Edit + Beta: Vịt
Để dành ra trọn một tuần nghỉ tham dự hôn lễ của Âu Dương Diễn Vũ và Trịnh Vũ Hoàng, Hà Vũ Bạch bắt đầu từ tháng ba đã đổi ca tích ngày nghỉ phép xong.
Lãnh Tấn thương cậu trực ca đêm liên tục, chủ động đề xuống để cậu xếp ca đi làm như bình thường, đợi đến khi nghỉ phép mình làm thay cậu.
Hà Vũ Bạch từ chối nghiêm khắc: "Không được, trong tay anh toàn là mạng người, không nghỉ ngơi tốt đâu có được."
"Anh không phải sợ em mệt sao." Lãnh Tấn bĩu môi, đau lòng đứng mũi chịu sào, ngoài ra chính là gần đây bị Hà Vũ Bạch thờ ơ quá đáng, "Lại nói, ai kết hôn trong tay cả tuần liền chứ......"
Đặt bệnh án trong tay xuống, Hà Vũ Bạch xoay thẳng ghế mặt đối mặt với hắn, nghiêm túc nói: "Vũ Hoàng chơi bóng ở NBA, to nhỏ cũng tính là người nổi tiếng, Lạc gia chưa từng rơi khỏi top trên bảng xếp hạng triệu phú, chọn cử hành hôn lễ trên đảo nhỏ ở vùng biển Ca-ri-bê, một là vì tránh paparazi, hai là sợ có kẻ xấu đến quấy rối.
Làm phù rể của Diễn Vũ, lại nói là hôn lễ của em trai em, em không phải đến sớm mấy ngày giúp bọn nó xử lý việc vặt?"
Lãnh Tấn trịnh trọng gật đầu: "Vâng, vợ nói có lý, đúng hết."
"Anh phiền quá đi."
Hà Vũ Bạch đỏ đầu tai, quay mặt tiếp tục làm bệnh án.
Đã chính thức gặp bố vợ, cũng đã cầu hôn, sau này mồm miệng Lãnh Tấn càng ngày càng không giữ gìn.
Lúc trước họp khu bệnh, trước mặt bao người, Lãnh Tấn thuận miệng nói câu "Vợ ơi đến phòng làm việc lấy tài liệu giúp anh", làm cậu xấu hổ hận không thể đào hố chui xuống.
Ở nhà gọi là được rồi, ra ngoài còn không giữ miệng, đáng đánh!
Phải nói địa điểm hôn lễ mà Lạc Quân Hàm đặt cho Âu Dương Diễn Vũ và Trịnh Vũ Hoàng cũng đủ hành hạ người ta, trước tiên bay đến Miami, rồi bay đến Haiti, sau đó ngồi xe đến Port-au-Prince đi thuyền hoặc máy bay trực thăng mới đến được.
Chuyển chuyến liên tục, không delay chuyến bay cũng phải chạy mệt tiếng.
Cũng may người Lạc gia mời không giàu sang thì cũng cao quý, không có thì Lạc gia phái máy bay tư nhân đi đón.
Nhưng cho dù là như vậy cũng cùng lắm là bay thẳng đến Haiti, rồi đi đường thủy lên đảo, bởi vì trên đảo không có sân bay, sân hạ cánh máy bay trực thăng thì có cái.
Hà Quyền hồi trẻ bị máy bay trực thăng lắc lư gây hoảng sợ, sống chết không chịu ngồi, kiên trì đi thuyền lên đảo.
Kết quả trôi nổi tiếng, chóng mặt muốn sống muốn chết, nằm bò trên lan can thuyền ói cả đường, làm Trịnh Chí Khanh lo lắng muốn chết.
Ấn túi chườm đá con gái đưa tới lên trán, Hà Quyền nằm ngửa trên sofa khoang đáy du thuyền tư nhân, ai oán ngập trơid: "Lạc Quân Hàm là muốn làm ba chết à......!Cậu ta nhất định vẫn nhớ thù hồi đó ba tát cậu ta một cái......"
"Đã qua nhiều năm như vậy rồi, cậu ta không nhớ đâu." Trịnh Chí Khanh rót cốc nước chanh đưa tới bên miệng y, "Uống ít nước chanh, đỡ buồn nôn."
Kéo cánh tay Trịnh Chí Khanh chống người dậy, Hà Quyền nhận lấy cốc uống một hớp, cũng không cảm thấy dễ chịu bao nhiêu.
Nhưng lúc nãy nằm bò trên lan can ói có thể nhìn thấy bến tàu, kiên trì thêm mấy phút nữa là được.
Ra khỏi đảo y nhất định phải ngồi máy bay trực thăng, lắc lư hơn nữa cũng tốt hơn cái này, ít nhất thời gian ngắn.
Nói chuyện có thể phân tán lực chú ý, Hà Quyền hít mũi tiếp tục oán trách: "Lạc Quân Hàm cũng hay thật, cách ngày sinh dự tính còn tuần, không sợ xảy ra chuyện."
Sau đó y lại quở trách Trịnh Vũ Hoàng với Trịnh Chí Khanh: "Con trai anh rõ thật là, mẹ vợ hành hạ thì cứ tùy tính, cũng không biết khuyên một câu."
Trịnh Chí Khanh cười khan, nói thầm hồi đó may không kết thông gia với Lạc gia.
Tâm nguyện của Lạc Quân Hàm là tổ chức hôn lễ trên hòn đảo nhỏ riêng tư, nguyện vọng của mình không đạt thành, thì ký thác lên người con trai.
"Ba, ba đừng oán nữa, Vũ Hoàng đâm cái sọt to như vậy, thì cái gì cũng phải nghe Lạc gia." Tề Vũ Huy ngồi sau lưng Hà Quyền vuốt lưng giúp y — Cái này khiến Hà Quyền không khỏi cảm khái vẫn là con gái tri kỉ, "Lại nói phong tục của Mĩ chính là nhà mẹ đẻ làm hôn lễ, nghe Diễn Vũ nói, chú Lạc tiêu triệu cho hôn lễ này, không phải không cần tiêu tiền sao, mình đừng xoi mói nữa."
"Ừ, con gái ba nói có lý." Hà Quyền trở tay vỗ vỗ cánh tay con gái, "Vũ Huy à, chờ khi con và Lạc Quân Hạo tổ chức hôn lễ, tự con chọn chỗ.
Ngay cả làm trên đá ngầm giữa Thái Bình Dương, ba cũng muốn san phẳng làm cho con."
Vừa nghe vấn đề này, mặt Trịnh Chí Khanh lập tức chảy xuống sàn.
Trước không nói ở giữa Thái Bình Dương móc đâu ra đá ngầm, vừa nghe Tề Vũ Huy sẽ lấy chồng, hắn đã có khuynh hướng mắc bệnh tim.
Tề Vũ Huy thấy cha không vui, khóe miệng câu lên, nói: "Ba thật hài hước, con và Quân Hạo là anh em, cưới xin gì chứ? Lại nói, con đã nghĩ rồi, cả đời không kết hôn, cứ ở bên cạnh cha và ba."
Hà Quyền thì không chịu thua Trịnh Chí Khanh, duỗi chân đạp nhẹ hắn một cái, trợn mắt: "Trịnh Đại Bạch, thu bộ mặt con lừa của anh lại, cho ai nhìn? Em cho anh biết, dám để lỡ chung thân đại sự của con gái em, anh không xong với em!"
Trịnh Chí Khanh quay mặt đi, đứng dậy thở dài leo thang lên boong tàu.
"Ba à, ba sau này đừng nhắc đến Quân Hạo trước mặt cha nữa, chuyện của Lãnh Tấn và anh con ông ấy vẫn chưa bình tĩnh đâu." Tề Vũ Huy vội vàng dặn dò Hà Quyền.
"Giờ biết ra vẻ bố vợ? Nhớ hồi đó còn trẻ, ông ta — ông ta —"
Hà Quyền "Ông ta" một lúc lâu cũng không "ông ta" ra được cái cớ, cuối cùng nuốt xuống, vỗ chân Tề Vũ Huy, để cô nhường chỗ cho mình, lại nằm xuống sofa.
Thôi vậy, trước mặt con cái, chừa chút mặt già cho Trịnh Đại Bạch.
Một ngày trước hôn lễ, khách khứa được mời lục tục lên đảo.
Sáng sớm trước khi bắt đầu hôn lễ, tất cả nhân viên phục vụ mời bên ngoài toàn bộ rời khỏi đảo, chỉ còn lại người giúp việc và đầu bếp mang đến từ đại trạch Lạc gia tiếp đãi khách khứa.
Chỗ này cách bờ biển gần nhất hơn hải lý, không ai bay qua được.
Lạc Quân Hàm sắp xếp tất cả gọn gàng, không cho paparazi chút cơ hội.
Lâu đài cổ trên đảo nhỏ là một Thống đốc Pháp thời thực dân xây dựng để nghỉ dưỡng, cách ngày nay đã hơn năm lịch sử, giờ thuộc sở hữu của một công ty du lịch.
Trong lâu đài cổ lớn nhỏ gần phòng, đã được thay đổi thành khách sạn, chuyên cho nhà giàu thuê nghỉ dưỡng hoặc là công ty điện ảnh quay.
Công ty du lịch không cho thuê ngắn hạn, ít nhất cũng phải thuê tháng.
Nhưng bởi vì thiết kế trang trí lúc xây dựng lại là phòng làm việc của Lạc Quân Hàm làm, ông chủ nể mặt y, cho y thuê nửa tháng.
Cung cấp điện trên đảo bằng cáp điện đáy biển, do nhà máy điện Port-au-Prince truyền điện.
Trên đảo có thiết bị làm sạch nước đầy đủ, mùa mưa tích nước, mùa khô sử dụng.
Trên đảo nhiều cây xanh không khí trong lành, đương nhiên môi trường rất tốt.
Nếu không suy tính đến tất cả vật phẩm sử dụng đều phải dùng thuyền vận chuyển trên biển, cuộc sống trên này thật sự có cảm giác bồng lai tiên cảnh.
Hà Vũ Bạch vừa đến đã thích, ngày nào cũng phải chụp rất nhiều ảnh, quay nhiều video gửi cho Lãnh Tấn không tới được.
Cảnh đẹp thức ăn ngon âm nhạc tuyệt vời, tất cả tươi đẹp của thế gian nếu không cùng hưởng với người yêu, luôn sẽ hơi tiếc nuối.
Cậu lên đảo trước giúp Diễn Vũ xử lý thủ tục hôn lễ, mấy người Hà Quyền thì một ngày trước khi bắt đầu hôn lễ mới đến.
Nghe nói các ba đến, Hà Vũ Bạch vội vàng đến bến tàu đón.
Thấy Hà Quyền được em gái đỡ xuống, dọa cậu hết hồn.
"Ba làm sao thế?" Hà Vũ Bạch tiến lên đón, đỡ lấy cánh tay bên kia của Hà Quyền, sau đó chào hỏi với Trịnh Chí Khanh xuống thuyền ở phía sau.
"Đừng nói nữa, say tàu." Hà Quyền chui từ trong du thuyền ra nóng đến muốn cởi truồng, mẹ nó thật sự là gần xích đạo mà! Nghĩ đến ngày mai còn phải mặc âu phục đeo cà vạt, dạng chó hình người ngồi bên ngoài bị mặt trời chiếu, y đau não.
Hà Vũ Bạch hơi thở phào: "Có thuốc say tàu, lát con lấy cho ba một viên."
"Không cần, giẫm xuống đất là ổn thôi." Hà Quyền giương mắt không nhìn thấy thông gia, hơi cau mày, "Người nhà Diễn Vũ đâu?"
"Chú Âu Dương phải buổi chiều mới đến, chú Lạc mấy hôm nay mệt mỏi, ở trong phòng nghỉ ngơi, Quân Hạo đang trông chừng cổng hoa ở sân hôn lễ, Diễn Vũ đang thử âu phục."
Hà Quyền trợn mắt — Được, không xoi mói, ai bảo con mình gây họa trước chứ.
"Em con đâu?" Y lại hỏi.
Thông gia không gặp người thì cũng thôi, con ruột mình cũng không đến đón ba, đáng đánh đít phải không?
Hà Vũ Bạch mím môi: "Tối qua bị mấy bạn học làm phù rể kéo lên đất liền tổ chức đêm độc thân, vẫn chưa về."
"Trời mẹ! Thằng oắt này uống nhiều lại gây ra chuyện!" Hà Quyền giãy nảy lên, nhưng không bất tỉnh, nói với con gái: "Gọi điện thoại cho em con, mau gọi về!"
"Ba, nó sắp phải kết hôn rồi, sẽ không gây chuyện đâu."
An ủi thì an ủi, nhưng trong lòng Tề Vũ Huy cũng hơi nổi trống, vội vàng trốn sang một bên gọi điện thoại.
Vẫn may, Trịnh Vũ Hoàng nghe điện thoại, nói mình lập tức lên máy bay trực thăng, cùng lắm là tiếng nữa vè.
Nhưng trong âm nền có tiếng còi cảnh sát ồn ào?
Chờ ở sân bay nhìn thấy Trịnh Vũ Hoàng, Tề Vũ Huy thật sự muốn quất nó.
Ngày mai đã phải làm chú rể rồi, trên mặt lại bị thương, hỏi nó cũng không nói là vì sao.
Cô đành phải hỏi mấy người đi cùng Trịnh Vũ Hoàng, biết được bọn họ trải qua "Đêm độc thân" ở đồn cảnh sát.
Một trong số phù rể giải thích: "Chị Vũ Huy, chuyện này không trách Vũ Hoàng, là mấy người kia quá đáng, động tay động chân với gái nhảy còn cứ muốn trút rượu cô ấy, Vũ Hoàng không nhìn được.
Vốn chỉ là khuyên, nhưng bọn họ ỷ là dân bản địa không sợ gây chuyện, chửi bới vô cùng khó nghe, còn đập chai bia về phía Vũ Hoàng, cuối cùng......!động tay."
Một người khác cũng phụ họa: "Cảnh sát đến cũng không lên tiếng hỏi nguyên nhân, chỉ đưa bọn em vào đồn cảnh sát......!Sáng sớm có luật sư đến xử án nhận ra Vũ Hoàng, nói rất thích xem cậu ấy chơi bóng, nộp tiền bảo lãnh bọn em ra ngoài."
Làm việc nghĩa, Tề Vũ Huy cũng không tiện trách em trai.
Cô xoa chân mày cau chặt, xoay mặt thở dài hỏi: "Không chịu thiệt chứ?"
Trịnh Vũ Hoàng lắc đầu: "Mấy đứa vô lại bị bọn em đánh vào cấp cứu rồi."
"Được, mau đi vào tắm rửa, ngửi mùi trên người các em này, khắm khú cả đêm rồi." Tề Vũ Huy nói xong lại túm em trai lại, "Tắm xong đến phòng chị, chị dặm phấn lên mặt em trước, quay lại để ba nhìn thấy, ổng nhất định nổi nóng với em."
"Chị tốt quá đi." Trịnh Vũ Hoàng ôm cổ bà chị, ra sức làm nũng.
"Ê buông chị ra! Đừng cọ mồ hôi bẩn vào người chị!"
Tề Vũ Huy thật sự muốn dùng giày cao gót đá văng nó ra.
(Đứa nào re-up là chó)
Trong phòng có điều hòa, trên người Hà Quyền vừa đổ mồ hôi, đang định đi tắm rửa nghe thấy có người gõ cửa.
Y đi mở cửa nhìn, là Lạc Quân Hàm đứng ở cửa, đằng sau còn đi theo hai tùy tùng cầm hộp quà màu trắng.
"Xấu hổ quá, vừa nãy hơi choáng đầu, không đến bến tàu đón mọi người được." Lạc Quân Hàm cười cười với y, "Chí Khanh đâu? Tôi đưa lễ phục tới cho các anh, mau thử đi, không hợp vẫn đổi được."
"Anh ấy đi xem sân hôn lễ rồi."
Hà Quyền khiêu mi, theo bản năng hít một hơi — Mẹ ơi, giờ là tuần? Nhìn eo còn nhỏ hơn mình.
Trên người Lạc Quân Hàm là áo lanh tay lỡ, phần dưới mặc quần ống rộng, cắt may vừa vặn, không hề lộ chút sưng phù.
Nhận lấy cái hộp đưa tới trước mặt Hà Quyền, y cười híp mắt hỏi: "Vậy anh thử trước đi, ừm......!Hộp này là của anh, vòng eo thước , mặc được chứ?"
"Eo tôi thước ......"
Hà Quyền nghiến răng nghiến lợi nặn ra âm thanh, nói thầm Trịnh Đại Bạch mẹ tiên sư anh báo kích cỡ kiểu gì vậy, suốt ngày ôm ông đây ngủ không biết eo ông đây bao nhiêu?.