Diệu Thủ Đan Tâm

chương 62: chương 62

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + Beta: Vịt

Bước nhanh về phía cửa nhà, Lãnh Tấn còn chưa nhìn thấy tình huống trong nhà là gì, đã bị cảnh sát từ bên trong ra ngăn cản.

Cảnh sát to cao cau mày hỏi: "Anh làm gì thế?"

"Tôi là chủ nhà này." Lãnh Tấn vừa nói vừa định lách qua đối phương.

"Anh là Lãnh Tấn?"

Tiếng cảnh sát rất lớn, lúc này lại có cảnh sát từ bên trong lao ra, vẻ mặt không căng thẳng như người cao.

Hai bọn họ một trước một sau chặn Lãnh Tấn, trao đổi ánh mắt sau đó cảnh sát lùn ra lệnh cho hắn: "Vào nhà."

Vào nhà sau đó nhìn phòng khách trống rỗng, Lãnh Tấn vội hỏi: "Người trong nhà tôi đâu?"

Cảnh sát cao không vui nói: "Mặc kệ người khác, trước tiên nói rõ ràng vấn đề của tôi."

"Tôi làm sao!?" Lãnh Tấn bị thái độ của hắn bốc cơn tức, xoay mặt hô to vào bên trong: "Tiểu Bạch!? Tiểu Bạch!?"

"Gọi cái gì? Hà Vũ Bạch đã bị mang về đồn công an." Cảnh sát lùn gật đầu về phía túi bưu kiện chuyển phát nhanh đặt trên bàn ăn, "Anh đặt ở đâu?"

Lãnh Tấn nhìn túi bưu kiện đã bị xé miệng, ánh mắt mờ mịt.

Vừa nãy lúc hắn ra khỏi bệnh viện có cuộc gọi của nhân viên chuyển phát nhanh, hỏi trong nhà hắn có người không, nói là có chuyển phát nhanh cần đưa.

Lúc ấy hắn không nghĩ nhiều, bởi vì đã đặt mấy quyển tạp chí chuyên ngành, ngày tháng xuất bản khác nhau, từ đầu tháng đến cuối tháng sẽ lần lượt đưa đến, hắn không ở nhà bình thường sẽ để ở trạm bảo vệ.

Hôm nay hắn nghĩ trong nhà có Hà Vũ Bạch, liền bảo người đưa đồ đến nhà.

Nhưng túi bưu kiện này không phải túi bóng khí màu trắng bình thường gửi tập san dùng, mà là túi bưu kiện nhựa màu xám, rất thường thấy, nhưng đối với hắn mà nói rất xa lạ.

Hắn gần như không mua đồ trên mạng — Căn bản không có thời gian xem web mua sắm.

"Tôi không biết." Trong đầu loạn cào cào, Lãnh Tấn cảm giác miệng túi xé rách giống như chiếc miệng rộng đen ngòm, đang không tiếng động chiếm đoạt oxy trong phòng.

Cảnh sát cao đến gần bên cạnh hắn, đưa tay kẹp cánh tay hắn nói: "Về đồn với chúng tôi anh sẽ biết."

"Đừng động vào tôi!" Lãnh Tấn vùng vẫy mạnh.

Hắn cực kỳ bất mãn cảnh sát này dùng thái độ đối với nghi phạm đối xử với mình.

Không nói rõ cái gì đã muốn dẫn hắn đi, dựa vào cái gì? Còn có, bọn họ dựa vào cái gì dẫn Hà Vũ Bạch đến đồn công an!?

Cảnh sát ra hiệu đồng nghiệp đừng rắn, sau đó giọng điệu ôn hòa khuyên hắn: "Lãnh Tấn, anh tốt nhất tích cực phối hợp với công tác của chúng tôi.

Tình huống như của anh vừa lớn vừa nhỏ, anh theo chúng tôi về nói rõ ràng vấn đề, vi phạm lần đầu cộng thêm cung cấp manh mối lớn, quay về tôi nói với lãnh đạo, có lẽ được miễn tạm giam."

Nghe thấy đe dọa dụ dỗ của đối phương, cơn tức của Lãnh Tấn càng mạnh: "Mẹ nó tôi làm gì!?"

Cảnh sát lùn khinh thường xùy một tiếng, mở màn hình điện thoại bày ra ảnh bằng chứng quay được cho hắn: "Nghĩ kỹ xem anh đã làm gì."

Nhìn thấy "chứng cớ" trên màn hình, đầu Lãnh Tấn to lên — Chiếc túi nhựa dễ xé nho nhỏ nằm bên cạnh túi bưu kiện đã mở, bên trong có mấy viên pha lê màu vàng nhạt.

Tấm tiếp theo là cân điện tử cỡ nhỏ, số hiển thị bên trên là .g.

Mẹ sư, bị hãm hại.

Răng nanh hắn cắt sâu vào bên trong môi.

Đối diện thấy Lãnh Tấn bị hai cảnh sát áp vào đồn công an, Hà Vũ Bạch vừa được tự do mở to mắt.

Cậu muốn vọt tới bên cạnh Lãnh Tấn, lại bị cảnh sát đi theo phía sau túm cánh tay lại.

Thấy Hà Vũ Bạch không sao, trái tim Lãnh Tấn treo lên coi như đặt xuống một nửa.

Nhưng mùa đông khắc nghiệt, nhóc con chỉ mặc áo ngủ quần ngủ của mình, bên ngoài choàng một chiếc áo thể thao mỏng manh, trên mặt cóng đến xanh tím.

Cởi áo khoác của mình giao cho cảnh sát rồi chuyển đến trong tay Hà Vũ Bạch, Lãnh Tấn bình tĩnh nói với cậu: "Gọi điện thoại cho lão Quý, cứ nói anh xảy ra chuyện, bảo chú ấy dẫn luật sư —"

Còn chưa nói hết, hắn đã bị cảnh sát đẩy vào căn phòng bên trong nữa.

Khoác áo khoác mang theo nhiệt độ của Lãnh Tấn lên, cả người Hà Vũ Bạch vẫn run rẩy không ngừng.

Cậu mở cửa nhận chuyển phát nhanh, vừa cầm đến trong tay đã bị cảnh sát ngầm từ bên cạnh xông tới ghì trên mặt đất.

Tất cả quá trình lấy bằng chứng đều tiến hành trước mặt cậu, lúc thấy một túi ma túy nhỏ bị bẻ từ trong miếng bánh ruốc ra, cậu quả thực không tin vào mắt mình.

Nhưng cậu tin Lãnh Tấn, kiên định, không chút nghi ngờ.

Cho nên cho dù bị dẫn về đồn công an cưỡng chế kiểm tra nước tiểu, bị người xa lạ nghiêm nghị chất vấn quan hệ của cậu và Lãnh Tấn, hỏi đến cùng cậu trong h qua đã làm gì, cậu đều thản nhiên đối mặt.

Chỉ trong nháy mắt nhìn thấy Lãnh Tấn, cậu cảm giác giáp sắt mỏng manh của mình vỡ nát, chỉ muốn ôm chặt lấy đối phương nói hết ra tất cả tủi thân.

Nhưng bây giờ không phải lúc quấn quít, cậu biết rõ, rửa sạch tội danh có lẽ có trên đầu Lãnh Tấn quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.

Người gửi chuyển phát nhanh kia không rõ, người nhận nhưng viết rất rõ tên họ, địa chỉ nhà và số điện thoại của Lãnh Tấn.

"Đừng lăn lộn với người như thế, chú ý cũng để mình sa vào." Cảnh sát đưa Hà Vũ Bạch ra cửa sâu xa nhắc nhở cậu, xem ra bọn họ đã xác định vấn đề của Lãnh Tấn.

Cầm lại điện thoại của mình, Hà Vũ Bạch mím môi nói: "Không phải vấn đề của anh ấy, anh ấy nhất định bị hại."

Cảnh sát bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

"Người như vậy" hắn đã gặp nhiều, không thấy quan tài không đổ lệ, có người thậm chí thấy quan tài còn gõ ván xem độ dày.

(Đứa nào re-up là chó)

Nhận được điện thoại của Hà Vũ Bạch, Quý Hiền Lễ đầu tiên là kinh hãi một lát, sau đó lập tức gọi điện thoại cho Sát Mục, bảo y gọi Vệ Đồng cùng đến đồn công an.

Mặc dù trong lòng không thích Sát Mục lại có liên hệ với chồng cũ, nhưng lúc thế này cũng chẳng quan tâm nhiều vậy, trước tiên đưa Lãnh Tấn ra quan trọng hơn.

Hà Vũ Bạch đứng ở cửa đồn công an chờ, nhìn thấy xe của Quý Hiền Lễ đỗ đến ven đường, vội vàng chạy tới.

Thấy Sát Mục cũng từ trên xe xuống, hốc mắt cậu đông cứng đến căng chặt nóng lên, tiến lên ôm chặt cha nuôi.

Sát Mục an ủi xoa mái tóc xoăn, xoay mặt giới thiệu với Vệ Đồng mới từ trong xe xuống: "Đây là con trai của Hà Quyền, Hà Vũ Bạch.

Vũ Bạch, đây là cảnh sát Vệ, anh ấy trước kia ở đội phòng chống ma túy, đừng lo, cảnh sát sẽ điều tra rõ tất cả."

Vệ Đồng gật đầu với Hà Vũ Bạch, hỏi: "Tình hình cụ thể thế nào."

Hà Vũ Bạch thuật lại đầu đuôi câu chuyện một lần, không bỏ qua chi tiết nào, thậm chí ngay cả số đơn trên đơn chuyển phát nhanh cũng nhớ rõ ràng.

Vệ Đồng nghe xong giơ tay, sau đó nói với bọn họ: "Được, tôi biết rồi, không cần lo lắng, đi thôi, vào trước đã, nhìn thằng nhóc này đông cứng rồi."

Cảnh sát cơ sở ở đồn công an không nhận ra Vệ Đồng, huống chi hắn còn mặc thường phục không phải đồng phục, nhưng phó đồn trưởng biết hắn: "Ôi! Cục trưởng Vệ, sao anh lại đến!?"

Hắn còn tưởng lãnh đạo cục thành phố đột xuất đến kiểm tra công tác.

Kéo phó đồn trưởng đến khu hút thuốc ở cửa, Vệ Đồng lấy hộp thuốc lá gõ ra một điếu hỏi: "Nghe nói các cậu vừa bắt được một vụ hít ma túy?"

"Họ hàng của anh?" Phó đồn trưởng do dự nhận lấy điếu thuốc, "Cục trưởng Vệ, anh biết quy tắc, cho dù họ hàng của anh chúng em cũng phải theo điều khoản làm việc."

"Mẹ nó tôi bảo các cậu làm chuyện không tuân theo quy định lúc nào?" Vệ Đồng trợn mắt, "Điều tra rõ ràng chưa?"

Phó đồn trưởng bắn bật lửa ra châm thuốc cho hai người, trong sương khói lượn lờ cau mày: "Cậu ta không phối hợp, không chịu làm kiểm tra nước tiểu."

Vệ Đồng cũng cau mày, vết sẹo khóe mắt kéo ra từng đường nếp nhăn sâu: "Các cậu nhận được tin tức thế nào?"

"h chiều, nhận được tố cáo của quần chúng, nói ở khu nhà Triều Dương có đơn sắp đưa, em liền sắp xếp người đến đó theo dõi, bắt ngay mặt." Phó đồn trưởng nói, quay đầu nhìn Hà Vũ Bạch ngồi trong đại sảnh, "Hàng là giao vào tay cậu ấy, nhưng cậu ấy không phải chủ nhà đó.

Em đã xem giám sát, cậu ấy tối qua vào khu nhà, chưa hề ra ngoài.

Cũng đã xác định với bảo vệ, lần đầu gặp cậu ấy.

Hơn nữa qua kiểm tra nước tiểu, xác nhận chuyện này không liên quan đến cậu ấy liền thả ra."

Vệ Đồng suy nghĩ một lát, phun thuốc hỏi: "Người giao hàng nói thế nào?"

"Nói là một nhân viên chuyển phát nhanh khác nhờ hắn mang đồ đến, cho hắn .

Giám sát chứng thực, ở cổng khu nhà có người giao túi chuyển phát nhanh cho hắn, cũng mặc đồ chuyển phát nhanh, nhưng không quay được mặt." Phó đồn trưởng tặc lưỡi, "Cục trưởng Vệ, anh làm việc này lâu hơn chúng em, nhưng anh e là không biết, bây giờ đám rác rưởi kia lợi dụng internet mua bán nhiều thế nào."

Vệ Đồng lườm hắn: "Mẹ nó tôi không phải ngu, không biết cái gì?"

Phó đồn trưởng cười nhạt.

Xuyên qua đại sảnh, Vệ Đồng ra hiệu ba người chờ ở đó đừng nóng vội, mình vào trước xem Lãnh Tấn.

Hắn từng gặp Lãnh Tấn một lần, Vệ Kỷ Nghiêu bởi vì bị thương vào Tổng hợp Đại Chính, hắn nhận được tin tức chạy đến, ban đầu đi nhầm khu bệnh, là Lãnh Tấn dẫn hắn đến phẫu thuật thần kinh.

Đi vào trong phòng được phục vụ thẩm vấn tạm thời, Vệ Đồng kéo ghế xoay qua ngồi đối diện Lãnh Tấn, lấy hộp thuốc lá ra giơ cằm với hắn.

Lãnh Tấn lắc lắc đầu, tiếp tục cúi đầu nhìn mặt đất nhiễm ánh sáng trắng lãnh đạm.

"Lão Quý nhờ chú đến xem cháu." Vệ Đồng nói.

"Cháu bị người hãm hại."

"Chủ nhiệm Lãnh, chú tin cháu, nhưng cảnh sát căn cứ vào bằng chứng phá án, điểm này đến chỗ nào cũng không bới ra được khuyết điểm." Vệ Đồng dịch ghế về phía sau, châm thuốc, nhìn chăm chú Lãnh Tấn một hồi hỏi: "Đắc tội ai?"

"Buổi sáng có quản lý công trường xây dựng tìm cháu kê chứng nhận tử vong của công nhân tai nạn lao động, bảo cháu viết nguyên nhân cái chết thành bệnh nội khoa, cháu không đồng ý."

"Sợ bởi vì sự cố an toàn đình công." Vệ Đồng gật gật đầu, "Nhưng cháu phải biết, chủ nhiệm Lãnh, chỉ dựa vào lời nói một bên của cháu, chú bây giờ cho dù xách cháu trai kia vào phòng thẩm vấn, cũng không đánh ra được ngà voi từ trong cái miệng chó đó.

Một lũ lưu manh, không có bằng chứng chính xác chụp được mặt bọn chúng, bọn chúng sẽ không nhận tội."

Lãnh Tấn giương mắt, cau mày hỏi: "Cho nên án của cháu đã quyết định?"

Vệ Đồng xua tay: "Cháu trước tiên đi làm kiểm tra nước tiểu, qua kiểm tra, chú bảo lãnh cháu ra ngoài, sau đó chú sẽ sắp xếp người tiếp tục điều tra."

Lãnh Tấn suy tính một hồi, gật đầu.

Hắn vừa nãy không chịu đi làm kiểm tra nước tiểu, một là cảm giác chịu sỉ nhục, hai là sợ lại bị hãm hại.

Mạng lưới quan hệ của đám người kia giăng khắp nơi, khó đảm bảo cục này sẽ không một gậy đánh chết hắn.

Mà Vệ Đồng làm đến phó cục trưởng cục thành phố, chắc chắn sẽ không bị mấy thứ rẻ tiền kia mua chuộc, hắn tin đối phương.

Kiểm tra nước tiểu thể hiện âm tính, lại có Vệ Đồng làm đảm bảo, phó đồn trưởng vung tay, thả người.

Nhưng hắn vẫn ghi Lãnh Tấn vào hệ thống đối tượng giám sát trọng điểm, yêu cầu hắn tùy gọi tùy đến, tiếp nhận kiểm tra ngẫu nhiên.

Bị giam hơn tiếng, từ phòng làm việc đi ra, Lãnh Tấn ôm chặt lấy Hà Vũ Bạch nhào vào trong ngực.

Hắn có thể tưởng tượng được nhóc con trong ngực chịu tủi thân nhiều thế nào, trên TV từng xem không biết bao nhiêu lần, lúc cảnh sát đuổi bắt kẻ buôn ma túy chưa từng chùn chân.

"Mời anh ăn bữa cơm?" Sát Mục nhỏ giọng hỏi Vệ Đồng.

Quý Hiền Lễ ở bên cạnh nghe thấy, sắc mặt trầm hơn.

Vệ Đồng nhìn đức hạnh của vại dấm đã đổ dặm kia, trợn mắt trắng trong lòng, nói: "Không, anh còn phải đến cục, để đám Tiểu Lý điều tra rõ ràng chuyện này, nếu không cái mũ giám sát trọng điểm của chủ nhiệm Lãnh không lấy xuống được.

Sát Mục cũng chỉ khách khí một câu với hắn.

Gật đầu nói cám ơn với Vệ Đồng, y xoay mặt giục vại dấm nhà mình và bọn Hà Vũ Bạch ra ngoài trước.

Đưa Hà Vũ Bạch và Lãnh Tấn đến cổng khu nhà, Sát Mục từ trên xe bước xuống, cản lại Lãnh Tấn nói: "Tiểu Bạch tuy nói là con nuôi của chú, nhưng không khác gì ruột thịt.

Chú mặc kệ cháu ở bên ngoài đắc tội bao nhiêu người, phiền phức mình gây tự mình chịu trách nhiệm, còn dám để nó chịu tủi thân một lần nữa như vậy, coi chừng chú chặt gãy tay phải thần thánh của cháu."

Quý Hiền Lễ ở trên ghế lái ho một tiếng.

"Cha nuôi, chuyện này không trách chủ nhiệm Lãnh." Hà Vũ Bạch nhỏ giọng cầu tình thay Lãnh Tấn.

"Cha biết, nhưng nó không phải thời độc thân trước đây nữa rồi, trên đời người xấu nhiều như vậy, nó trước khi đắc tội người khác phải nghĩ đến con." Sát Mục lườm Lãnh Tấn, "Đây chỉ là chú và lão Quý, nếu đến là Hà Quyền và Trịnh Chí Khanh, cháu còn muốn tiếp tục gặp Tiểu Bạch? Nằm mơ!"

Trong lòng Lãnh Tấn nghẹn hơn ai khác, nhưng Sát Mục nói cũng không sai, hắn không phải thời độc thân nữa.

Xã hội loạn như vậy, khắp nơi toàn người xấu, hắn phải có trách nhiệm với người yêu.

Lãnh Tấn cúi đầu đáp: "Biết ạ, chú Mục."

"Được, mau đi đi, nấu cho Tiểu Bạch ít canh nóng uống." Sát Mục kéo cổ áo khoác Hà Vũ Bạch, "Chuyện vụ án đừng suy nghĩ, có lão Vệ rồi, ông ấy sẽ điều tra rõ ràng."

Quý Hiền Lễ lại ho một tiếng.

Sát Mục quay đầu lại lườm ông: "Anh dãn phế quản à!"

Viêm khí quản.

Đồng chí lão Quý yên lặng thổ tào..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio