Edit + Beta: Vịt
Dựa theo lần cuối cùng Hà Vũ Bạch nổi mụn đỏ mà tính, vẫn chưa tới tuần, Hà Quyền chưa chụp siêu âm cho cậu mà rút máu kiểm tra HCG và progesterone.
Kết quả ra hơi thấp, y bảo con trai ba ngày nữa quay lại kiểm tra, nhưng ít nhất chứng minh sự thật nhóc con đang cố gắng phân tách.
Mắt thấy mình sắp lên chức ông ngoại, Hà Quyền ngoài mừng rỡ, bản chất mẹ già lộ rõ: "Tiểu Bạch, đây là lần đầu tiên, con nên chú ý, bây giờ con so thai lưu rất nhiều......!Đừng đến gần khoa phóng xạ, tránh cảm sốt, ra ngoài phải đeo khẩu trang......!À đúng rồi, đừng đến phòng khám và điều trị khẩn cấp nữa, ở yên trong khu bệnh......!À không, con xin nghỉ luôn đi, chờ đến tuần ổn định hẵng quay lại làm."
"Ba!" Hà Vũ Bạch không kịp xấu hổ đã bị Hà Quyền càu nhàu làm cho nhíu mày, "Hồi ba mang thai con và bọn Vũ Huy, có nghỉ ngơi ngày nào?"
Hà Quyền trợn to mắt, xùy nói: "Nghỉ cái cục cức, toàn làm đến lúc đẻ! Đẻ con dù gì cũng cho ba mấy tiếng bình tĩnh lại, đẻ hai đứa kia từ phòng mổ số mổ xong người khác đi ra vào phòng số bên cạnh, ngoan ngoãn nằm xuống, chờ cô họ của con đến mổ cho ba."
Hà Vũ Bạch bị chọc cười, mím môi nhìn bên ngoài phòng khám.
Trịnh Chí Khanh và Lãnh Tấn ở trên hành lang chờ nghe kết quả, đều đứng ngồi không yên.
Nhưng cậu cảm thấy Lãnh Tấn đứng ngồi không yên, khả năng lớn là bởi vì trong tay Trịnh Chí Khanh cầm gậy đầu rồng.
"Hai người đi vào đi." Hà Quyền ngoắc tay ra ngoài cửa.
Chờ Lãnh Tấn vào phòng, Hà Vũ Bạch vội vàng kéo người ra sau mình bảo vệ.
Gậy đầu rồng đổi đi đổi lại trong tay Trịnh Chí Khanh, dường như đang cân nhắc xem dùng bên nào vung thuận tay hơn.
Hà Quyền bĩu môi với Trịnh Chí Khanh: "Đặt cái gậy đánh cho kia xuống, đây là chuyện vui, nếu anh dám trưng mặt thối với con trai và con rể, em đánh anh trước."
Lãnh Tấn rất cảm động, hận không thể ôm Hà Quyền hôn mạnh một cái.
Trịnh Chí Khanh vận khí, dựa gậy vào mép bàn — Khoảng cách có thể chạm tay.
Hà Quyền đổi vẻ mặt tươi cười, kéo tay con trai và con rể chồng lên nhau, đổi giọng điệu nói chuyện thường ngày, ôn nhu nói: "Biển người mênh mông, hai con người vốn không quen biết có thể gặp được nhau, hiểu nhau, yêu nhau, rất không dễ dàng, mà con cái là dùng huyết thống để ràng buộc tình yêu hư ảo......!Lãnh Tấn, Tiểu Bạch, từ nay về sau hai con đã chính thức có một gia đình thuộc về mình, ba và Chí Khanh chúc hai con hạnh phúc mỹ mãn."
Vừa nói, y dùng gót chân đụng vào giày Trịnh Chí Khanh, nhắc nhở đối phương đừng cmn trong thời khắc ôn tình thế này còn trưng bộ mặt con lừa.
Hốc mắt Hà Vũ Bạch nóng lên, rút tay ra ôm lấy vai Hà Quyền, nói đi nói lại "Ba, con yêu ba", cũng làm mắt Hà Quyền ẩm ướt.
Trịnh Chí Khanh đi tới bên cạnh Lãnh Tấn, giơ tay lên vỗ mạnh vai đối phương trong cái nhìn khẩn trương, sau đó xoay mặt đi ra khỏi phòng khám.
"Cái đó......!Chủ tịch Trịnh ông ấy......" Lãnh Tấn mặc dù vui trong lòng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của Trịnh Chí Khanh, lại cảm thấy nếu mình dám đắc ý vênh váo, chính là tiết tấu tìm đánh.
Hà Quyền vỗ lưng con trai, lau đi ẩm ướt khóe mắt sau đó nói với Lãnh Tấn: "Con chăm sóc Tiểu Bạch, ba đi xem ông ấy."
Hà Quyền tìm Trịnh Chí Khanh khắp hành lang, cuối cùng phát hiện ông già ngồi ở khúc rẽ cầu thang trong lối thoát hiểm lau nước mắt.
Y ngồi xổm xuống, ôm lấy bả vai Trịnh Chí Khanh an ủi: "Anh sao thế, sắp làm ông ngoại rồi, nên vui mới đúng."
Trịnh Chí Khanh lau mặt, nghiêng đầu nhìn Hà Quyền, trong mắt tràn đầy phiền muộn: "A Quyền, hôm nay anh mới chân chính cảm giác được, Tiểu Bạch sắp rời khỏi chúng ta......!Thời gian trôi qua nhanh thật, bộ dạng nó mới chỉ hơi lớn xíu xiu, giống như là chuyện ngày hôm qua, nhưng bây giờ nó đã sắp có con của mình......"
Vừa nói, hắn giơ tay khua múa vài cái.
Hà Quyền nhìn kích thước, là kích thước hồi Hà Vũ Bạch mới ra đời.
Khẽ thở dài, Hà Quyền cũng ngồi xuống bậc thang mà Trịnh Chí Khanh ngồi, nghiêng đầu dựa vào bả vai vẫn rộng rãi khỏe khoắn kia, đan mười ngón tay với đối phương.
"Đúng là rất nhanh, từng ngày, từng năm, thời gian vèo cái đã trôi qua......" Nhớ tới thời còn trẻ, Hà Quyền hơi câu khóe miệng, "Này, Trịnh Đại Bạch, anh nói xem, nếu kiếp này hai ta bỏ lỡ nhau, anh không có gậy đầu rồng của cụ, thì lấy cái gì đánh con rể?"
Trịnh Chí Khanh cười khẽ, giơ tay lên ôm Hà Quyền vào lòng siết chặt: "Giả thiết này không thành đâu, A Quyền, ngoài anh ra không ai có thể chịu được tính khí em hơn năm đâu, lại còn kiên trì lâu dài."
"Biết hai chữ Tự đại viết thế nào không?" Hà Quyền hừ một tiếng, "Chỉ mỗi anh biết chiều người khác? Nói cho anh biết, em đã thấy rồi, Âu Dương đối với Lạc Quân Hàm, còn dịu dàng hơn anh đối với Tiểu Bạch."
Mắt mày Trịnh Chí Khanh đã kéo thẳng tắp, chua loét hỏi: "Em......!hối hận?"
"Không phải, em lựa chọn rất đúng, quỳ cũng phải sống hết cả đời." Hà Quyền liếc Trịnh Chí Khanh, ánh mắt câu dẫn, "Cơ mà Trịnh Đại Bạch, anh nói thật với em, anh......!có phải không được hay không?"
"Anh không được chỗ nào!? Trịnh Chí Khanh hơi muốn nổi giận.
"Ồn ào cái gì? Chỗ này không cách âm!" Hà Quyền bịt miệng hắn, "Em thấy mấy hôm nay anh ngủ rất nề nếp......!Nhưng nghĩ cũng phải, đã chừng này tuổi rồi, đã nên đến thời điểm không được."
Hất tay y ra, Trịnh Chí Khanh vội vàng tự chứng minh trong sạch: "Gần đây công việc ở bệnh viện bận quá, anh sợ em mệt mỏi......!Nhưng em đã nói, anh sau này mặc kệ em có mệt hay không nhé!"
Hà Quyền mím môi cười, nghiêng đầu hỏi: "Sao, anh cũng muốn học Âu Dương, gần rồi còn làm đứa nữa?"
"Anh học anh ta?" Trịnh Chí Khanh tức cười, "Cái đó là dựa vào thuốc làm ra, đừng đánh đồng anh với anh ta."
"Huh? Thuốc gì?" Hà Quyền mơ hồ ngửi thấy mùi bát quái.
Trịnh Chí Khanh khinh thường hừ một tiếng: "Thiên Kim Yếu Phương đó, anh ta từ ngoài đã uống."
Hà Quyền trợn to mắt: "Sao anh biết?!"
"Trước đây có lần đến quán bốc thuốc cho lão Tề, gặp phải Âu Dương ở đó thảo luận với sư phụ Cảnh chuyện điều chế rượu Thiên Kim Yếu Phương, anh nghe anh ta nói, vậy thì sau này không cần sắc uống, tiện hơn." Trịnh Chí Khanh ngừng một chút, "Sau đó anh hỏi sư phụ Cảnh một câu, sư phụ Cảnh nói, Âu Dương từ hơn mười năm trước đã dùng bài thuốc này rồi, anh tính toán, vừa vặn hắn ngoài ."
"......"
Hà Quyền khơi chân mày — Ha ha, Lạc Quân Hàm cậu cứ giả bộ với tôi, còn show ân ái? Thả nào hơn hai mươi năm không có động tĩnh, nhất định là Âu Dương có vấn đề mà.
(Đứa nào re-up là chó)
Nghe nói mình sắp làm anh, Trình Nghị "Oa" liên tục mấy tiếng, sau đó dùng sức vỗ vai Lãnh Tấn.
"Cha, cha cừ quá."
Lãnh Tấn đang định lên mặt, thấy sắc mặt Hà Vũ Bạch đỏ lên, lập tức nghiêm mặt dạy dỗ con trai: "Sao lại nói thế?"
Trình Nghị cười "hì hì" không ngừng, quay đầu dùng sức ôm lấy Hà Vũ Bạch, nói với cậu: "Lông Chim Nhỏ, nhất định phải sinh em gái cho em nhé, em cực kì, cực kì hợp với hình tượng anh trai mạnh mẽ bảo vệ em gái."
Hà Vũ Bạch mím môi, xấu hổ cười cười.
"Với lạng thịt của con, còn cách xa rắn rỏi." Lãnh Tấn châm chọc nói, đồng thời vén T-shirt của mình lên, "Xem cơ bụng của cha này, đây mới gọi là rắn rỏi."
"Con cũng có nhá!"
Trình Nghị không chịu yếu thế, kéo T-shirt lên — Nhưng mà phẳng một khối, chỉ có thể hơi nhìn thấy đường cong cơ bụng.
Hà Vũ Bạch vội vàng kéo áo nó xuống, nói nhẹ: "Được rồi, đã lớn cả rồi."
"Đúng vậy, lớn rồi đó cha à." Trình Nghị hếch mũi với Lãnh Tấn, lúc đối phương đưa tay siết cổ mình cười cượt né tránh.
"Đừng đùa nữa, tối ăn gì?" Hà Vũ Bạch kéo tay Lãnh Tấn.
Trình Nghị lập tức nói: "Đi ăn steak đi, em biết một quán ngon cực, mấy hôm trước mới đi."
"Ai dẫn con đi?" Lãnh Tấn khẽ cau mày.
Không phải nói tăng ca sao? Hóa ra là chơi bời!
"Đồng nghiệp công ty." Trình Nghị đảo con ngươi, bộ dạng định giấu diếm.
Lãnh Tấn hỏi tới: "Đồng nghiệp nào?"
"Ờ......!thì mấy người trong phòng đó."
"Mấy người đó lớn hơn con rất nhiều, ít đi theo ăn chơi, không được uống rượu, nghe chưa?"
"Biết rồi, cha thật dài dòng." Trình Nghị nhích tới bên cạnh Hà Vũ Bạch, "Tiểu Bạch, anh đói không, em đã nghe thấy bụng anh kêu rột rột."
"Hả? À......!ừ, anh đói rồi."
Thấy Trình Nghị dùng mình là súng chắn, Hà Vũ Bạch bất đắc dĩ cười cười.
Cũng không biết tại sao, từ khi xác nhận có con, cậu đột nhiên cảm thấy Trình Nghị thoạt nhìn đáng yêu hơn trước.
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là tình mẹ tràn lan?
Thứ tư đến sản khoa Đại Chính kiểm tra lại, Hà Vũ Bạch ở trong phòng khám VIP của Hà Quyền chờ báo cáo, gặp phải An Hưng đến làm kiểm tra ngày sau sinh.
An Hưng dẫn theo nhóc con, thịt trắng hồng ú nu, nhìn đã khiến người ta thích.
An Hưng cũng tròn vo, không phải bộ dạng gầy teo nho nhỏ nữa, chắc là được chăm sóc quá tốt.
Nghe nói nhũ danh của con là Thông Bảo, Hà Quyền cau mày hỏi: "Cháu đặt?"
"Còn có thể là ai, bố chồng cháu đó." An Hưng cũng bất đắc dĩ.
"Tần Phong rơi tiền vào trong mắt à?" Hà Quyền giễu cợt, "Con trai lớn tên Nguyên Bảo, con gái út tên Như Ý, giờ cháu trai tên Thông Bảo, tương lai có đứa út, chú thấy cứ gọi là Đô La đi."
An Hưng cười khổ: "Thầy Hà, thầy đừng nói, để đặt nhũ danh con cái thành hệ thống, bố chồng cháu đã sắp thành chuyên gia tiền cổ rồi.
Từ Đông Hán đến cuối triều đại nhà Thanh, lịch sử tiền đúc ổng đã đọc làu làu.
Trong nhà đầy một tủ tiền cổ, cũng không biết có mấy cái là thật."
"Ừm, Tần Phong đây coi như tìm được ký thác tinh thần cho cuộc sống già nua của mình." Hà Quyền kiểm tra xong lấy găng tay xuống, giơ cằm với con trai đang đùa vời Thông Bảo, "Tiểu Bạch, con xem máy tính của ba, có báo cáo chưa."
Hà Vũ Bạch ôm Thông Bảo đi tới trước máy tính, khom người cầm chuột mở cửa sổ góc phải dưới, gật gật đầu: "Có rồi."
Hà Quyền ghé tới nhìn, trái tim treo lên mấy hôm nay rốt cuộc về vị trí cũ: "Được, trị số tăng khá tốt......!À, creatinine hơi thấp, hẳn là có liên quan tới trước đây con ăn chay.
Thả nào cháu ngoại ba ngày nào cũng đòi thịt ăn, nhóc con thiệt mồm rồi."
An Hưng nghe, kinh ngạc hỏi: "Bác sĩ Hà, cậu mang thai?"
Tai Hà Vũ Bạch đỏ lên, cúi đầu đùa với Thông Bảo nói: "Vâng, mới tháng."
"Chủ nhiệm Lãnh không phải sắp vui chết sao?" An Hưng vừa sửa quần áo vừa nói, "Ui da, năm ngoái Từ Diễm nghỉ đẻ, năm nay tôi, sang năm cậu, khu bệnh mình vốn thiếu người......!Phải nhắc nhở chủ nhiệm Lãnh, không có thêm người vào không được."
"Anh ấy không chịu hạ thấp tiêu chuẩn." Hà Vũ Bạch khó xử cau mày, "Không biết thực tập sinh năm nay có thể ở lại không, giờ đã tháng bảy rồi anh ấy vẫn chưa đưa ra thông tin chính xác.
Em thấy mấy thực tập sinh đã bắt đầu đi phỏng vấn những bệnh viện khác."
An Hưng suy nghĩ, nói: "Khương Hành dù thế nào cũng ở lại được nhỉ? Kiến thức căn bản của cậu ta chắc, tay chân cũng chịu khó, tôi chưa từng thấy chủ nhiệm Lãnh mắng cậu ta."
"Đúng, em đã nói với chủ nhiệm Lãnh, giữ cậu ấy lại." Hà Vũ Bạch thở dài, "Khương Hành cũng không dễ dàng, song thân đều tự kỉ, cho nên cậu ấy vô cùng chăm chỉ chịu khó."
"Chờ chút, song thân đều tự kỉ?" Hà Quyền quay đầu lại, "Thực tập sinh đó bao nhiêu?"
Trong ấn tượng của y mình đã từng nhận một đứa bé như vậy, song thân đều tự kỉ, chuyện của hơn hai mươi năm trước.
Hà Vũ Bạch nói: "Lớn hơn con tuổi, rồi, hồi đó anh ấy không thi đỗ lâm sàng năm và năm, học xong lâm sàng năm mới thi nghiên cứu sinh và tiến sĩ."
Hà Quyền quay trở lại bên máy tính, mở hệ thống nội bộ, đang định nhập tên Khương Hành bỗng ngừng tay lại: "Heng nào?"
"Vương Hành Hành." An Hưng tự giễu cười cười, "Cháu mù chữ, ban đầu cứ gọi người ta là Khương Diễn rõ lâu."
(Hành viết là (珩), Diễn là (衍))
Hà Quyền nói thầm thầy cũng hôm nay mới biết chữ đó đọc là Heng.
Mấy giây sau, ghi chép sinh đẻ của Khương Hành nhảy ra, Hà Quyền nhìn, cười nói: "Không sai, chính là cậu ấy, đứa bé này là ba mổ ra."
An Hưng cảm khái nói: "Thầy Hà, sao cháu cảm thấy người quen biết xung quanh, có ít nhất một nửa đã qua tay chú? Đến khi bác sĩ Hà sinh, có phải chú cũng muốn đích thân ra trận."
"Chắc chắn không, chú không thể nhìn con mình chịu tội."
Hà Quyền nghiêm túc từ chối..