệu múa xoay tròn, thịt quả tươi ngon vẫn chưa lộ hết, mà vỏ táo cũng chưa từng đứt – điều này làm cho Bạch Tề người chỉ biết dùng dao gọt vỏ để gọt vô cùng ghen tỵ. Trầm Duệ Tu dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía vỏ táo, dường như đang kiểm tra bề ngang của vỏ có ngay ngắn hay không, ánh mắt phía dưới hàng lông mi dài dần nhuộm đẫm ánh mặt trời, trong phút chốc giống như bảo thạch rạng rỡ chói lòa.
Bạch Tề lại một lần nữa cảm khái khi thượng đế nhào nặn con người đã rất bất công, có làm ẩu, có tinh tế chau chuốt, cặp mắt đào hoa của Trầm Duệ Tu kia nếu thả ra ngoài nhất định sẽ phóng điện chết một đám, y không thể không thừa nhận y cũng bị ảnh hưởng.
Y nghĩ nếu hôm nay người nằm trong bệnh viện không có bề ngoài đẹp như thế, thì có lẽ sự hấp dẫn của điều hòa có lớn thế nào đi nữa y cũng sẽ không ba ngày hai lần chạy tới đây. Chính y quả nhiên là một người nông cạn a, Bạch Tề phỉ nhổ mình một chút.
“Bạch Tề.”
“Ân?”Bỗng nhiên nghe được Trầm Duệ Tu gọi y, Bạch Tề giật mình, lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
“Nhìn chằm chằm vào ta đừng vượt quá năm giây, nếu không ta sẽ rất cảnh giác.” Trầm Duệ Tu nâng mặt lên mỉm cười với y, ánh mặt trời chiếu đúng lên con dao trên tay hắn, lưỡi dao sáng loáng.
Đây là đe dọa sao?! Bạch Tề nhìn dao cắt hoa quả, lại nhìn nụ cười vẫn tao nhã khiêm tốn của Trầm Duệ Tu, kiên quyết quay mặt đi, khi gọt vỏ táo hắn rốt cuộc đã suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ là nghĩ cắt đầu y như thế nào sao? Bạch Tề không nhịn được bị sự tưởng tượng của mình khiến cho lạnh toát cả người – vừa rồi hắn còn so bề rộng của vỏ táo…..
“Ngươi đang nghĩ cái gì?” Trầm Duệ Tu dường như biết suy nghĩ của y, hắn cười càng thêm ôn nhu vô hại.
Nhưng là nụ cười như thế càng làm Bạch Tề cảm thấy đáng sợ, y cảm thấy điều hòa trong này chắc chắn thấp hơn hai mươi sáu độ!
Bạch Tề nuốt nuốt nước miếng, nói dối: “Muốn ăn táo.”
Trầm Duệ Tu không nói gì chỉ cười cười, cầm quả táo đã gọt vỏ cắt một miếng nhỏ cắm lên con dao, rồi nói với Bạch Tề: “Lại đây.”
Bạch Tề xê a dịch a, chậm rì rì đi tới bên giường Trầm Duệ Tu, nhìn phần thịt táo bị cắm trên dao, lần đầu tiên y cảm thấy đứa nhỏ nào mà nói dối quả nhiên sẽ không có kết cục tốt.
Cứ mặc kệ con dao rồi như vậy cắn miếng táo có cảm giác gì? Ngày thường có lẽ không có cảm giác, nhưng nếu người cầm dao là người vừa ẩn ẩn đe dọa ngươi, vậy thì lại có chút đáng sợ, nhất là người nọ vẫn đang tự tiếu phi tiếu nhìn ngươi…….
Bạch Tề cảm thấy ác mộng của hai mươi năm sau cũng sẽ không thiếu đề tài.
“Vẻ mặt của ngươi làm cho ta thực áy náy.” Trầm Duệ Tu bỗng nhiên thở dài, dùng giọng điệu vô cùng ôn nhu buồn bã nói.
“……A?” Miệng cắn miếng táo nhỏ, còn đang may mắn lưỡi mình không bị cắt đứt, Bạch Tề vẫn chưa theo trạng thái kinh hồn táng đảm phục hồi lại.
“Ta cảm thấy nhận thức của chúng ta về đối phương có hiểu lầm rất lớn, chủ yếu là ngươi đối với ta.” Trầm Duệ Tu hơi hơi nhíu mày lại.
“………..Ta cảm thấy không có a…..” Bạch Tề nhỏ giọng biện hộ.
“Nhưng ngươi rất sợ ta.”
Bạch Tề rất muốn làm trái với lương tâm nói không có, nhưng là khi bị cặp mắt đào hoa của Trầm Duệ Tu nhìn thẳng, y cảm thấy không thể nào phát huy kỹ năng nói dối mà y đã rèn luyện từ nhỏ?!
Bi thảm vì khả năng nói dối bị phong ấn, Bạch Tề rối rắm quay đầu nhìn rèm cửa, lấy trầm mặc chống lại uy hiếp.
Bạch Tề ngồi bên giường cách Trầm Duệ Tu cũng không xa, tuy rằng trước mắt người bệnh không thể tự do hoạt động, nhưng là ra tay thì vẫn có thể a – hắn lấy tốc độ kẻ khác không kịp trở tay ngồi dậy nắm lấy bả vai Bạch Tề, cái mũi gần như dán tại trên mặt y.
Dựa vào gần quá càng tăng thêm cảm giác áp bách, Bạch Tề cảm thấy lông mi của Trầm Duệ Tu sắp đụng tới mặt y, y thử lùi về phía sau, nhưng cánh tay của Trầm Duệ Tu ngăn y lại.
“Trốn tránh vấn đề là không lễ phép a.” Trầm Duệ Tu cười cười, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn thẳng vào Bạch Tề, “Ngươi rất sợ ta?”
Bạch Tề nuốt nuốt nước miếng thành thực: “Có một chút.”
“Chỉ một chút thôi sao?” Trầm Duệ Tu dựa vào càng gần, khi nói chuyện hơi thở ấm áp phả lên mặt Bạch Tề – y có thể khẳng định mặt mình đỏ ửng.
“Lão bà bọn họ đang làm cái gì!” Tiểu Ba bỗng nhiên hét ré lên.
“Câm miệng! Đứng xem cũng phải có tố chất!” Tiểu Phỉ nghiêm túc giáo dục.
“Nhưng này là chòng ghẹo, chòng ghẹo một cách trắng trợn!”
“Ngươi yên lặng cho ta!”
“Được rồi……”
Bạch Tề cảm thấy bình tĩnh lại một chút, Trầm Duệ Tu còn đang vì hai con vẹt đột nhiên kêu lên đã phá hủy nghiêm trọng không khí tra khảo vừa rồi, có chút thất vọng thở dài, đem động tác ấn hai vai Bạch Tề đổi thành vỗ vai thân mật.
“Ăn táo nữa không?” Trầm Duệ Tu giơ lên con dao hoa quả có miếng táo cắm ở trên ôn như hỏi.
“Không…”
Trầm Duệ Tu cũng không miễn cưỡng, tự mình cắt một miếng táo nhỏ đưa tới bên môi, sau đó ngẩng lên mỉm cười với Bạch Tề vẫn đang nhìn chằm chằm hắn – nhiệt độ trên mặt Bạch Tề khó khăn lắm mới giảm xuống bây giờ lại tăng lên.
Giờ đây y không thể không thừa nhận, khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông này quả thực là vũ khí có lực sát thương quá lớn, dù sao y chống cự không được, nhất là những động tác vô tình của người nọ quả thật rất…quyến rũ, đúng, chính là quyến rũ!
Nhưng Bạch Tề cũng cảm thấy chính y suy nghĩ quá nhiều, bộ dáng quyến rũ là chuyện của người ta, suốt ngày cảm thấy bị quyến rũ thì lại là suy nghĩ không đứng đắn của y.
Bạch Tề sửa sang lại thái độ, cảm thấy hôm nay không thích hợp ở cùng người bệnh thêm nữa, vẫn là về nhà chịu đựng mồ hôi nhễ nhại mà ngồi nghe lũ chim phê bình thì tốt hơn. Y quyết định phải vừa nghiêm túc vừa thân thiết chào tạm biệt người bệnh, trước khi đi lại phải bày tỏ y rất hy vọng người bệnh có thể khỏe mạnh rồi rời đi cái bệnh viện đắt muốn chết này, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên………..Lưỡi Trầm Duệ Tu liếm qua lưỡi dao, đem miếng táo cuối cùng nuốt vào trong miệng.
“……..Lần sau ta mang ít tăm tới đây đi.” Bạch Tề ngây ra nói, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh cái lưỡi đỏ tươi liếm qua lưỡi dao vừa rồi, hơn nữa còn cảm thấy đầu lưỡi hắn không bị cắt đứt thật sự là thần kỳ.
“Tốt.” Trầm Duệ Tu đồng ý, cầm con dao hoa quả đưa cho Bạch Tề, “Rửa giúp ta một chút, cám ơn.”
Bạch Tề cầm lấy con dao sáng loang loáng, lặng lẽ mang vào toilet rửa. Lưỡi dao sắc nhọn, Bạch Tề nhớ lại đầu lưỡi của Trầm Duệ Tu, lại nghi ngờ độ sắc của con dao, y làm một chuyện vô cùng ngu xuẩn – lấy ngón tay của chính mình ấn ấn lên lưỡi dao.
Sự thật chứng minh, xuy mao đoạn phát tước thiết như nê() cũng không phải tất cả đều là cổ nhân bịa đặt, khi Bạch Tề nhìn thấy máu tươi chảy ra liền cảm thấy hoảng hốt, sửng sốt ba giây y rốt cuộc cảm thấy cảm giác đau buốt từ đầu ngón tay truyền tới.
Đứt tay thật rồi!
“Có băng cá nhân không?” Bạch Tề mút ngón tay đi ra từ toilet, mở miệng hỏi.
“Ngươi bị đứt tay?” Đường nhìn của Trầm Duệ Tu chuyển từ quyển tạp chí sang tay Bạch Tề.
“Ân….” Bạch Tề không dám nói là vì thử dao hoa quả, y cảm thấy vừa rồi chính mình nhất định là bị ma ám, nếu không sao lại làm cái chuyện ngu ngốc như đem ngón tay ấn lên lưỡi dao?!
Theo trực giác của y việc này chắc chắn liên quan tới việc Trầm Duệ Tu lấy đầu lưỡi quyến rũ y.
“Lại đây, ta có băng cá nhân.” Trầm Duệ Tu mở tủ đầu giường lấy ra một cái hòm thuốc, giơ giơ lên miếng băng cá nhân trên tay.
“Đầy đủ hết a.” Bạch Tề nhìn cái hòm thuốc lầm bầm.
Trầm Duệ Tu cười không nói.
Bạch Tề vươn tay muốn cầm lấy miếng băng cá nhân, Trầm Duệ Tu nhanh tay đã xé ra. Nhìn vẻ mặt tươi cười ung dung của hắn, Bạch Tề cũng không thể đoạt lại miếng băng cá nhân, đánh ngoan ngoãn vươn tay.
Rất nhanh trên ngón giữa bàn tay trái đã thêm một miếng băng cá nhân, Bạch Tề nhìn nhìn, cảm thấy cũng khá vừa lòng, ít nhất trông nó ngay ngắn, nhưng muốn đem băng cá nhân dán lệch cũng không phải chuyện dễ.
Trầm Duệ Tu dựa vào đầu giường mỉm cười nhìn y, ánh mắt rõ ràng vốn bình tĩnh đạm mạc, lại giống như chất chứa một sự ôn nhu mơ hồ.
“Ta phải đi.” Bạch Tề vuốt ve ngón tay bị thương nói.
“Hôm nay về sớm a, trên đường cẩn thận.” Trầm Duệ Tu nói.
“Ân.”
Bạch Tề cầm phích nước lên chuẩn bị rời đi, Trầm Duệ Tu bỗng nhiên gọi lại y: “Bạch Tề……..”
Bạch Tề trong lòng nhảy dựng, quay ngoát đầu lại nhìn hắn.
Ánh sáng xuyên qua khe hở của tấm rèm dừng lại đúng trên khuôn mặt đang nở nụ cười của Trầm Duệ Tu, phút chốc nụ cười đó tươi đẹp tới mức làm cho người ta quên đi tất cả.
Bạch Tề kinh ngạc nhìn hắn, có chút ngỡ ngàng, lại có chút lúng túng, cho tới khi Trầm Duệ Tu đánh vỡ sự yên lặng và trầm mặc vừa rồi.
“Ngươi quên mang sách về.” Trầm Duệ Tu chỉ cuốn sách nằm trên sô pha, nói.
Bạch Tề cuống quít cầm lấy sách chuẩn bị chạy.
“Bạch Tề.”
Một tay đã nắm lên cửa, Bạch Tề lại một lần nữa quay đầu lại.
Trầm Duệ Tu mỉm cười, dùng khẩu hình nói ra hai chữ: năm giây.
Bạch Tề yên lặng quay đi, không muốn lại nhìn chằm chằm mặt người ta rồi thất thần, rất mất mặt!
—————————————————————————–
Xuy mao đoạn phát tước thiết như nê(): dùng khi muốn nói một thanh kiếm hay thứ gì tương tự vô cùng sắc, sắc tới mức thổi sợi lông qua cũng đứt, chém sắt như chém bùn.