Dịch: Gui Ying
Biên tập: Iris
No.
Cuối tháng là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.
Tính đến năm nay chúng tôi vào trường, đã tròn năm rồi. Lớp trưởng bảo là nhà trường quy định sáng thứ sáu toàn trường tập trung ở sân vận động tham gia tiệc mừng, buổi chiều các lớp tự tổ chức các hoạt động, tiệc lớp, tiệc đoàn, tiệc liên hoàn, tiệc trà… Tóm lại là chọn ra lấy một kiểu tiệc, rồi tự tổ chức, Trung Quốc cái gì cũng không nhiều, chỉ có lễ hội là lắm.
Vì vậy, từ cấp một trở đi, mục làm cán bộ các lớp muôn phần đau đầu phải cong đuôi lên tiến hành đó là… tiết mục biểu diễn. Bất luận cậu mở tiệc liên hoan, hay là tiệc đoàn, tiệc lớp đi chăng nữa, thì tiết mục biểu diễn là không thể thiếu được. Đơn ca, song ca hay đồng ca, nhảy solo hay nhảy hai người, kịch… Tôi thấy Từ Diên Lượng hao tâm khổ tứ mà đem danh sách mọi người ra lật qua xem một lần, tìm ra tất cả những đứa xui xẻo điền nội dung vào mục “sở trường đặc biệt” của mình, rồi nước bọt văng tứ tung khuyên bảo mọi người tham gia biểu diễn.
Tôi cũng bị sờ đến rồi.
Tất nhiên là tôi không điền lung tung mấy cái tài nghệ ấy. Nếu có thể, tôi sẽ điền vào mục ‘sở trường’ của mình là “ngủ” và “cung phản xạ”.
Giọng Từ Diên Lượng cũng khàn hết cả rồi, tôi rất tốt bụng mà vỗ vỗ xuống chỗ ngồi trống không của Dư Hoài, lấy ly nước của Dư Hoài đẩy đến trước mặt cậu ta: “Quý khách, cứ ngồi tự nhiên, uống nước đi.”
Sau đó, Dư Hoài ở đâu lù lù xuất hiện: “Cậu thật là hào phóng đó, bà chủ.”
Tôi gật đầu, chỉ chỉ cậu ta, nói với Từ Diên Lượng: “Thật là có lỗi với khách quan quá, quán nhỏ của chúng tôi hết hàng mất rồi, chỉ còn thừa cái này thôi. Mặc dù chất lượng kém nhưng mà vẫn dùng được, mãi nghệ bán thân giá niêm yết rồi, ngài thông cảm cho!”
Từ Diên Lượng ngẩng đầu, nhìn qua Dư Hoài, rồi rất nghiêm túc mà nói: “Hàng này chỉ là đồ phế vật, tôi vẫn muốn bà chủ hơn!”
Cậu ta nói xong mới phát hiện mình đùa hơi quá, liền lập tức giải thích: “Ý của tôi là, bà chủ xuống núi…”
Dư Hoài vung tay lên: “Khỏi giải thích, tiễn khách!”
No.
Thực ra là diễn kịch múa.
Bọn Dư Hoài thực sự là đang bế tắc rồi, không có các hoạt động có thể khiến nhiều người tham gia. Nếu cả bữa tiệc tối hôm đó trên sân khấu chỉ có mấy tiết mục văn nghệ nhàm chán, phỏng chừng không khí lạnh đến mức có thể làm kem luôn.
“Diễn cái gì?” Tôi hỏi.
“Truyền thuyết một đứa con gái xinh đẹp thuần khiết cùng với bảy đứa con trai ở cùng phòng.” Dư Hoài cười: “Vai diễn của cậu rất là quan trọng đấy.”
Tôi không chịu lép vế, nói: “Nói đi, diễn ma kính hay táo?”
Cậu ta lắc đầu: “Sao lại coi thường bản thân thế… Thực ra cậu vào vai quan tài thủy tinh.”
Dư Hoài không nói đùa nhưng cuối cùng tôi cũng không diễn vai quan tài thủy tinh. Bọn họ bày ra rất nhiều vai diễn quần chúng tham gia, thế mà cứ như là nhiều vai diễn lắm ấy.
Ví dụ như quả táo, ví dụ như ma kính hay là ví dụ như quan tài thủy tinh.
Hàn Tự diễn vai hoàng tử, Giản Đan thông qua β uyển chuyển mà biểu hiện bản thân có thể diễn vai thân mật và kề cận bên hoàng tử, cho nên Từ Diên Lượng để cô ấy vào vai bạch mã.
Mà vai của tôi, thực ra là vai phụ, người đi đường.
Mấy lần cần vai diễn người đi đường AB, đều là tôi và Dư Hoài diễn hết. Tôi không hiểu vì sao Dư Hoài lại rất là nghiêm túc mà giải thích: “Cậu đừng có mà chê vai diễn nhỏ, cậu không biết là vở kịch này rất hot ư? Tốt xấu gì cậu cũng được đóng vai người là được rồi! Hơn nữa, người qua đường trong truyện cổ tích đều mang tính quyết định, nếu không có bọn họ thì phù thủy làm sao mà có thể hại chết công chúa, hoàng tử làm sao có thể tìm thấy rồng phun lửa, công chúa làm sao mà biết hoàng tử phương nào đã trưởng thành…”
Tôi xua xua tay: “Cái này thì tôi biết rồi, tôi chỉ muốn hỏi vì sao cậu lại diễn vai người đi đường?”
Tôi hỏi một đằng cậu ta trả lời một nẻo: “Cùng diễn với tôi cậu không thích à?”
Tôi đành chấp nhận: “…Sao mà lại không thích được chứ?”
Cho phép não tôi bổ sung, là vì cậu ta muốn cùng tôi diễn vai đối thủ.
Ấy vậy mà chân tướng sự thật lại tới nhanh đến vậy.
Dư Hoài muốn diễn vai người đi đường là bởi vì không cần phải hóa trang… Cậu có biết bạn nam diễn vai ma kính mặt phải hóa trang thành cái dạng gì không?
Tôi được đà ra vẻ, chạy đi hỏi Từ Diên Lượng là bọn tôi có cần phải chuẩn bị gì không, Từ Diên Lượng nhìn tôi từ trên xuống dưới, nói, khỏi cần, bình thường bộ dạng cậu cũng giống người đi đường rồi.
……
No.
Vai công chúa là do Từ Diên Lượng diễn. Nghe thiên hạ nói là do Trương Bình quyết định, là vì muốn tiết mục có hiệu quả ý mà.
Thầy nói Hàn Tự và Từ Diên Lượng nhìn rất hợp đôi.
Lúc chúng tôi biết tin, Dư Hoài là người đầu tiên xông lên vỗ vào vai lớp trưởng, tình ý sâu xa mà nói: “Tôi biết là thực ra cậu rất vui vẻ, đừng có nín nhịn, muốn cười thì cứ cười đi. Hóa ra cậu rất thích vai này, có điều đừng lo lắng, mọi người vẫn là anh em.”
Mặt Giản Đan xanh luôn rồi.
Tưởng tượng dáng vẻ Hàn Tự nhắm mắt lại, cúi người hôn Từ Diên Lượng, tôi cười đến đau cả bụng.
Có điều người buồn không chỉ có Giản Đan.
Còn có β, diễn vai quan tài thủy tinh.
No.
Sau bữa cơm trưa hôm thứ ba, lần đầu chúng tôi diễn tập, tìm được phòng học toán trống bên cạnh, Từ Diên Lượng dẫn đoàn người nườm nượp tiến vào.
Tôi và Dư Hoài đều là lần đầu tiên lên sân khấu. Cảnh đầu tiên là cảnh ra đời của công chúa Bạch Tuyết.
Hoàng hậu bị bệnh, sinh ra một cô con gái xinh đẹp, diễm lệ y như trong tưởng tượng của bà, sau đó bà cũng qua đời.
Còn hai bọn tôi thì lại thông qua chợ búa, phố phường để thông báo với quần chúng rằng hoàng hậu lâm trọng bệnh và tình huống lâm bồn của bà. Bạn phải biết là phố phường, chợ búa rất là quan trọng, người bán cá, người bán rau, thế mà lại biết chuyện lớn nhỏ trong thiên hạ, ngay cả mật tin của hoàng gia, cung đình dã sử, chuyện đái dầm của hoàng tử nước láng giềng cách xa hàng ngàn vạn dặm, chuyện ma giới có rồng phun lửa, bọn họ đều biết hết.
“Hi, chào buổi sáng!” Dư Hoài mặt ngốc cười nói.
“Hi, chào buổi sáng!” Tôi cũng cười theo.
“Dạo gần đây có tin tức gì không?”
“Có đó, cậu nghe đồn gì chưa?”
“Chuyện gì?”
Tôi dán sát vào tai Dư Hoài, hét to: “Con gái của quốc vương đã ra đời rồi!”
“Thật sao?” Cậu ta vui vẻ cười to, đột nhiên trở nên cứng ngắc, sau đó lại trở nên nghiêm túc, từ trên cao nhìn xuống vẻ khinh thường tôi.
Tôi bị nhìn đến phát run, Từ Diên Lượng không rõ tình hình nói: “Sao lại không diễn nữa thế?”
Dư Hoài thở dài một hơi, run rẩy mà chỉ tôi.
“Còn chưa sinh đã biết là con gái rồi, mắt cậu siêu nhiên quá nhỉ?! Mẹ nó, lời thoại này là ai viết vậy?”
No.
Có điều sau đó chúng tôi liền bị Trương Phong mắng cho một trận.
Lên lớp muộn mất năm phút. Buổi chiều phòng học đầu tiên là lớp toán của Trương Phong. Thầy nói thầy ngồi ở văn phòng bên cạnh nghe thấy chúng tôi nháo nhào hết cả lên.
“Nhiều lớp như vậy, vậy mà tôi chưa từng thấy cái lớp nào nháo nhào như cái lớp này! Sắp đến kỳ thi giữa kỳ rồi, các cô các cậu có đầu óc không hả, không biết là việc gì quan trọng hơn sao?!”
Tên mặt trắng tức giận thật là đáng sợ, tôi đã sớm đoán ra rồi.
Bọn tôi, những phần tử phạm tội nghe vậy liền vội vàng quay trở lại chỗ ngồi của mình. Dư Hoài như không thèm để ý, như thường lệ mở quyển bài tập ra, cũng không nghe giảng, vẫn tiếp tục làm việc như cũ, giống như vừa rồi không cười đùa ầm ĩ, cũng không bị Trương Phong quở trách gì, không hưng phấn cũng không cảm thấy ấm ức.
Cậu ta và Hàn Tự đều là những học sinh có thực lực tất nhiên là không thèm để ý rồi, dùng thành tích để minh chứng, cũng không vì lời nói của Trương Phong mà lo lắng… Những lời nói đó, tất nhiên là nhằm vào những học sinh như tôi và Giản Đan.
Nhưng tôi vẫn chậm chạp không hiểu. Rõ ràng vừa rồi vui vẻ như thế, lớp này cuối cùng cũng cho tôi có cảm giác muốn thuộc về, cảm giác rất ấm áp và vui vẻ, không ngờ nhanh như thế đã rơi vào khe nứt của Chấn Hoa.
Ngồi yên rất lâu, cũng không biết là Trương Phong đang giảng cái gì, đột nhiên một tờ giấy nhỏ đưa đến trước mặt.
“Giờ tâm trạng thầy ấy không được tốt lắm, có khi là buổi sáng bị vợ dùng đế giày đánh cho một cái, cậu không thấy bên má phải của thầy có vết đỏ khác thường à? Cậu nhịn chút đi.”
Ồ. Má phải có vết đỏ khác thường… Tôi phụt cười, gục xuống bàn.
Thực ra có khả năng là do buổi trưa ngủ trong văn phòng má bị ép xuống bàn làm việc nên mới vậy, bây giờ vẫn chưa khôi phục lại như cũ. Nhưng mà tôi lại không nhịn được mà tưởng tượng ra dáng vẻ của Trương Phong khi bị vợ cầm đế giấy đánh, tôi cười đến gập cả lưng.
“Nhưng mà cậu không cảm thấy là Trương Phong cũng không phải là thích Trương Bình ư?” Tôi nhỏ giọng nói.
Cậu ta dừng bút, nghĩ ngợi một chút, rồi gật gật đầu.
Lúc mới khai giảng bị tính tính vui vẻ của Trương Bình làm rung động, chúng tôi rất trông chờ xem tình anh em không tầm thường của cặp đôi học với nhau từ nhỏ đến lớn này. Tôi cảm thấy họ giống như trong lời đồn, giống như tình huống trong drama vậy, sống chết có nhau, mà trong thực tế cuộc sống này vốn dĩ không tồn tại.
Trong thời gian nghỉ giải lao của tiết học, Trương Phong bắt gặp nụ cười nhiệt tình của Trương Bình cũng chỉ thoáng gật đầu. Đều là người mới vào dạy ở Chấn Hoa, nhưng Trương Phong lại có bộ dạng giáo viên lão thành đã lăn lộn mười mấy năm hơn.
Dư Hoài thở dài.
“Thật ra mà nói, đức hạnh của Trương Bình thật là cmn giống như yêu đơn phương vậy.”
No.
Sau đó Dư Hoài nói, cậu ấy có thể hiểu được tâm tình của Trương Phong.
Trương Bình so với Trương Phong từ lúc dạy học đến quá trình làm việc cần cù kém xa mười vạn tám nghìn dặm. Thời học sinh, Trương Phong nhất định là một học sinh chăm chỉ, nghiêm khắc với bản thân, còn Trương Bình, chắc hẳn là kiểu học sinh cà lơ cà phất, mặt lúc nào cũng cười ngốc đi theo Trương Phong. Cấp một, cấp hai, cấp ba, đại học, nhiều anh tài “trời ban báu vật ưu tú nổi trội” là thế, tên đầu đất này không thông minh cũng không chăm chỉ, ấy thế mà lại một bước nhảy qua một cách ngoạn mục, cùng nhau bước vào ngôi trường rất nhiều sinh viên tốt nghiệp xong phải tốn rất nhiều tiền mới vào được – Chấn Hoa. Trong lòng Trương Phong có lẽ đã sớm “dời núi lấp biển” rồi.
Bọn họ ở cùng nhau từ bé đến lớn, không ai nói với ai, vẫn mãi ở cùng nhau rồi trở thành bạn lúc nào không hay.
Tôi đột nhiên nhớ đến hồi học cấp hai, bọn họ nói đến “đệ nhất ngự dụng Thẩm Sằn” và “lão nhị ngàn tuổi Dư Châu Châu”. Chuyện Thẩm Sằn đứng thứ nhất dĩ nhiên là khiến người người nể phục, nhưng cũng có rất nhiều người yêu mến Dư Châu Châu ngọt ngào vui tươi hơn, nói rằng cô ấy rất thú vị, rất hiền hòa, cũng tình nguyện cùng với mọi người không biết trời đất là gì. Vậy mà cái người “không đủ cố gắng” như Dư Châu Châu sẽ dùng toàn lực để ứng phó với cảm giác vô lực đối với âm hồn bất tán Thẩm Sằn không?
Trên thế giới có một loại người, bình thường lúc nào cũng cười nói cợt nhả mà tiện tay lấy luôn thứ mà bạn tốn công sức dốc hết sức bình sinh mới có được thì mới trở thành chín quả, sau đó lại biểu hiện thái độ cũng không phải là hiếm thấy, thực ra là có chút đáng hận.
Tôi vẫn ngồi yên, Trương Phong thu sách, tiếng chuông báo hết tiết vang lên, Trương Bình từ cửa sau tiến vào.
“À đúng rồi, Trương Bình!” Lần này Trương Phong chủ động chào hỏi trước: “Mấy học sinh này lớp cậu …”
Bọn họ nhỏ giọng nói cái gì tôi không biết, có điều nhìn qua thấy Trương Phong đang bày ra bộ mặt lo lắng thay cho Trương Bình.
“Kết thúc lớp cần phải điều chỉnh lại giáo viên chủ nhiệm, cậu không nghĩ sẽ dẫn dắt bọn chúng lên đến lớp sao?! Giờ lớp thành cái dạng gì rồi?”
Tựa như chỉ có tôi chú ý đến câu nói này có chút nghiêm khắc, thế mà lòng tôi lại cảm thấy ấm áp.
Cũng có lúc, có rất nhiều tình cảm không phải chỉ là bạn nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt không. Có khi tay trong tay cùng đi đến nhà vệ sinh đó, nhưng rồi lại cầm dao đâm đối phương lúc nào không hay. Mà người lạnh băng như Trương Phong, thật ra lại rất quan tâm đến người lâu năm này.
Mặc dù vẫn là một vẻ mặt không biểu tình.
Tôi từng hỏi Giản Đan, Trương Phong có phải là cậu thất lạc nhiều năm của Hàn Tự hay không?
________________________
Chú thích: Cung phản xạ: là đường dẫn truyền xung thần kinh từ cơ quan thụ cảm đến trung ương thần kinh, rồi đến cơ quan phản xạ. Một cung phản xạ gồm năm yếu tố: Cơ quan thụ cảm, nổn hướng tâm, nổn trung gian, nổn li tâm, cơ quan phản ứng. (Theo sách giáo khoa Sinh học )
Hết