Diệu Thủ Đan Tâm

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gần đến h Lãnh Tấn mới về khu bệnh. Vào khu làm việc công cộng, hắn thấy Hà Vũ Bạch đưa lưng về phía cửa ngồi trước bàn làm việc, trong tay đang cầm quyển sách, đọc như chỗ không người. Đi đến sau lưng cậu dừng lại, Lãnh Tấn ho nhẹ một tiếng.

Hà Vũ Bạch bị dọa giật mình, đột nhiên xoay ghế, sách trong tay thuận tiện rơi xuống đất. Cúi người nhặt sách lên, Lãnh Tấn lật bìa qua, thấy tên sách là《Sơ sót và xử lý trong phẫu thuật》.

Đây là sách hắn đặt trên giá ở khu làm việc công cộng, đã xuất bản gần nửa thế kỷ, từ lâu không xuất bản nữa. Ghi chép mặc dù đều là vấn đề trong tiểu phẫu, nhưng học được lợi ích không nhỏ — kinh nghiệm của người đi trước để người đi sau đi ít đi rất nhiều đường vòng. Hắn từ hồi đại học đã thường xuyên đọc, rất nhiều đoạn bên trong đều đã học thuộc lòng.

Lãnh Tấn tựa vào bên bàn làm việc, mắt liếc thấy notebook mở ra trên bàn Hà Vũ Bạch. Trên giấy là sơ đồ giải phẫu vẽ tay và trọng điểm đánh dấu bằng bút đủ màu, đều viết bằng tiếng Anh. Trên cạnh giấy đã lật qua, dán đầy giấy note đủ hình.

Trang này vẽ đầy người hoạt hình tí hon, tóc xoăn, vẻ mặt rất buồn rầu.

Nhóc thối, Lãnh Tấn nói thầm. Dùng sách vỗ vỗ chân, hắn hỏi: “Cậu không đi giải phẫu được, xem cái này có ích gì?”

“Nghề không đè người.” Lông mi Hà Vũ Bạch khẽ run, cậu vẫn luôn chờ Lãnh Tấn, muốn xin lỗi chuyện xảy ra trong phòng phẫu thuật, “Chủ nhiệm Lãnh, chuyện hồi chiều, tôi —”

Lãnh Tấn giơ sách lên ngắt lời cậu: “Vừa nãy lão Quý tìm tôi nói chuyện rồi, bảo tôi nhìn vào phần cậu vừa vào khu bệnh đã có được công lao, cho cậu thêm một cơ hội...... Mặc dù ưu khuyết điểm vào lúc nào đó không thể cân bằng, nhưng tôi cũng không phải không nói đạo lý......”

Thấy Lãnh Tấn cố ý dừng lại thừa nước đục thả câu, Hà Vũ Bạch giương mắt nhìn về phía đối phương, mím môi.

“Vậy đi, tối nay cậu trực đêm, kiên trì được một đêm không để người khác thu dọn cục diện rối rắm thay cậu, tôi cho cậu thêm một cơ hội nữa.” Lãnh Tấn ném sách lên bàn, “Học hành chăm chỉ, cổ nhân nói: Nam nhân dục toại bình sinh chí, ngũ kinh cần hướng song tiền độc ().”

(() đây là câu trong “Lệ học thiên” của vua Tống Chân Tông (Triệu Hằng); tạm dịch là: Làm trai muốn thỏa chí tang bồng, Bên cửa chuyên cần đọc ngũ kinh)

“Triệu Hằng.” Hà Vũ Bạch nói.

“Huh?” Lãnh Tấn khiêu mi.

Hà Vũ Bạch chớp chớp mắt: “Cổ nhân mà anh nói là Tống Chân Tông Triệu Hằng, cái người mà ký Thiền Uyên chi minh với nhà Liêu.”

Phản ứng mấy giây, Lãnh Tấn mới hiểu được Hà Vũ Bạch đây là tìm đề tài làm dịu đi không khí cứng ngắc giữa hai bên. Hắn đứng thẳng người, hai tay ôm ngực, hơi cúi đầu đến gần Hà Vũ Bạch, giọng điệu nhẹ nhàng hơn trước chút: “Học lịch sử không tệ nhỉ, này, có gì là cậu không biết không?”

“Nhiều lắm, chỉ là thứ tôi đã nhìn qua, không thể quên được.”

Đồ giải phẫu trên người Lãnh Tấn tản ra mùi nước khử trùng nhàn nhạt, đây là mùi quen thuộc của Hà Vũ Bạch. Cậu từ bé lớn lên trong bệnh viện, trên quần áo của các ba đều là mùi này, ngửi vào, rất an tâm.

“Cậu mệt?” Nhìn thấy Hà Vũ Bạch nhắm mắt lại, Lãnh Tấn cau mày, “Hây, còn một ca đêm phải trực nữa đấy.”

Hà Vũ Bạch vội vàng mở mắt ra — Gay to, cậu vô cùng thả lỏng.

Lắc lắc đầu, Lãnh Tấn xoay người đi về phòng làm việc của mình.

Ở khám gấp khám cảm cúm phát sốt ăn xấu bụng đến h sáng, thấy tạm thời không có người bệnh chờ, Hà Vũ Bạch bưng chén đi rót nước. Vậy may của cậu không tệ, đến giờ cũng không gặp phải ngoại thương.

Ở phòng giải khát gặp Hà Vũ Bạch đang ngáp, y tá trưởng Phương Mẫn của khám gấp đánh giá trên dưới cậu một lượt, cười hỏi: “Bác sĩ Hà, cậu bao tuổi rồi?”

“.” Hà Vũ Bạch cũng đáp lại cô một nụ cười.

“Trẻ thật đấy, trước đây có thể một mình tiếp người bệnh ở khám gấp, ít nhất cũng phải .”

“Chị còn trẻ như vậy, không phải cũng đã làm y tá trưởng?”

“Trời ơi, chị người vẫn trẻ, sắp rồi.” Phương Mẫn lập tức thích bác sĩ nhỏ ngoại hình đẹp miệng lại ngọt này, cô mặc kệ Hà Vũ Bạch nói có phải lời khách sáo hay không, dù sao nghe cũng sướng, “Bác sĩ Hà, lên tầng ngủ một lát đi, có chuyện gì chị gọi cậu.”

“Không sao đâu, em không buồn ngủ.” Vừa nói, Hà Vũ Bạch lại ngáp một cái.

“Còn nói không buồn ngủ, nước mắt chảy ra cả rồi.”

Hà Vũ Bạch xấu hổ cười cười, dùng khăn tay lau đi nước mắt khóe mắt. Phương Mẫn thấy cậu đổ thuốc bột vào trong cốc, tò mò hỏi: “Cậu đang pha trà gì vậy?”

“Ngũ vị tán, dùng thuốc lưu thông khí huyết để tỉnh táo.”

“Cậu vẫn tin Đông y à?”

“Vâng, trong nhà có người làm Đông y.”

“Vậy sao không đi học Đông y chứ? Cậu không phải......” Phương Mẫn suy nghĩ chút, không nói ra “Sợ máu” — phải chừa cho nhóc này chút mặt mũi.

“Em tuổi đã ra nước ngoài, phát hiện mình sợ máu là chuyện sau này.” Hà Vũ Bạch hào phóng khoát khoát tay, “Hơn nữa Đông y có quá nhiều thứ không cách nào dùng khoa học để giải thích, em dễ để tâm vào chuyện vụn vặt, chuyện không hiểu được sẽ rất để ý. Nếu thật sự học Đông y, e là bây giờ đã rụng sạch tóc.”

Phương Mẫn bị cậu chọc cười: “Không đâu, tóc cậu nhiều, nè, cậu đây là uốn hay xoăn tự nhiên vậy?”

“Xoăn tự nhiên, trong nhà đứa con, chỉ mỗi em như vậy.” Hà Vũ Bạch cuốn cuốn tóc mái rũ xuống trán, nụ cười trẻ con, “Xác suất /, di truyền đến em.”

Đang muốn hỏi thứ bậc của Hà Vũ Bạch ở nhà, Phương Mẫn đột nhiên nghe thấy trên hành lang truyền đến tiếng gọi “Bác sĩ Hà”, vội vàng ngừng tán dóc.

Người bệnh là sinh viên đại học, ngủ đột nhiên bị cơn đau sau eo trái đánh thức, được nam sinh ngủ cùng đưa đến bệnh viện. Hà Vũ Bạch sau khi tiến hành hỏi chẩn và bắt mạch nghi ngờ là thận kết sỏi phát tác, lập tức sắp xếp người bệnh chụp siêu âm.

Kết quả ra, đúng là có kết sỏi, hơn nữa đã tắc ống dẫn niệu, nhất định phải nhanh chóng tiến hành giải phẫu trị liệu. Đang định kê đơn nằm viện cho bệnh nhân, Hà Vũ Bạch đột nhiên chú ý tới tay đối phương xảy ra rung động hệ thần kinh, mà hiện tượng này trước khi siêu âm không có. Rung cực kỳ nhỏ, không nhìn kỹ căn bản không nhìn ra.

Suy nghĩ đến thận kết sỏi sẽ không dẫn đến vấn đề thần kinh, cậu suy nghĩ một lát, hỏi người bệnh: “Cậu trong giờ, có bị đánh nặng không?”

Người bệnh đang đau đến muốn chết muốn sống, căn bản không có lòng trả lời, nằm gục trên gường khám bệnh chỉ “Ui da”. Một bạn cùng phòng của hắn nghĩ chút nói: “Chiều qua đội bóng bọn tôi thi đấu với trường ngoài, lúc cậu ấy dẫn bóng lên rổ bị cầu thủ đối phương dùng cùi chỏ đụng một cái.”

“Đụng vào đâu?” Hà Vũ Bạch lại hỏi.

“Không thấy rõ, dù sao cậu ấy lúc đó cũng ngã xuống đất.” Bạn cùng phòng nhún vai, “Hiện trường có y tế của trường, nói không sao.”

Hà Vũ Bạch cau mày, nâng cằm người bệnh lên mở mí mắt đối phương ra, ở trên lòng trắng mất nhìn thấy điểm xuất huyết cỡ đầu kim.

“Cậu ấy hai hôm nay có nôn không?”

“Sáng nay chạy bộ về nôn một lần.”

“Cậu ấy phải chụp CT.” Hà Vũ Bạch vội vàng kê đơn, “Đừng để tự cậu ấy đi, đến chỗ hộ sĩ mượn xe lăn.”

“Cái quái gì vậy?” Bạn cùng phòng kinh ngạc há to mồm, “Thận kết sỏi sao còn phải chụp CT?”

“Tôi nghi là tụ máu dưới màng cứng, cậu không phải nói, cậu ấy bị người đụng vào sau đó ngã xuống sao?” Hà Vũ Bạch tốc độ nói cực nhanh nói rõ ràng, “Kết sỏi cũng có thể là bởi vì va chạm mà rơi vào ống dẫn niệu, tắc nghẽn sau đó dẫn đến đau. Không đoán nhầm, cậu ấy lúc đó hẳn là ngã ngửa trên đất, đụng phải gáy.”

Bạn cùng phòng nhớ lại tình cảnh lúc ấy, sau đó gật gật đầu.

Hà Vũ Bạch đi theo vào phòng CT, hình vẽ đứt đoạn trên màn hình xác nhận phỏng đoán của cậu. Vậy thì, thận kết sỏi chỉ có thể cho ra trước, sưng trong sọ phải loại bỏ trước. Khám gấp gọi điện thoại thông báo chủ nhiệm La của phẫu thuật thần kinh chạy đến hội chẩn, xem qua phim CT, chủ nhiệm La vỗ vỗ vai Hà Vũ Bạch.

“Không tệ, cậu đã cứu thằng nhóc này một mạng.”

“Cậu ấy chỉ cần nằm viện, sáng sớm mai lúc chủ nhiệm Lãnh kiểm tra phòng cũng sẽ phát hiện.” Hà Vũ Bạch cũng không phải khiêm tốn, theo phát triển này tiếp tục, không quá mấy tiếng người bệnh sẽ xuất hiện triệu chứng tụ máu dưới màng cứng rõ ràng.

Chủ nhiệm La vừa sắp xếp thủ tục giải phẫu với trợ lý vừa nói: “Vấn đề thế này, phát hiện sớm một phút, tỷ lệ sống sót của người bệnh có thể cao hơn mấy phần trăm.

Hà Vũ Bạch lại cười không nói.

“Phẫu thuật cùng không, bác sĩ Hà?” Chủ nhiệm La cười hỏi.

Nụ cười cứng lại trên mặt, Hà Vũ Bạch khó xử lắc lắc đầu. Được mời cùng giải phẫu là vinh hạnh đặc biệt, đáng tiếc cậu phải từ chối.

“À đúng rồi, cậu sợ máu.” Chủ nhiệm La cười khan một tiếng, “Xấu hổ quá, không phải cố ý đâm vào chỗ đau của cậu.”

“Không sao, tôi quen rồi.” Hà Vũ Bạch cầm lấy bệnh án, gật đầu với chủ nhiệm La, “Tôi về khám gấp trước, đợi ngày mai chủ nhiệm Lãnh đến, để anh ấy xác nhận thời gian chuyển khu bệnh với ngài.”

“Cậu đi làm đi.”

Vừa định đi, Hà Vũ Bạch đột nhiên nhớ tới gì đó, nói với chủ nhiệm La: “Bệnh nhân hiện giờ ở thời kỳ phát tác thận kết sỏi cấp tính, chức năng thận bị tổn thương. Sau khi phẫu thuật thuốc một ngày không nên vượt quá ml, nếu không lượng lớn nước tiểu ứ đọng dịch thể dẫn đến nhiễm, có thể có dẫn đến viêm thận mãn tính.”

“Quào, cậu không nói tôi thật sự không để ý đến cái này.” Chủ nhiệm La giơ tay lên, “Tôi sẽ bảo bọn họ điều chỉnh đơn thuốc dùng sau khi phẫu thuật.”

“Phiền phức ngài.”

Hà Vũ Bạch gật đầu chào, xoay người rời đi. Nhìn bóng lưng cậu, trợ lý nuối tiếc lắc đầu: “Đứa nhỏ này, đáng tiếc, nếu không sợ máu, có tương lai.”

Chủ nhiệm La câu khóe miệng.

“Nếu cậu ấy sau này có thể hợp tác với Lãnh Tấn, chẩn đoán bệnh chính xác cộng thêm thần tay phải, đó mới là quần anh tụ hội.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio