Ở trong phòng tắm mơ hồ nghe thấy Trình Nghị hình như cãi nhau với Âu Dương Diễn Vũ, Hà Vũ Bạch ngay cả bọt trên người cũng không kịp xối sạch, đã túm khăn tắm quây lên người vội vàng chạy ra.
“Sao anh bắt đầu đã mắng người hả!?” Trình Nghị hét to với điện thoại.
Tính tình Âu Dương Diễn Vũ lớn hơn nó: “Mắng mày? Tao mẹ nó đánh mày cũng là nhẹ!”
“Nào! Sợ anh tôi không phải họ —”
Trình Nghị nói một nửa, điện thoại bị Hà Vũ Bạch cướp đi. Hà Vũ Bạch một tay túm khăn tắm, một tay giơ điện thoại. Nghe thấy bên trong truyền đến một chuỗi thô tục hỗn loạn, cậu cau chặt mày khuyên nhủ: “Diễn Vũ, đừng mắng nữa, là tớ.”
“Đứa kia là ai hả!? Đêm hôm khuya khoắt ở nhà cậu làm gì?” Nghe động tĩnh Âu Dương Diễn Vũ hận không thể theo tín hiệu điện tử bò tới.
“Con trai chủ nhiệm Lãnh, anh ấy ra tỉnh ngoài phẫu thuật, để con ở nhà tớ tạm một đêm.”
“Cái đệt, có nhầm không, anh ta ngay cả con trai cũng nhét đến nhà cậu? Lớn cỡ nào rồi còn muốn tìm bảo mẫu?”
“.”
“À, nghe giọng còn tưởng người trưởng thành.” Giọng Âu Dương Diễn Vũ hơi bình tĩnh chút, “Tiểu Bạch, không tìm được người yêu cậu hơn tớ đâu, nhất định đừng dễ dàng giao mình ra.”
“Cậu biết tớ là kiểu người thế nào.”
Hà Vũ Bạch cầm lấy điện thoại đi vào phòng tắm. Tuy nói Trình Nghị chỉ là đứa trẻ tuổi, nhưng quấn khăn tắm lắc lư trước mặt đối phương, không khỏi quá thất lễ.
“Tớ biết, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ không bị ngụy quân tử lừa.” Trong ống nghe truyền đến tiếng động cơ khởi động, “Được rồi không nói nhiều nữa, máy bay sắp cất cánh, tớ trước đến Hồng Kông xử lý quỹ tài chính cứu viện, ngày kia về tìm cậu.”
“Lên đường bình an.”
Cúp điện thoại, Hà Vũ Bạch tựa vào gạch men sứ lạnh như băng ngửa mặt thở dài.
Kể từ khi mười sáu tuổi cậu lên đại học tách ra với Âu Dương Diễn Vũ, thằng cha này giống như mắc chứng rối loạn lo âu chia xa, bên cạnh phút cũng không thể thiếu người, nhưng đều không dài lâu được. Theo Hà Vũ Bạch biết, ít nhất có người không thể ở bên cạnh Âu Dương Diễn Vũ hưởng thụ danh hiệu người yêu quá ngày.
Hai năm qua Âu Dương Diễn Vũ ngược lại có bớt phóng túng, Hà Vũ Bạch đoán có lẽ liên quan đến Trịnh Vũ Hoàng. Dù sao, chỉ cần phát hiện có tên đàn ông nhìn Âu Dương Diễn Vũ thêm một cái, nắm đấm của Trịnh Vũ Hoàng đã ngứa. Hà Vũ Bạch mỗi lần đến cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho em trai, cơ hồ đều là bởi vì đối phương xung đột với người đến gần Âu Dương Diễn Vũ.
Kế thừa thể trạng vận động viên của Trịnh Chí Khanh và tính tình dữ dội của Hà Quyền, cộng thêm thân thủ tốt Sát Mục dạy dỗ ra, Trịnh Vũ Hoàng bị Âu Dương Diễn Vũ gọi là “Thùng thuốc súng di động”. Hồi lên tiểu học, nó cũng bởi vì tay bạn cùng bàn của Tề Vũ Huy suýt nữa vén váy Tề Vũ Huy mà đánh đối phương vào khám gấp, là Hà Quyền đến cửa xin lỗi mới không để con trai út bị nhà trường đuổi.
Đó cũng là lần đầu tiên Hà Vũ Bạch thấy Hà Quyền cúi đầu nói xin lỗi với người khác. Từ đó về sau Trịnh Vũ Hoàng trở thành tâm bệnh của Hà Quyền, nhưng dạy mãi không sửa, yêu cầu của Hà Quyền đối với nó cũng từ ban đầu “Không được đánh nhau” đến sau đó biến thành “Không được đánh người ta tàn phế”.
Tính cách Trịnh Vũ Hoàng khá thẳng thắn, cũng không giấu diếm tình cảm của mình đối với Âu Dương Diễn Vũ. Nhưng so với Âu Dương Diễn Vũ tuổi còn trẻ đã tiếp nhận nhiều ngành nghiệp vụ của Lạc thị và Hoa Y Đường, hoàn cảnh của nó hơi lộ vẻ đơn thuần, quả thật rất khó trong thời gian ngắn đạt được tiêu chuẩn “thành thục” đối phương yêu cầu.
Hai người này lằng nhằng, Hà Vũ Bạch cảm thấy lo lắng thay em trai.
Trên đường cao tốc trống trải cảnh sắc đơn điệu, đối với Lãnh Tấn thiếu ngủ mà nói hiệu quả thôi miên rất tốt. Đến trạm nghỉ đổ dầu xong, hắn dừng xe, làm ổ trên ghế lái nghỉ ngơi. Vé tàu cao tốc khứ hồi đều đã bán hết, nếu không hắn cũng không cần tự mình lái xe đến.
Chủ nhiệm cũ khu cũng bởi vì mệt mỏi lái xe xảy ra tai nạn dẫn đến thần kinh phần tay bị tổn thương về nghỉ hưu, Lãnh Tấn không muốn dẫm vào vết xe đổ của tiền bối. Đang trong đấu tranh với tử thần chém giết nhiều năm, cuối cùng lại dùng cách này rút lui, không cam lòng.
Lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn nghe thấy ngoài xe vang lên tiếng huyên náo. Hắn đang khó chịu cau mày, lại nghe có người hô “Có người ngất”. Nhạy cảm nghề nghiệp khiến đại não hắn trong nháy mắt tỉnh táo, đẩy cửa xuống xe, sải bước chạy về phía mọi người chuyển động.
Tách đám người vây xem ra, Lãnh Tấn ngồi xổm xuống kiểm tra người bị ngất. Đứa nhỏ - tuổi, lúc này đang biểu hiện chứng khó thở, môi tím đen, sắc mặt ửng hồng, thở không được.
Thấy Lãnh Tấn muốn đưa tay sờ đứa nhỏ, bên cạnh có người giống như là người quen của đối phương la lên: “Này anh đừng sờ loạn vào nó!”
“Tôi là bác sĩ!” Lãnh Tấn lớn tiếng trả lời.
Trên mặt nó có vết thương, vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc, nét mặt vốn kiên cường lúc này mơ hồ mang theo tàn bạo. Người kia sau khi thấy rõ mặt hắn ngẩn ra chốc lát, vội vàng nói: “Vậy ngài...... ngài khám xem......”
Lãnh Tấn nhanh chóng kiểm tra thân thể, vừa kiểm tra vừa hỏi: “Có tiền sử bệnh không?”
“Nó dị ứng với rất nhiều thứ......” Người kia suy nghĩ một chút, “Sữa tươi, đậu nành và...... và......”
Hắn cũng nhớ không rõ nữa, nhưng hắn tin mình vừa nãy không cho đứa nhỏ ăn thứ gì sẽ dẫn đến dị ứng.
Không kịp đợi phụ huynh đáp lại, Lãnh Tấn nhanh chóng cởi quần áo đứa nhỏ. Hắn nhìn thấy xương quai xanh, xương ngực và xương sườn đứa bé xuất hiện vết lõm rõ ràng, lập tức xác nhận đối phương là bởi vì dị ứng dẫn đến cổ họng phù. Hắn hỏi nhân viên phục vụ trạm nghỉ xin hộp cấp cứu, nhưng cũng không tìm được bên trong adrenaline dự trữ có thể giảm bớt phù cổ họng.
Qua mấy phút nữa, đứa nhỏ này sẽ bởi vì thiếu oxi mà dẫn đến suy tim. Trên đường cao tốc trước không đến thôn sau không đến trọ, gọi xe cứu thương căn bản không kịp, biện pháp duy nhất chính là cắt khí quản lập lại đường hô hấp.
Lãnh Tấn tìm trong hộp cấp cứu rượu sát trùng không có hiệu quả, lập tức quát với người bên cạnh: “Lấy chai rượu nồng độ cao! Lấy thêm ống hút uống trà sữa và một cái dao gọt trái cây! Dao phải sắc!”
Không đến phút, một chai rượu trắng được đưa đến tay hắn. Lãnh Tấn nhanh chóng nhìn một cái, độ, đủ rồi. Ống hút đủ to, nhân viên đặt bên chân hắn một túi lớn. Đổ rượu trắng vào họng đứa trẻ để tiêu độc, hắn cũng dội lên cả dao gọt trái cây.
Thấy Lãnh Tấn muốn động dao, phụ huynh kia liều mạng víu lấy tay hắn: “Bác sĩ! Ngài muốn làm gì!? Đay là con của anh tôi, nếu xảy ra chuyện gì, anh ấy sẽ lột sống da tôi!”
“Mổ cắt khí quản, để tránh cậu bị anh cậu lột da! Mẹ sư đừng víu tôi nữa, mau gọi !”
Lãnh Tấn dùng sức rút cánh tay về, ổn định tay cắt dọc theo da cổ họng đứa nhỏ bại lộ khí quản. Khí quản của đứa nhỏ mảnh, lớp mỡ mỏng, hơi không để ý là có khả năng tổn thương đến thực quản hoặc mạch máu. Nếu kinh nghiệm không đủ tùy tiện hạ dao, rất có thể sẽ tạo hiệu quả ngược.
Cắt khí quản, Lãnh Tấn cực kỳ cẩn thận cắm ống hút đã tiêu độc vào, sau đó dùng băng dính y tế cố định, để lập lại đường hô hấp của đứa trẻ này. Chỉ khoảng cách - giây, lồng ngực lõm lại của đứa nhỏ lại phập phồng, người vây xem bên cạnh rối rít hoan hô.
Xe cứu thương đến trạm nghỉ đã là chuyện nửa tiếng sau, trong lúc đó Lãnh Tấn kiểm tra tỉ mỉ thân thể đứa nhỏ, ở mắt cá chân phát hiện một vết kim châm sau khi ong mật đốt lưu lại. Hắn lại tìm được một con ong hoang đã chết cách chỗ đứa trẻ ngã xuống không xa, bèn phán định đây chính là đầu sỏ gây tội dẫn đến cổ họng xảy ra phù dị ứng.
Nhìn thấy thủ pháp cấp cứu đơn sơ nhưng hữu hiệu của Lãnh Tấn, bác sĩ đi theo xe cứu thương kinh ngạc bội phần. Sau khi hỏi tên Lãnh Tấn, trên mặt hắn sùng bái gật đầu: “Từng nghe nói đến anh, thần tay phải Lãnh Tấn, quả nhiên là người tài cao gan lớn. Làm phiền anh rồi, nếu không đứa bé này chết chắc.”
Lãnh Tấn thờ ơ với lời khen như bình thường: “Ống hút quá cứng, tôi cắm rất nông, lúc di dời nhất định phải chú ý, tránh trơn tuột.”
“Hiểu rồi.”
Vỗ vỗ vai Lãnh Tấn, bác sĩ đi theo xe gọi nhân viên nâng cáng cùng nâng đứa nhỏ đi.
Lần kéo dài trên đường này, lúc Lãnh Tấn về nội thành đã gần nửa đêm. Hắn trước đó đã gọi điện thoại cho Hà Vũ Bạch, báo với đối phương mình sẽ đến đón Trình Nghị muộn chút.
Dựa theo định vị tìm được nhà Hà Vũ Bạch, lúc Lãnh Tấn vào nhà Trình Nghị đã ngủ rồi. Hà Vũ Bạch đề nghị hắn đừng đánh thức nhóc con, sáng mai cậu dẫn Trình Nghị đến bệnh viện là được.
“Chủ nhiệm Lãnh, anh cũng về nghỉ sớm đi.”
Khép hờ cửa lại, Hà Vũ Bạch đứng trên hành lang nói chuyện với Lãnh Tấn. Mặc dù Lãnh Tấn cũng không nói với cậu vì sau kéo dài công việc lâu như vậy, nhưng cậu đã xem được trên mạng. Người vây xem quay video đăng lên mạng, nhiều phiên bản, mỗi cái đều quay đến khuôn mặt nửa âm nửa dương của Lãnh Tấn.
Thằng cha này, độ phân biệt quá cao.
Có người ở dưới video comment “Người anh em này y thuật thật cao siêu, chỉ là quá xấu”, Hà Vũ Bạch sau khi nhìn thấy cảm thấy khó chịu, reply đối phương “Đây là chủ nhiệm khu bệnh của bọn tôi, trước khi không bị thương là một ông chú đẹp trai”. Sau đó cậu suy nghĩ một chút, cảm thấy không ổn, lại xóa reply kia đi.
Lỡ người ta hỏi xin cậu ảnh Lãnh Tấn thì sao?
“À đúng rồi, cái này cho cậu.” Lãnh Tấn từ trong túi lấy USB ra giao cho Hà Vũ Bạch, “Ghi hình phẫu thuật lưu thông mạch máu qua gan đến tĩnh mạch chủ trên tới tâm nhĩ phải, giữa lúc đó có một lần nhịp tim dừng đột ngột cấp cứu, tôi đoán...... cậu sẽ muốn xem.”
Lúc hắn nói chuyện, ngữ khí hiếm thấy không xác định.
Vẻ mặt Hà Vũ Bạch giống như đứa trẻ mẫu giáo nhận được kẹo: “Giải phẫu anh làm?”
“Người khác làm cũng có thể để tôi quay mà.” Lãnh Tấn rốt cục thở phào — Quá tốt, Hà Vũ Bạch thích — cũng có tâm tình trêu chọc mình: “Tôi bây giờ chỉ cầu nguyện người bệnh kia đừng xảy ra vấn đề, nếu không video này sẽ là chứng cứ để bồi thường tốt nhất.
“Tôi đảm bảo không để người khác thấy.” Hà Vũ Bạch nắm chặt USB trong lòng bàn tay, “Chủ nhiệm Lãnh, có lời, anh nghe là được rồi, đừng nói với Trình Nghị.”
“Ừ, cậu nói.”
“Trình Nghị có vấn đề khống chế cảm xúc, không đến mức cần chữa trị, nhưng anh vẫn phải chú ý.” Hà Vũ Bạch dùng từ rất cẩn thận — Lúc Trình Nghị ở trong điện thoại cãi nhau với Âu Dương Diễn Vũ, ngôn ngữ cơ thể dưới trạng thái bộc phát hoàn toàn không giống đứa trẻ tuổi.
Nhưng mà có cũng nguyên nhân rất lớn là ngữ khí Âu Dương Diễn Vũ quá tệ, cậu có thể tưởng tượng.
Vui sướng trong nháy mắt tiêu tan, Lãnh Tấn khẽ thở dài: “Tôi biết, là chuyện tôi ly hôn với ba nó kích thích đến nó...... ừm, tôi sẽ chú ý nhiều hơn.”
“Vậy...... mai gặp.” Hà Vũ Bạch hơi lùi đến cửa.
“Mai gặp.”
Lãnh Tấn cố chấp chờ Hà Vũ Bạch đóng cửa lại sau đó mới rời đi. Về đến nhà, hắn mở cửa phòng, nhìn căn nhà sạch sẽ lạnh lẽo như khách sạn, bỗng nhiên có chút cảm giác cô độc trước nay chưa từng có. Cảm giác này vô cùng mãnh liệt, giống như du hồn quấn lấy hắn.
Tắm qua nằm lên giường, hắn lấy điện thoại ra mở album ảnh mấy hôm nay chụp cho Trình Nghị, định chọn một tấm làm màn hình khóa. Nhìn những bức hình kia, hắn không khỏi cảm khái đứa nhỏ thật sự lớn rồi, càng lúc càng giống Triệu Nghị.
Trượt đến một tấm hình, ngón tay Lãnh Tấn bỗng nhiên đứng lại. Là tấm ảnh hắn chụp cho Hà Vũ Bạch trong phòng cấp cứu: Đôi mắt sáng ngời trong suốt bị bóng râm lông mi rũ xuống che một nửa, ánh mắt hơi có vẻ mê mang, giống như đang suy nghĩ cái gì.
Lãnh Tấn luôn cảm thấy đôi mắt này mình đã nhìn thấy ở đâu, nhưng không xác định đây có phải ảo giác hay không. Rất nhiều người cũng đã có trải nghiệm như vậy: Mới đến một hoàn cảnh lạ lẫm, hoặc là gặp người lạ nào đó, nhưng cảm giác mình hình như ở một khắc một giờ nào đó trong quá khứ, đích thân trải qua cảnh tượng tương tự.
Tầm mắt theo sống mũi thẳng tắp dời xuống, dừng lại trên đôi môi mím nhẹ vào nhau nhưng vẫn đủ đầy đặn. Mím môi, Lãnh Tấn không tự chủ câu khóe miệng. Hắn đã sớm chú ý đến, lúc thằng oắt này nói chuyện có thói quen như vậy. Hắn biết, đây không phải cảm giác khẩn trương ấp a ấp úng không biết nói gì tạo nên, mà là hành động ý thức đương thời mà đại não thông minh lựa chọn từ ngữ tốt nhất.
Bỗng nhiên, cảm giác cô độc quấn lấy hắn hồi lâu tan thành mây khói, ngực tràn đầy nóng hừng hực.