Biết Âu Dương Diễn Vũ bị thương, Trình Nghị cách một lát sẽ đến xem y còn tỉnh không, sau đó dứt khoát dịch ghế tới bên giường ngồi trông chừng.
Bạn vừa mới kết, sao hôm nay gặp lại đã gặp phải tai họa bất ngờ rồi?
Trịnh Vũ Hoàng rất khó chịu với nhóc thối xuất hiện ở phòng bệnh, đến lúc Diễn Vũ tỉnh dậy nhìn thấy đầu tiên nên là cậu mới đúng! Nhưng cậu lại không tiện gây khó dễ với một đứa trẻ tuổi, có thể làm duy nhất chính là theo Âu Dương Diễn Vũ đổi hướng ngủ dịch ghế tới lui, đảm bảo đối phương bất cứ lúc nào mở mắt cũng có thể nhìn thấy mình.
Nhóc thối này còn là cục cưng lắm vấn đề, ngồi đó cằn nhằn hỏi không ngừng.
“Trịnh Vũ Hoàng, anh thích ngôi sao NBA nào nhất?”
“Trịnh Vũ Hoàng, lúc anh slam dunk ngầu lắm luôn, dạy em được không?”
“Trịnh Vũ Hoàng, khối bọn em có một cô gái Hàn Quốc siêu thích anh, anh có thể để em chụp tấm hình không?”
“Trịnh Vũ Hoàng, em —”
Trịnh Vũ Hoàng ầm ầm đứng dậy, trên cao nhìn xuống Trình Nghị. Cảm giác áp bách chiều cao mang đến khiến Trình Nghị nuốt khan nước miếng, vẻ mặt căng thẳng nhìn cậu.
“Diễn Vũ cần nghỉ ngơi, xin em hãy yên tĩnh.”
Chênh lệch với chiều cao m hoàn toàn khác biệt, giọng Trịnh Vũ Hoàng hết sức trầm thấp, khiến Trình Nghị có loại cảm giác sàn nhà dưới chân bị đối phương cộng hưởng.
Nó chớp chớp mắt, giơ tay làm động tác kéo khóa miệng.
Chờ Trình Nghị bị Hà Vũ Bạch gọi đi ăn cơm, Âu Dương Diễn Vũ rốt cục động mĩ mắt, mở mắt ra. Thuốc mê của y vẫn chưa hết, tầm mắt sau khi mơ hồ điều chỉnh tiêu điểm trên mặt Trịnh Vũ Hoàng, hữu khí vô lực hỏi: “Em...... thi đấu mấy giờ?”
“h, vẫn có thể ở bên anh một lát.”
Trịnh Vũ Hoàng được Hà Vũ Bạch nhắc nhở, Âu Dương Diễn Vũ trong lúc phẫu thuật tê liệt toàn bộ, cho dù tỉnh dậy, đại khái còn phải - ngày vây trong trạng thái hỗn loạn, hơn nữa rất không nói đạo lý. Y nói gì cứ kệ y nói, nếu không kích động lên sợ y xé rách vết thương.
Âu Dương Diễn Vũ cau mày, oán trách chân đau.
Phản ứng thần kinh, Hà Vũ Bạch cũng có nhắc tới. Tổn thương đến thần kinh cột sống, chân đau cũng bình thường, cũng là hiện tượng tốt, điều này nói rõ giải phẫu thành công. Nhưng đối với bác sĩ mà nói là hiện tượng tốt, đối với Trịnh Vũ Hoàng mà nói, thì là đau lòng vô cùng.
“Đau chỗ nào, em xoa giúp anh.” Cậu cách chăn đơn nhẹ nhàng xoa bắp chân giúp Âu Dương Diễn Vũ.
“Không phải chỗ đó......” Âu Dương Diễn Vũ lộ vẻ có chút khó chịu, “Là bên trên! Bên trên!”
Bàn tay to có thể cầm bóng rổ di chuyển lên trên, tiếp tục bóp đùi giúp y.
“Không đúng không đúng!”
Trên thực tế Âu Dương Diễn Vũ cũng không rõ mình rốt cuộc đau chỗ nào — Thân thể y đang đối kháng với thuốc tê liệt đại não. Trịnh Vũ Hoàng hỗn loạn, một lúc bóp bên trên một lát xoa phía dưới, nhưng chỗ nào cũng không đúng, đành phải thò ngón tay đè lại bả vai xoay lung tung của đối phương.
“Nhịn chút đi, Diễn Vũ, chờ Tiểu Bạch đến khám cho anh.”
“Em sao không nhịn! Em biết anh đau nhiều thế nào không!?”
“Em không biết! Nhưng nếu có thể chịu tội thay anh em đã thay anh rồi!” Cảm nhận được tủi thân ngang ngược của đối phương, Trịnh Vũ Hoàng thật sự hận không thể nhào y vào trong thân thể bảo vệ mới được, “Diễn Vũ, Diễn Vũ, không làm ồn nữa, nghe lời, em gọi điện thoại cho Tiểu Bạch ngay đây.”
“Ưm...... lạnh...... lạnh......”
Âu Dương Diễn Vũ đột nhiên khớp hàm run lên, thân thể theo đó cũng bắt đầu run rẩy, tiếp đó giường cũng rung theo. Sau khi phẫu thuật đột phát rùng mình, đa số là bởi vì thuốc mê ảnh hưởng đến khống chế của trung khu thần kinh đối với nhiệt độ cơ thể. Nhưng Trịnh Vũ Hoàng không hiểu cái này, đòi mạng chính là Hà Vũ Bạch cũng không nói với cậu sẽ xuất hiện tình huống thế này, bỗng hơi hoảng.
“Diễn Vũ?” Trịnh Vũ Hoàng nhanh chóng ânh chuông gọi, sau đó lớn tiếng gọi y, “Diễn Vũ anh nói chuyện!”
“Vũ...... Hoàng...... Vũ...... Hoàng” Răng không ngừng va vào nhau khiến Âu Dương Diễn Vũ không cách nào biểu đạt đầy đủ ý của mình, “Anh...... chờ...... thành...... người......”
“Anh chờ cái gì?!” Vành mắt Trịnh Vũ Hoàng cũng gấp đỏ lên.
Nhưng Âu Dương Diễn Vũ run đến một chữ cũng không nói ra được.
Lúc này hộ sĩ trực ban đi vào nhìn thấy, vội vàng gọi điện thoại cho Lãnh Tấn. Lãnh Tấn đã gặp nhiều, không coi là chuyện gì, trực tiếp dặn dò hộ sĩ trong điện thoại. Hắn cũng không nhắc với Hà Vũ Bạch, mà chờ đối phương chậm chạp ăn cơm xong về khu bệnh.
Vừa vào cửa khu bệnh, Lãnh Tấn chợt thấy trước mắt nhiều thêm một bóng đen cao lớn, tiếp đó liền bị một cỗ lực mạnh đẩy lên tường. Hắn vừa định nổi cáu, nhưng thấy rõ người đẩy mình là Trịnh Vũ Hoàng, lập tức nuốt lời trở lại trong bụng.
Tiên sư tính chó gì vậy? Hắn chửi thầm, nếu không phải nhìn vào phần cậu là bạn của Hà Vũ Bạch, ông đây hôm nay đã để cậu nằm trong khu bệnh!
“Vũ Hoàng!”
Hà Vũ Bạch mắt thấy em trai vung nắm đấm muốn đánh Lãnh Tấn, vội vàng nhào tới ôm chặt lấy cánh tay đối phương. Trịnh Vũ Hoàng không rút tay, ngược lại nổi giận mắng Lãnh Tấn: “Con mẹ nó anh có phải bác sĩ không! Diễn Vũ sắp chết anh còn ở đó lề mề cái rắm!”
Không đợi Lãnh Tấn nói chuyện, Hà Vũ Bạch gấp trước: “Diễn Vũ sao thế!?”
“Anh ấy cứ kêu lạnh mãi! Run rẩy! Không có nói chuyện được!”
“Lạnh rùng mình sau khi phẫu thuật, không có gì đáng kinh ngạc. Tôi vừa mới viết lời dặn, dùng thuốc là không run nữa.” Lãnh Tấn vừa nói vừa cau mày xoa gáy — Mẹ sư, lần này đập đầu cứng vãi.
“Anh khám rồi liền nói không sao!” Trịnh Vũ Hoàng mới mặc kệ mấy thứ đó, cậu vừa rồi suýt nữa cho rằng Âu Dương Diễn Vũ sẽ ngừng thở trước mặt mình, tất cả tức giận đều vung lên người Lãnh Tấn —
“Con mẹ nó anh chính là lang băm!”
“Trịnh Vũ Hoàng em ngậm miệng cho anh!”
Hà Vũ Bạch hét lớn một tiếng, xung quanh lập tức im lặng đến một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy. Trừ Trịnh Vũ Hoàng, ở đây đều chưa từng thấy cậu cáu giận, đại cô nương lên kiệu một lần.
Đừng nói, giọng này thật sự rất dọa người.
“Xin lỗi chủ nhiệm Lãnh.” Hà Vũ Bạch ra lệnh, “Anh ấy từng cứu vô số người, em không có lý do mắng anh ấy lang băm.”
Trịnh Vũ Hoàng quay đầu đi, không cam lòng nhìn chằm chằm bức tranh tuyên truyền trên tường. Hà Vũ Bạch duỗi tay vặn mặt cậu qua, lại giơ ngón tay khác chỉ về phía Lãnh Tấn, vẻ mặt kiên định lặp lại mệnh lệnh: “Trịnh Vũ Hoàng! Anh bảo em nói xin lỗi!”
Lãnh Tấn vừa định khoát tay nói “Thôi” — Đều là người trưởng thành, cần mặt mũi, cần gì — chợt nghe Trịnh Vũ Hoàng lẩm bẩm một tiếng “Xin lỗi”.
Vẻ mặt nghiêm nghị của Hà Vũ Bạch lập tức mềm xuống, dùng tay đặt trên ngực Trịnh Vũ Hoàng an ủi cảm xúc đối phương, lại khôi phục thành dáng vẻ ôn nhu như nước bình thường.
Nghe lời vậy? Chờ chút, Lãnh Tấn đè lấy cái gáy đau đớn nhíu mày, đây không phải phương thức giáo dục cho một cái tát rồi đút táo ngọt sao?
Xác nhận các chỉ tiêu của Âu Dương Diễn Vũ ổn định không khác thường, Lãnh Tấn về phòng làm việc thu dọn đồ đạc tan làm. May mà con trai ở quán ăn nhanh chơi với con Thìa, không nhìn thấy cảnh cha lúc nãy chịu thiệt.
Hà Vũ Bạch gõ cửa kính mờ đi vào, mím môi nói: “Chủ nhiệm Lãnh, tôi lại xin lỗi anh thay Vũ Hoàng, tính của nó, anh đừng trách nó.”
“Thôi, bạn của cậu, tôi sẽ không tính toán.” Lãnh Tấn giương mắt nhìn cậu, đột nhiên nở nụ cười, “Bác sĩ Hà, cậu lúc nãy cừ thật, sàn nhà cũng sắp bị cậu rống thủng.”
Hà Vũ Bạch ngượng ngùng nói: “Tôi cảm thấy nó quá đáng...... mắng anh như vậy.”
“Nó đẩy tôi lên tường, không quá đang?”
“Hả?”
Hà Vũ Bạch lúc này mới nhớ tới Lãnh Tấn còn bị em trai đẩy một cái, bèn tiến lên bắt mạch gáy đối phương — Ầy, cục to thật.
Khoảng cách giữa hai người đủ gần, đến mức Lãnh Tấn cũng có thể thấy rõ lông tơ trên mặt Hà Vũ Bạch, giữa hô hấp tràn đầy mùi của đối phương. Cảm giác xuân tâm nảy mầm hồi trẻ lại đánh tới, nhịp tim Lãnh Tấn bỗng nhiên kịch liệt, máu tuôn ra bắt đầu từ động mạch trào mạnh đến từng ngóc ngách thân thể.
“Nếu không, đi chụp — chủ nhiệm Lãnh?”
Hà Vũ Bạch nói một nửa bỗng nhiên bị Lãnh Tấn túm lấy cánh tay, bỗng có chút không biết làm sao. Lãnh Tấn nhìn chăm chú mặt Hà Vũ Bạch, do dự chốc lát, buông tay ra.
“Không cần, không phải chuyện lớn.” Hắn xoay người lấy áo khoác xuống mặc vào, hít sâu một hơi, hết sức bình phục nhịp tim kịch liệt, “Cậu về nhà sớm chút, làm liên tục ngày đêm rồi.”
Theo bản năng che nơi lúc nãy bị Lãnh Tấn túm chặt, Hà Vũ Bạch xoắn xuýt nói: “Vậy...... mai gặp.”
Là ảo giác sao? Cậu sao cảm thấy lúc nãy Lãnh Tấn hình như muốn hôn cậu?
“Mai gặp.”
Lãnh Tấn nói, giơ tay đè ngực — Trái tim không nghe lời này vẫn đang đập loạn thùng thùng.
Âu Dương Diễn Vũ tốn ngày triệt để thoát khỏi ảnh hưởng của thuốc mê, nhưng đầu óc mặc dù rõ ràng, nhưng vẫn không thể xuống đất đi lại. Y vừa nhìn thấy Trịnh Vũ Hoàng liền biết đối phương đã bỏ cả thi quý, nhưng lại không thể mắng.
Trịnh Vũ Hoàng râu ria xồm xoàm mang theo quầng thâm mắt, mắt trông mong trông coi y. Lớn như vậy lại làm ổn trên sofa đơn ngủ, nhìn thấy tủi thân. Y nhân lúc Trịnh Vũ Hoàng đi tắm gọi mười mấy cuộc điện thoại, vận dụng tất cả quan hệ đè xuống hành động lỗ mãng của đối phương, nếu không Trịnh Vũ Hoàng đời này cũng đừng nghĩ về NBA chơi bóng nữa.
Mẹ sư, Âu Dương Diễn Vũ chịu đau chửi, suốt ngày để ông chùi mông cho mày!
Hà Vũ Bạch đi vào kiểm tra phòng, thấy Âu Dương Diễn Vũ nằm bò ở đó chọt màn hình điện thoại trút giận, đi tới cười hỏi: “Giờ nhận ra tớ là ai không?”
“Tớ nhận nhầm cậu? Không thể nào.” Âu Dương Diễn Vũ chết không thừa nhận.
“Chiều qua lúc đến thăm cậu, cậu còn kéo tay tớ, khóc nói ‘Chú Hà, cháu không muốn phẫu thuật’.”
“Ặc......” Âu Dương Diễn Vũ lập tức chuyển hướng đề tài, “Trịnh Vũ Hoàng! Mày chết đâu rồi? Mau cút ra ngoài gọt táo cho anh!”
Nghe ngữ khí bạn thân tức đến nổ phổi, Hà Vũ Bạch triệt để thở phào — Ổn rồi, không có vấn đề, vẫn như cũ.
Từ trong phòng tắm bị hét ra ngoài, Trịnh Vũ Hoàng tắm thơm tho sạch sẽ chỉ mặc quần jean, trần thân trên, khom lưng tìm T-shirt sạch trong vali. Cậu là vóc người đẹp không sợ lộ thịt, nhưng khiến An Hưng đẩy cửa vào thay thuốc không biết để mắt ở đâu.
Kích thích sáng sớm.
Mặc T-shirt vào, Trịnh Vũ Hoàng lau mái tóc ướt nhẹp, cúi đầu nhìn về phía An Hưng: “Y tá trưởng An, mặc anh đỏ quá.”
Chiều cao của hai người chênh lệch có thể phát thủy điện, nó mỗi lần nói chuyện với An Hưng đều cảm thấy xương cổ mỏi. Cơ mà y tá trưởng vóc người nhỏ này người thật sự không tệ, chăm sóc Âu Dương Diễn Vũ rất tốt, làm việc lại nhanh nhẹn, cậu rất thích người này.
“À, vừa nãy chạy tầng trên tầng dưới.” An Hưng gượng cười đặt khay xuống, đưa tay vén chăn đơn lên, “Diễn Vũ, nhịn chút, hơi trở mình đi, nên tiêu độc cho ống niệu đạo rồi.”
Âu Dương Diễn Vũ túm chăn đơn, mở to mắt: “Chờ chút! Trịnh Vũ Hoàng, cậu ra ngoài cho ông!”
Hà Vũ Bạch nghe, xoay người đẩy em trai đi ra ngoài. Mặc dù phụ tùng nên có mọi người đều giống nhau, nhưng dù sao cũng không phải thời nối khố cùng cởi truồng tắm, vẫn phải tôn trọng đời tư của người khác.
Ra khỏi cửa phòng bệnh, Trịnh Vũ Hoàng hừ nhẹ một tiếng nói: “Ngủ cũng ngủ rồi, không biết anh ấy xấu hổ cái quái gì.”
Lời này khiến Hà Vũ Bạch lần đầu tiên cảm nhận được tóc xoăn nổ thẳng là cảm giác gì.