Chương
Edit + Beta: Vịt
Nếu không phải nghĩ đến đối phương là phụ nữ, Lãnh Tấn thực sự đã cho cô ta một cái tát.
Sau lưng Hà Vũ Bạch va phải vách ngăn bàn làm việc, gọi An Hưng xong liền đau đến tái mặt, kéo cánh tay Nguyễn Tư Bình quỳ trên đất.
Lãnh Tấn kiên trì muốn đưa Hà Vũ Bạch đến chỗ Hà Quyền, nhưng Hà Vũ Bạch kiên trì không đi.
Ngoại trừ sau lưng đau thì không còn triệu chứng gì khác, nếu để Hà Quyền biết, lại thêm người lo lắng.
An Hưng gọi mấy y tá trông cô gái kia, sau đó báo cảnh sát.
Cảnh sát tới, hỏi tình hình, cô gái kia sống chết không thừa nhận mình bỏ độc.
Bởi vì kết quả kiểm tra độc vật vẫn chưa có, tạm thời không thể lập án đầu độc, cảnh phương chỉ có thể trước tiên lấy lí do cô ta làm Hà Vũ Bạch bị thương để khống chế người.
"Cần kiểm tra vết thương không?" Cảnh sát hỏi Hà Vũ Bạch.
"Tôi không định vì chuyện này chỉ trích cô ta." Hà Vũ Bạch không để ý Lãnh Tấn ở bên cạnh bày bộ mặt hận không thể giết người, xua tay với cảnh sát, "Cô ta còn gây phiền toái lớn hơn."
Chờ cảnh sát rời khỏi phòng làm việc xử lí cô gái mắc chứng cuồng loạn kia, Hà Vũ Bạch đi tới bên cạnh Lãnh Tấn vẫn cứ đưa lưng với mình nhìn ngoài cửa sổ, cầm tay hắn.
"Giận à?"
Lãnh Tấn rút tay ra ôm cậu vào trong ngực, nhắm lại thở dài: "Tiểu Bạch, anh không phải muốn chỉ trích em, em làm không sai.
Nhưng lần sau lại gặp phải chuyện như vậy, em có thể nghĩ tới tình huống của mình trước không? Bắt tội phạm giết người là chuyện của cảnh sát, em để An Hưng báo cảnh sát là được, không cần đích thân đi cản cô ta.
Cho dù cô tay chạy mất, cảnh sát cũng có cách bắt cô ta về."
Gục trên vai Lãnh Tấn, Hà Vũ Bạch buồn buồn nói: "Em không phải sợ cô ta chạy mất, mà là nghĩ, đây là mưu sát chưa thành, nhỡ cô ta bỗng nghĩ không thông, liên lụy thêm một mạng thì làm sao đây? Anh không nhìn bộ dạng cô ta lúc đó, mọi ý niệm thành tro bụi, hoảng sợ......!Em chỉ không hi vọng thấy có người chết."
Lãnh Tấn nghe, nhẹ nhàng thu cánh tay lại, trong lòng than thầm — Đây chính là tấm lòng thầy thuốc, mọi suy nghiĩ.
Cho dù đối mặt với tội phạm giết người, đầu tiên nghĩ đến cũng là sự lựa chọn của đối phương khi cùng đường.
Không có giá trị và không đáng, chỉ không kính trọng sinh mạng.
Buổi chiều có kết quả phân tích chất độc, quả nhiên là trúng độc Tetramine.
Nhìn thấy báo cáo, cô gái kia chưa đến đồn công an đã nói ra sự thật, rất nhanh bị tạm giữ hình sự.
Hà Vũ Bạch một lần nữa đóng dấu bệnh án, cầm đến khu hộ sĩ giao cho An Hưng, bảo y đến phòng thuốc liệt kê kĩ rồi cung cấp cho cảnh sát làm chứng cứ.
.
Tiên Hiệp Hay
An Hưng vừa sắp xếp tài liệu vừa thở dài: "Một cô gái rất xinh đẹp, con trai thế nào mà không tìm được, lại cứ thích cố chấp với một cái cây xiêu vẹo.
Giờ hay rồi, góp cả mình vào trong."
Phòng làm việc được làm phòng thẩm vấn tạm thời, lúc An Hưng đi vào lấy đồ tiện thể nghe ngóng: Bệnh nhân trúng độc là tra nam, qua lại với bạn gái mình còn mập mờ với người khác.
Cô gái nhìn thấy lịch sử trò chuyện của hắn tìm hắn đôi co, còn bị chỉ trích nói theo dõi đời tư người khác.
Cô gái tức quá, mua thuốc chuột, bỏ vào sữa đậu nành.
Cô vốn tưởng thuốc chuột cùng lắm thì làm người ta đau bụng, ai biết suýt nữa hại chết người.
"Nghĩ sai thì hỏng hết, hối tiếc không kịp." Hà Vũ Bạch nghe An Hưng kể lại, vẫn thở dài lắc đầu.
Nhớ tới chuyện Hà Vũ Bạch bị đẩy, An Hưng ân cần hỏi: "Bác sĩ Hà, nghe Nguyễn Tư Bình nói cậu bị đẩy đau lắm, không sao chứ?"
"Không sao, buổi trưa để chủ nhiệm Lãnh siêu âm rồi, tất cả bình thường."
Hà Vũ Bạch mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng thật ra cũng sợ.
Trên lí thuyết nói thai nhi tuần đẻ ra cũng có thể sống, nhưng chưa đủ tuần, hô hấp và hệ tiêu hoá thai nhi chưa phát triển đầy đủ, sinh ra cũng chịu khổ.
Cậu từng gặp ở NICU sản khoa Đại Chính, em bé có thể nâng bằng một tay, trên người cắm đầy ống, đau đớn nhưng không thể nói.
Đừng nói người thân nhìn lòng như dao cắt, ngay cả người ngoài nhìn cũng lo lắng.
"Haiz, khi chưa có con không cảm thấy gì, đến khi mình làm phụ huynh, hễ nghe nói con cái nhà ai xảy ra chuyện gì, trong lòng thật không chịu nổi." An Hưng mang bộ mặt lo lắng, "Tôi hồi sinh Thông Bảo nằm ở sản khoa Đại Chính, một ngày đêm bị tiếng khóc đánh thức.
Động tĩnh đó, như xé họng, rất đáng sợ.
Hôm sau hỏi thầy Hà, nói là có đứa bé nước ối nhiễm phân su, sinh ra nguy cơ viêm phổi cao, đưa tới NICU chưa được một ngày đã mất.
Phụ huynh không chịu nổi, gào khóc cả đêm."
Vẻ mặt Hà Vũ Bạch ngây ra, theo bản năng giơ tay xoa lông tơ dựng lên trên cánh tay.
An Hưng nhìn, vội vàng vỗ miệng: "Nhìn tôi này, nói cái này làm gì......!Bác sĩ Hà, cậu đừng để ý, Tiểu Tiểu Bạch nhất định sẽ bình an."
Mím môi, Hà Vũ Bạch miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
Lãnh Tấn thức hai ngày một đêm, khuya về nhà chưa đến h đã đi ngủ.
Ban đêm bị động tĩnh Hà Vũ Bạch ở bên cạnh trở mình đánh thức, hắn mơ màng đưa tay ôm lấy người.
"Khó chịu à? Có cần lót đệm cho em không?" Lãnh Tấn nhắm hai mắt hỏi.
"Không cần đâu, anh ngủ đi."
Hà Vũ Bạch không hề buồn ngủ, mở to hai mắt, mượn ánh sáng yếu ớt xuyên qua ngoài cửa sổ miêu tả từng chi tiết trên mặt người yêu trong bóng tối: Lông mày và lông mi Lãnh Tấn rất dày, xương gò má cao hốc mắt sâu, sơn căn () rất thẳng, điểm này giống Mạc Nhất Phàm; môi hơi mỏng, nhân trung khá phẳng, hơi giống bạc tình, giống Lãnh Hồng Vũ.
(() sơn căn: là vị trí ở giữa hai phần mắt, vùng dưới ấn đường (khoảng cách giữa hai mắt) và là nơi cao nhất trên sống mũi)
Nhìn Lãnh Tấn như vậy, Hà Vũ Bạch không khỏi yên lặng miêu tả tướng mạo tương lai của Tiểu Tiểu Bạch ở trong lòng.
Nếu là bé gái, cậu hi vọng có thể giống mình nhiều hơn, mà bé trai, thì hi vọng có thể giống Lãnh Tấn,
Cảm nhận được tầm mắt dính trên mặt, mắt Lãnh Tấn hơi mở ra một khe.
Đầu óc ngủ mơ màng dần tỉnh táo, hắn câu khóe miệng, hỏi: "Sao thế? Thấy anh đẹp trai quá, nhìn không ngủ được?"
Chớp chớp đôi mắt nhiễm tia sáng nhỏ vụn, Hà Vũ Bạch phồng quai hàm: "Đừng tự phụ, anh không đẹp trai bằng cha em."
Lãnh Tấn cười khẽ: "Lời này em nói trước mặt ông ấy đi, miễn cho ông ấy xách gậy đầu rồng lắc lư trước mắt anh."
"Đó là để nhắc nhở anh, phải đối tốt với em và Tiểu Tiểu Bạch."
Lãnh Tấn dùng tay giữ cái bụng tròn trịa của Hà Vũ Bạch, tỏ vẻ ai oán nói: "Cục cưng, con nói cha con có oan không, chỉ thiếu nhai cơm giúp ba con, còn không tốt với hai người?"
Dường như nghe được oán thán của cha, Tiểu Tiểu Bạch đá một cái, đá trúng lòng bàn tay Lãnh Tấn.
Cái này cũng khiến Lãnh Tấn cảm động muốn chết, không thèm ngủ nữa, vào trong chăn ghé mặt tới, hôn đi hôn lại vị trí vừa đạp mình.
Hà Vũ Bạch cong chân muốn đẩy hắn ra, nhưng đùi bị đối phương đè, đành phải cách chăn vỗ vai Lãnh Tấn: "Đừng nghịch nữa, mai anh còn phải giải phẫu, mau ngủ đi."
Chui ra khỏi chăn, Lãnh Tấn lại hôn hôn Hà Vũ Bạch, trong mắt lóe sáng: "Lên rồi, không thì làm phát?"
"Tiểu Tiểu Bạch tỉnh đấy." Hà Vũ Bạch nhắc nhở hắn.
"Làm đi làm đi, anh làm nhẹ thôi." Lãnh Tấn ăn vạ, túm tay Hà Vũ Bạch ấn xuống, để đối phương cảm thụ khát vọng cực nóng của mình.
Cách ngủ quần sờ thấy vật thể cứng rắn kia, nhiệt độ trên mặt Hà Vũ Bạch từ từ tăng lên.
Dù trải qua bao lần yêu, cậu không thể thẳng thắn biểu đạt nhu cầu của mình như Lãnh Tấn.
Đôi lúc cậu nhìn Lãnh Tấn, cũng sẽ nảy lên kích động muốn hôn đối phương.
Chỉ là, da mặt mỏng, chưa đổi được một lần hành động thực tế.
Qua tuần bắt đầu giám sát tim thai, Hà Quyền cầm máy giám sát tim thai di động cho Hà Vũ Bạch.
Hà Quyền bảo con trai mỗi ngày sớm tối trước khi đi làm tan làm kiểm tra một lần, mình ở phòng làm việc upload dữ liệu kiểm tra realtime.
Nhưng dường như đối nghịch với ba và ông ngoại, vừa đến lúc giám sát tim thai Tiểu Tiểu Bạch liền đi ngủ, sốt ruột đến mức Hà Quyền liên tục gọi điện thoại cho con trai.
"Ăn nhiều socola chút, con chính là ăn quá ít đứa bé mới không thích hoạt động!"
Hà Quyền ở đầu bên kia điện thoại gào đến mức Hà Vũ Bạch cau mày mãi.
Tiểu Tiểu Bạch ban ngày thích ngủ, đến tối thì rất hoạt bát, xoay đi xoay lại, cả đêm động đậy.
Mà nói đến ăn ít, Hà Vũ Bạch cũng không đồng ý.
Ngăn kéo đựng đồ ăn vặt đã sắp bị cậu lấy hết rồi, khiến Nguyễn Tư Bình mỗi ngày đều rất ai oán — Đó là đồ dự trữ hắn để hiếu kính vợ.
Cũng may Phương Mẫn là người thoải mái, ngược lại còn mắng chồng mình keo kiệt: "Bác sĩ Hà muốn ăn, thì cứ ăn, không đủ thì tới khu hộ sĩ điều trị khẩn cấp, chỗ bọn em nhiều lắm."
Hà Vũ Bạch cảm thấy ngại, cuối tuần đến siêu thị một đống đồ ăn vặt.
Kết quả không nhét vừa ngăn kéo, Lãnh Tấn liền sắp xếp văn phòng làm tổng vệ sinh một lượt, dọn tủ cho cậu.
Ngày kỷ niệm ngày cưới của Từ Diễm, chồng người ta đặt một bó hoa hồng to đưa đến văn phòng, bông, nặng trĩu tay.
Bác sĩ chủ trị trong văn phòng chỉ còn mỗi Diêu Tân Vũ chưa kết hôn, mỗi lần nhìn thấy người ta có đôi có cặp show ân ái, hắn lại lấy điện thoại ra bấm số Vệ Kỷ Nghiêu, than thở với màn hình.
Hôm nay hắn vừa lấy điện thoại ra, đúng lúc Vệ Kỷ Nghiêu gọi đến.
Hớn hở mở điện thoại ra, không đợi Diêu Tân Vũ nói ra nửa chữ, trong ống nghe truyền đến tiếng gấp gáp của Vệ Kỷ Nghiêu: "Đồng nghiệp của anh bị thương! Em mau đến điều trị khẩn cấp đón xe, đến ngay!"
Diêu Tân Vũ vọt đi, gõ cửa kính mờ phòng làm việc, gọi Lãnh Tấn cùng chạy đến điều trị khẩn cấp.
Đồng nghiệp của Vệ Kỷ Nghiêu bị thương ở bụng, Lãnh Tấn sau khi nhận lập tức đẩy vào phòng giải phẫu.
Trải qua tiếng cấp cứu, tạm thời bảo vệ tính mạng, nhưng chưa thoát khỏi thời kì nguy hiểm.
Diêu Tân Vũ đi ra phòng giải phẫu, nhìn thấy Vệ Kỷ Nghiêu chờ bên ngoài, trên áo vẫn dính máu, vội chạy đến ôm người vào trong ngực.
Những đồng nghiệp khác nhìn thấy, gọi nhau ra ngoài hút thuốc nhả khói, giành không gian cho đôi tiểu tình nhân khó gặp mặt.
Khoảng thời gian công việc của đội phòng chống ma túy dùng tiếng không đủ, kết thúc một vụ án mới rảnh rỗi, tỉ lệ hi sinh vì nhiệm vụ và tỉ lệ li hôn luôn đứng đầu hệ thống.
Diêu Tân Vũ ôm lưng người yêu hỏi: "Sao lại như vậy, anh không phải nói gần đây không có vụ án lớn sao?"
"Nhận được thông báo nhanh, không biết đối phương có súng." Chi tiết vụ án không được phép tiết lộ với người không liên quan, cho nên Vệ Kỷ Nghiêu không thể nói quá nhiều với Diêu Tân Vũ, hơn nữa hắn cũng không muốn để Diêu Tân Vũ lo lắng cho mình.
Lãnh Tấn đi theo sau ra ngoài, vốn định nhắc Diêu Tân Vũ mau chóng sắp xếp bệnh nhân vào ICU, nhưng nghĩ đến vợ chồng người ta khó gặp mặt, lại nuốt lời trở lại.
Nhìn thấy Lãnh Tấn, Vệ Kỷ Nghiêu nhẹ nhàng đẩy Diêu Tân Vũ ra, tiến lên bắt tay chào hỏi: "Chủ nhiệm Lãnh."
Dù Diêu Tân Vũ nhắc nhở chủ nhiệm nhà mình tính tình không tốt thế nào, hắn vẫn đều rất kính trọng Lãnh Tấn.
Dù sao, hồi đó nếu không có Lãnh Tấn lâm nguy không loạn trực tiếp mở sọ cho hắn phóng thích máu tụ, e là hắn cả đời phải ở trong trại an dưỡng đối diện vách tường chảy nước miếng.
"Lâu rồi không gặp, cảnh sát Vệ." Lãnh Tấn bắt tay với hắn, quay đầu nhìn Diêu Tân Vũ, "Giờ không còn việc của cậu nữa, mai nhớ đưa báo cáo phẫu thuật cho tôi."
Diêu Tân Vũ ngẩn người: "Hả? Bên ICU......"
"Tôi sắp xếp, giờ mấy giờ rồi, mau về ngủ đi." Lãnh Tấn khua tay, đuổi người vào thang máy.
Sắp xếp công việc tiếp theo xong, về đến nhà, Lãnh Tấn rón rén mò vào phòng, hôn lên mái tóc xoăn của Hà Vũ Bạch đã ngủ say.
Hà Vũ Bạch ngủ rất nông, ngay từ lúc hắn vào cửa mở khóa đã tỉnh lại.
Lúc này cảm nhận được hơi thở của người yêu, giơ tay lên ôm cổ đối phương hôn đáp lại, dịu dàng nói câu "Vất vả rồi".
Tất cả mệt nhọc, đều tan thành mây khói trong tình nồng ý mật..