Diệu Nhật Lam Thiên

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bình thường vẫn là Lam Úc Kiệt chủ động tìm Vương Diệu, trừ phi rất bận, bằng không Vương Diệu không bao giờ cự tuyệt lời mời của Lam Úc Kiệt.

Có mấy lần, Vương Diệu lái xe đi bệnh viện đón anh, anh đã phi thường mệt mỏi, tới mức vừa lên xe đã ngủ.

Trên làn da trắng nõn của Lam Úc Kiệt, xuất hiện một quầng thâm dưới mí mắt, Vương Diệu thấy mà đau lòng, sau khi về nhà đặt anh lên giường, tính để anh ngủ một giấc ngon lành, nhưng vừa tắt đèn, thì Lam Úc Kiệt đã tỉnh.

Cho dù đã mệt đến không còn sức, anh vẫn quấn quít lấy Vương Diệu muốn làm một lần.

Vương Diệu không khuyên được, đành xách súng ra trận, không ngờ mới làm một nửa Lam Úc Kiệt đã ngủ như chết.

Phân thân còn cắm bên trong, Vương Diệu dở khóc dở cười, nhìn Lam Úc Kiệt mệt như vậy, cậu thấy luyến tiếc, đành vào WC tự giải quyết, sau đó trở ra tẩy rửa cho Lam Úc Kiệt, làm anh sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.

Lam Úc Kiệt luôn nói mình phải làm tình mới ngủ ngon được.

Sau vài lần, Vương Diệu phát giác kỳ thật không phải làm tình xong anh mới ngủ ngon, mà cậu thấy hình như anh đang tìm kiếm một cảm giác được yêu, trong những lần hai thân thể kịch liệt giao triền.

Tựa như thời gian cậu sống một mình ở Anh quốc, mỗi đêm trước khi đi vào giấc ngủ trong lòng cậu luôn thấy hoảng sợ.

Lúc đó mỗi tối Vương Diệu đều uống rượu, uống đến mức đầu óc mơ hồ, không còn nhớ được chuyện gì nữa, mới có thể khiến cậu chìm vào giấc ngủ say.

“Tiểu Kiệt, cho dù không phải làm tình anh cũng có thể tới nơi này tìm tôi, nơi này anh muốn đến thì cứ đến, hãy xem nó như nhà của mình.” Sau một lần làm tình xong Lam Úc Kiệt không ngủ, thân thể hư nhuyễn trừng mắt nhìn Vương Diệu giúp mình tẩy rửa, Vương Diệu vừa làm vừa nói như vậy.

“Lúc trước bận, cho nên hơi mệt mỏi, dạo này cậu hẳn là không làm tới tận hứng đúng không? Sau này sẽ không như thế nữa, hàng năm bệnh viện cũng chỉ bận có một hai tháng này.” Lam Úc Kiệt cười, nghĩ Vương Diệu dạo này không thỏa mãn mới nói vậy.

“Thời gian công tác của anh cũng không cố định như tôi, có đôi khi anh sợ về trễ sẽ quấy nhiễu giấc ngủ của cha mình nên ngủ ở bệnh viện đúng không? Ở bệnh viện làm sao mà nghỉ ngơi đầy đủ được? Ngủ cũng giống như không ngủ, không bằng đến chỗ này, mặc kệ là muốn lên giường, muốn ăn cơm, muốn tắm rửa, hay buồn ngủ, muốn gì sẽ có đó.” Vương Diệu thay Lam Úc Kiệt tẩy rửa lần nữa, sau đó mới cẩn thận dùng khăn tắm lau khô thân thể anh.

“Tốt như vậy?” Lam Úc Kiệt nghe xong mà thấy uất ức, nhìn Vương Diệu đột nhiên thấy đàn ông tốt thế này hình như sắp tuyệt chủng hết rồi, Vương Diệu quả thật là dị nhân, người này, thật là hắc đạo đại ca sao? “Vương Diệu, cậu dẫn tôi về nhiều lần như vậy, cha cậu không nói gì sao?”

“Nói cái gì? Anh hy vọng ông ấy nói gì? Yên tâm, cha tôi không nói gì cả.” Vương Diệu giúp Lam Úc Kiệt lau khô tóc, sau đó lấy máy sấy sấy tóc cho anh.

Lam Úc Kiệt nhìn Vương Diệu, hơn nữa ngày nói không ra được một câu.

Vương Cốc không phản đối con mình có quan hệ với một gã đàn ông?

Còn nữa...... Vương Diệu sao lại đối xử tốt với anh như vậy?

“Làm sao vậy? Tôi quá đẹp trai, làm anh ngây ngẩn?” Vương Diệu trêu đùa.

“Biến đi, tôi xem là cậu thèm nhỏ dãi nhan sắc của tôi mới đúng.” Lam Úc Kiệt cười khanh khách, Vương Diệu luôn chọc cười anh, nói thật, anh rất thích ở chung với Vương Diệu. “Tôi vẫn muốn về nhà ngủ, chỗ này của cậu có một cái giường, thành thật mà nói nếu không phải mệt chết, tôi không thích làm tình xong còn nằm trên giường dính đầy dịch thể và mồ hôi, hơn nữa những lúc không làm tình hoặc bệnh việc bận rộn, tôi đều có thói quen ngủ một mình trên giường.”

Lam Úc Kiệt nói vậy, Vương Diệu mới nhớ tới kỳ thật có mấy lần làm xong Lam Úc Kiệt không quá mệt mỏi, tắm rửa xong anh đều luôn bảo cậu lái xe chở mình về.

Lời này nếu nói với người khác, có thể họ sẽ thấy Lam Úc Kiệt không biết thức thời, sớm đã nổi giận, nhưng Vương Diệu không nghĩ vậy, cậu là một người thẳng tính, không thích nghĩ quanh co lòng vòng.

Vương Diệu gật đầu, không nói thêm gì.

Nói xong lời này, Lam Úc Kiệt biết bản thân hơi quá đáng, nhưng anh không hối hận.

Vương Diệu rất tốt, nhưng chính vì quá tốt, tốt đến mức làm Lam Úc Kiệt khó mà lùi bước được.

Trừ bỏ thân thể, anh không thể cho cậu nổi thứ gì.

Vài ngày sau, Vương Diệu ra ngoài ngang qua một cửa hàng bán gia cụ đang thịnh hành, qua lớp cửa kính cậu thấy một cái giường, bên trên phủ một lớp drap xinh đẹp, Vương Diệu nhớ tới những lời Lam Úc Kiệt nói.

Trong ánh mắt khó hiểu của đám thủ hạ, Vương Diệu đi vào, vung tay mua một bộ giường đôi bằng cỡ với cái trong phòng mình, sau đó lại mua thêm mấy bộ chăn màn gối đệm và drap giường nhờ người chuyển tới nhà.

“Diệu ca, mấy thứ này...... muốn tặng cho ai sao?” Chu Toàn trợ thủ đắc lực của Vương Diệu đầu đầy dấu chấm hỏi.

“Là cho tôi dùng.” Vương Diệu gõ đầu Chu Toàn. “Hỏi nhiều như vậy làm gì, đi thôi, còn phải đến KTV xem sổ sách, nếu trễ nhân viên kế toán lại làm khó dễ cho xem.”

“Được rồi.” Chu Toàn vội đi lên xe.

Lam Úc Kiệt bình thường cách bốn, năm ngày sẽ tìm Vương Diệu một lần, nhưng từ sau lần trước, đã hai tuần rồi anh không tới tìm Vương Diệu.

Vương Diệu nghĩ anh bận, nên không quá lo lắng, nhưng đến tận hai tuần không thấy bóng người, Vương Diệu mới thấy kỳ quái, đây không phải là ảo giác, Lam Úc Kiệt đang trốn cậu.

Vương Diệu có cảm giác như thể nuôi chó rồi lại bị chó cắn, rất khó chịu.

Khoảng thời gian đó, cả bang phải chịu áp suất thấp liên tục, dàn cán bộ trong bang da căng hết cỡ, rắm cũng không dám đánh nhiều một chút.

Lam Úc Kiệt kỳ thật không hề bận rộn, ngược lại anh khá là nhàn nhã.

Hơn hai tuần không làm tình, nhưng ngoại trừ Vương Diệu, anh lại không dậy nổi hứng thú với người khác, cả người tựa như rũ ra, rõ ràng muốn tìm bất mãn.

Con người vốn là đê tiện, nếu cho cậu nếm qua sơn trân hải vị rồi, làm sao cậu còn chịu ăn bánh bột cứng ngắc?

Lam Úc Kiệt cũng thấy mình rất tiện, khẩu vị của anh đã bị Vương Diệu nuôi ra tính kén chọn.

Để phí thời gian, anh hẹn Đồng Hi đi ăn cơm.

Kỳ thật Lam Úc Kiệt không quá thân với Đồng Hi, trong tổ chức, Lam Úc Kiệt là người duy nhất biết bí mật của Đồng Hi, cho nên Đồng Hi chán ghét anh.

Nhưng Đồng Hi gần đây tâm tình không quá tốt, Lam Úc Kiệt hơi lo lắng, mà anh lại đang rảnh, nên hẹn hắn ra.

Đồng Hi nói ít, hơn nữa lại nói rất ác, cho nên Lam Úc Kiệt không tính chọc hắn, hai người im lặng ăn bữa cơm này.

Vương Diệu lúc vào nhà hàng đã thấy Lam Úc Kiệt, nhưng cậu không bước lên chào hỏi, cậu hôm nay hẹn một thương nhân, định bàn chuyện làm ăn.

Họ kéo theo cả một đám người hùng hậu, Lam Úc Kiệt muốn không chú ý tới cũng khó.

Nhìn thấy Vương Diệu dẫn theo một cô gái, Lam Úc Kiệt đích xác hơi khó chịu.

Đó là một cô gái rất đẹp, ngực to, diễm lệ, bộ quần áo đó bó sát tới mực ngực như sắp rớt ra ngoài, váy ngắn tới mức có mặc cũng bằng không.

Nhưng ngay sau đó Lam Úc Kiệt lại nghĩ, như vậy là tốt rồi, họ không ảnh hưởng đến cuộc sống của nhau, Vương Diệu vẫn là Vương Diệu, Lam Úc Kiệt vẫn là Lam Úc Kiệt, hết thảy không hề vì chuyện họ lên giường với nhau mà thay đổi.

Chẳng qua khi chính mắt nhìn thấy, trong lòng Lam Úc Kiệt vẫn không tránh được khó chịu, nhưng anh lại mắng mình có bệnh, rõ ràng anh sợ Vương Diệu thật tâm với mình, cho nên hai tuần nay không đi tìm cậu, bây giờ nhìn cậu dẫn theo một cô gái, anh phải vui vẻ mới đúng.

Mặt khác, trong lòng Lam Úc Kiệt cũng mắng mình chuyện bé xé ra to.

Là anh đánh giá quá cao năng lực phóng điện của mình.

Lam Úc Kiệt vẫn có không ít người theo đuổi, nhưng anh vừa ánh giá cao mình, lại vừa quên mất, Vương Diệu vốn là straight, không có khả năng thích mình.

Khoảng thời gian này, căn bản là anh có bệnh, Vương Diệu nói không chừng đối xử với ai cũng tốt như vậy, anh lại đi sợ hãi cậu đối tốt với mình, quả thật là một tên đại ngốc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio