Điệu Valse Của Những Kẻ Cặn Bã

chương 52

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hiển nhiên mẹ Lâm không kể chuyện của Lâm Lập An cho Lâm Phương Hào.

Lâm Lập An cùng Lâm Phương Hào đi xã giao, thị trưởng Vương quyền không nhỏ, ao sào ở Ngô Trấn bán đắt, hơn bốn nghìn vạn tệ, chỉ riêng số lẻ thôi cũng đã đủ để Lâm Phương Hào xoay chuyển tình hình tài chính của công ty.

Bàn chuyện mua bán cùng Khương gia, quả nhiên gặp vấn đề.

Ở Chương Châu, hai nhà giống như hai đỉnh trời, không muốn ‘nuốt gọn’ đối phương, ấy là điều không thể. Nhưng ‘nuốt’ bằng cách nào, công ra sao, thủ thế nào, rất khó nói.

Lâm Phương Hào uống hai bình Mao Đài, vất vả chống người đứng dậy, Lâm Lập An vội vã đỡ ông vào buồng vệ sinh.

“Bố, bố cũng đã hơn năm mươi rồi, sao lại uống nhiều như vậy, lại còn cản rượu cho con.”

Lâm Phương Hào nói, “Không sao, bố có nhiều kinh nghiệm, con hẵng còn nhỏ!”

Lâm Lập An bật cười.

Lâm Phương Hào ngạc nhiên nhìn con trai.

“Con vốn không biết rượu bia gì cả, nhưng từ khi nhà ta có tiền, cái gì con cũng biết. Bố xem, mấy cổ phiếu con đầu tư, không phải Ngũ lương dịch thì cũng là Mao đài.”

“Mắt chọn cổ phiếu của con không tồi, bố thấy mấy nhánh con theo đều thích hợp làm ăn lâu dài, không cần tốn quá nhiều tinh lực.” Lâm Phương Hào ôm bụng, cười nói.

Lại nói, cái này phải cảm ơn Hàn Nhược, Lâm Lập An nghĩ, Hàn Nhược rất có tài trù tính cổ phiếu, cổ phiếu cậu ấy mua giúp Lâm Lập An mấy năm nay vẫn luôn ổn định, thỉnh thoảng đầu tư ngắn hạn, từ đầu năm đến giờ thu được hơn mười vạn tiền lời.

Hai người cứ theo số tiền vốn bỏ ra mà chia nhau, mỗi người đều kiếm được một khoản không nhỏ.

Trước khi về quê, Lâm Lập An muốn mua quà gì đó tặng bố mẹ.

Thế là Nghê Hiển Hách lái xe cùng cậu đi dạo một buổi chiều, mua cho mẹ Lâm một bộ nước hoa Dior, mua cho Lâm Phương Hào một bộ quần áo ở Hugo Boss.

Của cải vật chất gì đó, phần lớn đều để mua quà tặng cha mẹ, rất ít khi Lâm Lập An tự tặng mình cái gì.

Mặc dù vợ chồng Lâm không thiếu chút tiền lẻ này, nhưng Lâm Lập An nghĩ dù sao đây cũng là một phần tâm ý.

Lâm Lập An không biết khi nào mẹ sẽ nói chuyện kia cho Lâm Phương Hào, nhưng cậu biết nhất định mẹ sẽ chọn thời điểm thích hợp nhất.

Nghê Hiển Hách ở Hàng Châu, đưa mắt nhìn phong cảnh Tây Hồ phía xa xa.

Người sinh ở vùng duyên hải, thấy biển rộng hồ xanh là chuyện thường tình.

Huống hồ, nơi đây hắn đã tới rất nhiều lần.

Ngày nào cũng bận đến tối mắt tối mũi, mỗi bữa đều phải ăn trên bàn rượu, ngoại trừ rượu cồn ra thì căn bản không có chất dinh dưỡng gì vào bụng.

Sau khi giải quyết sự tình xong xuôi, hắn soi gương phát hiện hốc mắt như lõm xuống, bọng mắt xanh nhàn nhạt.

Hắn không ngờ, Chu An Na lại tới đây, không đợi hắn mời, cô trực tiếp đi vào phòng, Ninh Thừa Nghiệp cười hì hì đi theo sau.

Nghê Hiển Hách cau mày, khẽ nói với Ninh Thừa Nghiệp, “Rảnh nhỉ!”

Ninh Thừa Nghiệp kéo ống tay áo hắn, “Cũng không phải tôi làm bại lộ hành tung của cậu. An Na gọi thẳng tới chỗ chú Thiệu, nhoáng cái đã biết rõ. Trừ khi cậu đổi chỗ làm, khi đó cô ấy mới không biết được.”

Bên kia, Chu An Na đi dạo trong phòng một vòng, đến phòng tắm cũng mở cửa ra ngó vào, xác định không có dấu vết người khác mới hài lòng chạy tới ôm tay Nghê Hiển Hách, “Mai đi Tây Hồ với em nha?”

“An Na, tôi mệt lắm rồi.” Nghê Hiển Hách nói, “Không bằng rủ Thừa Nghiệp đi cùng em đi?”

“Đừng!” Ninh Thừa Nghiệp nhanh chóng xua tay, “Tôi phải về quân khu.”

Nghê Hiển Hách phát cáu hỏi, “Thế cậu còn tới đây làm gì?”

Ninh Thừa Nghiệp hăm hở, “Tôi đưa An Na tới mà.”

Chu An Na ôm cánh tay Nghê Hiển Hách lay lay, dùng đôi mắt to tròn nhìn hắn, Nghê Hiển Hách bất đắc dĩ, “Thôi được rồi, tùy em.”

Hắn quay đầu lại nhìn Ninh Thừa Nghiệp, “Đừng nói mấy chuyện hoang đường như đơn vị bắt cậu trở về, đã tới đây rồi thì đừng hòng bỏ chạy. Mai đi cùng nhau đi.”

Chu An Na dẫn hai anh chàng đẹp trai đi dạo một vòng quanh Tây Hồ, lúc này mới vừa lòng thỏa mãn, sau đó cô còn muốn tới chùa Linh Ẩn.

Ninh Thừa Nghiệp mua tệ tiền hương, cùng với Nghê Hiển Hách, bất luận là phật lớn hay phật nhỏ, trông thấy liền thắp hương, còn nhét một ít tiền mặt vào phong bì bỏ vào hòm quyên góp.

Chu An Na bị sặc khói đến chảy nước mắt, mascara thiếu chút nữa nhòe ra, che mắt nói với hai người họ, “Em ra ngoài chờ các anh.”

Chờ cô nàng đi rồi, Ninh Thừa Nghiệp hỏi, “Hiển Hách, bái phật xong có muốn đi rút quẻ không?”

Nghê Hiển Hách lắc đầu.

“Không hỏi nhân duyên à?”

Nghê Hiển Hách khẽ nói, “Nhân duyên tôi tốt rồi, không cần hỏi. Hơn nữa, cái gọi là sinh mệnh này, càng tính lại càng mỏng.”

Ninh Thừa Nghiệp nhịn cười, “Hiển Hách, sao tôi có cảm giác như cậu đang sợ vầy?”

Nghê Hiển Hách cũng không thấy mất mặt, ra khỏi điện thờ, thấy sạp hàng bên cạnh có bày mấy sợi ruy băng vàng, hắn cười hỏi, “Đây là cái gì?”

Chủ sạp cười, “Không biết nhà cậu có người sắp thi không, đây là kim bảng đề danh.” (kim bảng đề danh = bảng vàng đề tên)

Chu An Na đi tới nhìn, quả nhiên trên một đoạn ruy băng có viết mấy chữ “Kim bảng đề danh”, bên cạnh còn có cái khung màu đỏ son, treo đầy những sợi ruy băng như này.

Nghê Hiển Hách nói, “An Na, cho tôi mượn vài trăm đồng tiền lẻ.”

Chu An Na nghi ngờ đưa túi tiền tới, Nghê Hiển Hách trả tiền, mua mười đoạn ruy băng, tự mình viết tên lên.

Cô nhón chân nhìn Nghê Hiển Hách viết bút lông, lén hỏi Ninh Thừa Nghiệp, “Lâm Lập An là ai vậy? Sắp thi tốt nghiệp sao?”

Ninh Thừa Nghiệp cười, “Cậu ta thi cái khác, em đừng hỏi.”

Đợi đến khi ra khỏi chùa, Ninh Thừa Nghiệp ôm bụng hỏi, “Cậu có lầm không vậy, viết tên lên bảng vàng? Thằng nhóc Lâm Lập An qua cái lứa đó lâu rồi.”

Nghê Hiển Hách cũng cười, “Dù sao cũng đều là mong ước, đã là mong ước thì không phân biệt chủng loại.”

Chu An Na ở bên kia nghe thấy họ nói chuyện, khoác cánh tay trắng nõn lên vai Nghê Hiển Hách, “Anh thật sự tin mấy cái này sao?”

Nghê Hiển Hách không thể để cô bị mất mặt trước mặt mọi người, đành phải để yên cho cô khoác tay, “Tôi chỉ cầu một phần vạn. Vạn nhất thật sự có thần phật, dù cho chỉ một vị thần hay một vị phật chịu đáp ứng nguyện vọng của tôi, nhiêu vậy cũng đã đủ.”

Đột nhiên Chu An Na thấy hoa mắt. Lúc nói mấy lời này, con ngươi đen sâu thẳm của hắn đột nhiên nồng đậm ý tình, rạng rỡ như bảo thạch.

Cô muốn tiến tới hôn hắn.

Nghê Hiển Hách lui về phía sau một bước, khẽ tách cô nàng ra.

Buổi tối gọi điện thoại cho Lâm Lập An.

Lâm Lập An hỏi, “Tối nay ăn gì?”

“Uống chút rượu.” Nghê Hiển Hách cười khổ, “Muốn ăn một bữa thật ngon, nhưng miệng đầy vị cồn.”

Lâm Lập An nhạy cảm đoán được mấy ngày nay chưa tính là bắt đầu công tác, “Thế à, vậy đang chơi cùng ai vậy?”

“Thừa Nghiệp qua bên đây.” Nghê Hiển Hách cười, lại hỏi, “Bao giờ thì cậu về?”

“Không biết.” Lâm Lập An nói, “Bố mẹ muốn tôi ở lại đến mười lăm tháng tám, ăn tết đoàn viên.”

Nghê Hiển Hách giả vờ ủy khuất, “Thế tôi thì sao? Cậu không muốn đoàn viên với tôi à?”

“Không phải.” Lâm Lập An thở dài, “Tôi tính mua lại mấy ao của Khương mỗ, nhưng mấy ngày rồi mà thái độ ông ấy vẫn kiên quyết quá, thị trưởng Vương đứng ra rồi mà vẫn chưa đâu vào đâu.”

Trong lòng Nghê Hiển Hách như có thứ gì đó lạnh lẽo chảy vào, hắn thở dài, “Nhất định phải giành sao? Kia là tay chân cũ của chú Thiệu, làm mất mặt ông ấy cũng là làm mất mặt chú Thiệu.”

“Tôi chả thèm quản Thiệu Tiểu Thảo.” Lâm Lập An bĩu môi.

Nghê Hiển Hách do dự một chút, hỏi, “Cậu nói với bố mẹ rồi?”

“Tôi mới nói với mẹ, còn bố, tôi nghĩ nên để mẹ thuyết phục thì hơn.” Nói đến đây, Lâm Lập An có chút u sầu, “Xin lỗi, Trung Thu không đoàn viên với cậu được.”

Cường long không chấn áp được rắn độc, cũng có nhiều chuyện vượt quá sức thị trưởng Vương, mà cái người họ Khương này cũng không dễ nói chuyện.

Lại nói, Khương gia kinh doanh bất thiện, Lâm gia thì lại một đường đoan chính, hai nhà như hai đường thẳng song song.

Hôm nay cắn răng không chịu đáp ứng cũng vì thể diện gia đình, nhà họ cố ý mượn danh Thiệu mỗ làm chuyện này, lập uy ở địa phương mà kinh doanh nhiều năm như vậy.

Trước khi cúp máy, Nghê Hiển Hách nói, “Vậy đi, để tôi thử nói một câu.”

Lâm Lập An không biết Nghê Hiển Hách làm cách nào, qua vài ngày, Lâm Phương Hào mừng rỡ nói với cậu, “Mai cùng đến Khương gia ký hợp đồng với bố.”

Hao tổn không ít tâm tư, cuối cùng mọi chuyện cũng được giải quyết xong xuôi, Lâm Lập An thở phào nhẹ nhõm.

Cậu gọi điện thoại cho Nghê Hiển Hách, “Cảm ơn cậu.”

Lúc đó Thiệu Vĩnh Chi đang cầm bông và cồn xử lý vết thương bên đầu Nghê Hiển Hách.

Trông thấy nét mặt Nghê Hiển Hách trở nên ôn nhu, nhịn không được mà dùng sức chấm bông thật mạnh.

Nghê Hiển Hách xuýt xoa đau một tiếng, hít thật sâu, Lâm Lập An nghe thấy hỏi, “Sao vậy?”

“Không sao, vừa đập đầu vào tường, trán mọc sừng luôn rồi.”

Lâm Lập An hơi đau lòng, lại cười mắng, “Đồ ngốc.”

Cúp điện thoại, Nghê Hiển Hách nói, “Anh, anh không thể nhẹ tay một chút à?”

Nghê Hiển Hách có nghĩ qua, kiểu gì chú Thiệu cũng sẽ tức giận.

Nhưng hắn không ngờ, ông trực tiếp cầm cái chặn giấy làm bằng pha lê mà ném tới đầu mình, nếu không tránh kịp có lẽ đã té xỉu rồi.

Thiệu Vĩnh Chi thở dài, ném băng gạc tới chỗ Nghê Hiển Hách, “Cậu đúng là bị quỷ ám rồi! Chỉ là một thằng nhóc thôi mà, cậu thích nó, ừ thì cứ thích đi. Nhưng tội gì phải làm Khương gia buồn bực chỉ để mua vui cho nó? Khương gia kinh doanh lớn bao năm như vậy, giao thiệp không ít, biết bao nhiêu người răm rắp nghe lệnh ông ta, bây giờ cậu làm như vậy, khác nào múa dao trước mặt ông ấy, chẳng lẽ cậu còn không hiểu?”

Nghê Hiển Hách nói, “Chưa chắc Khương gia đã không muốn vụ làm ăn này, chẳng qua sĩ diện hão mà thôi. Không bằng chấp nhận cuộc làm ăn, cầm mấy nghìn vạn đi làm cái khác.”

“Cậu!” Thiệu Vĩnh Chi tức đến không nói nên lời.

Nghê Hiển Hách mỉm cười, “Anh, em vẫn còn đang ốm, anh cũng đừng giận em.”

Nét mặt Thiệu Vĩnh Chi vẫn lạnh băng, nhưng ngữ khí hòa hoãn hơn rất nhiều, thậm chí có thể coi là ôn nhu, “Hiển Hách, cậu không cần phải bắt chước Tiểu Hằng. Lúc Hằng Chi giả bộ đáng thương, em ấy không chỉ biết chớp chớp mắt mà còn có thể cắn môi dưới, cậu giả bộ tệ lắm.”

Nghê Hiển Hách thu dáng cười, nhạt giọng nói, “Anh, em chỉ muốn nhắc, anh với em cũng như nhau thôi.”

Đôi mắt Thiệu Vĩnh Chi tối sẫm lại, trầm mặc không nói gì.

Nghê Hiển Hách nói không sai, ái tình trên đời có nhiều loại như vậy, nhưng cô đơn tịnh mịch cứ luôn đeo bám con người ta.

Mười bốn tháng tám.

Lâm Lập An không ở nhà mà cùng Tống Tiểu Hàm đi tới nhà hàng Nhật ăn, uống rượu mơ.

Rượu mơ giống như nước giải khát, uống bao nhiêu cũng không say, chỉ là đến khi ra ngoài cửa, gió thổi tới, cả người bay bổng.

Tống Tiểu Hàm rất hiếu thuận, sau khi kết hôn xong mua nhà gần cha mẹ, ở ngay trong cùng một tiểu khu.

Xe taxi đưa Tống Tiểu Hàm về xong, Lâm Lập An nhìn ra cảnh ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới khu dân cư màu trắng nào đó, nơi cậu cùng Nghê Hiển Hách trải qua những tháng ngày niên thiếu ngọt ngào.

“Tài xế, dừng xe.”

Lặng lẽ ngước lên nhìn, vẫn là ban công và cửa sổ năm đó.

Trăng hôm nay rất tròn, gần đến độ hoàn hảo.

Chuông điện thoại ngân vang.

Không biết vì sao, Lâm Lập An không muốn bắt máy.

Rất hiếm khi cậu lặng lẽ nhớ về một người.

Tính Nghê Hiển Hách rộng rãi, mà Lâm Lập An lại hay so bì.

Lâm Lập An thở dài.

Điện thoại vẫn không ngừng đổ chuông.

Cậu hít sâu, sau đó lại thở một hơi dài, nhận điện thoại.

“Lâm Lập An.” Đầu bên kia rất yên tĩnh, giọng Nghê Hiển Hách cũng trầm thấp dễ nghe.

“Ừ.” Lâm Lập An nhẹ giọng trả lời, cảm thấy một thằng đàn ông, đêm hôm chạy đến dưới lầu nhà người ta thương xuân thu buồn, thật rất mất mặt.

“Sao nãy không nghe điện thoại?”

Lâm Lập An khẽ cười, “Không muốn nghe.”

Đương nhiên Nghê Hiển Hách không tức giận, hắn mỉm cười, “Cậu tùy hứng thật.”

“Ừ, như cậu nói!” Nghê Hiển Hách không ngại lãng phí tiền điện thoại, Lâm Lập An cũng bằng lòng nói mấy lời vô nghĩa cùng hắn.

“Ừ,” Nghê Hiển Hách cười khẽ, “Thế sao bây giờ lại nhận.”

“Bởi vì cậu phiền muốn chết.” Lâm Lập An có chút sầu não ngẩng lên cao nhìn, đôi mắt đen láy mở to.

“Cậu chê tôi phiền? Thật tùy hứng.” Quả nhiên, bên kia vẫn tiếp tục nói lời vô nghĩa.

“Vẫn câu kia, như cậu nói. Tôi cứ thích thế đấy, dù sao bây giờ cậu cũng không xen vào được.”

“Không nói mấy lời tùy hứng nữa, sẽ mua kẹo cho cậu ăn.”

“Coi tôi là con nít chắc,” Tuy nói vậy nhưng giọng lại đầy nhu tình, “Được rồi, tôi không tùy hứng nữa, cậu chuẩn bị kẹo gì cho tôi?”

“Quay lại đi, tôi sẽ đưa kẹo cho cậu.” Giọng Nghê Hiển Hách vẫn trầm trầm đầy từ tính như cũ.

Lâm Lập An ngây người mất mấy giây, mới xoay người nhìn.

Bên kia đường, dưới bóng cây bạch dương, có bóng một người cao lớn, hai tay đút túi, dáng người thon dài.

Máu như xông lên đỉnh đầu, cảm giác vui sướng như suối nước nóng ấm áp bao lấy cơ thể, Lâm Lập An vui đến nỗi muốn nhảy dựng lên.

Cậu nắm nắm tay, nhìn Nghê Hiển Hách băng qua đường, đứng trước mặt mình chừng một thước.

Nghê Hiển Hách lặng lẽ nhìn cậu.

“Sao ngây người luôn rồi?” Nghê Hiển Hách cười hỏi, móc từ trong túi ra hai viên Đại Bạch Thỏ.

“Anh cho em kẹo này.”()

Lâm Lập An lấy hết kẹo trong tay hắn, nhào tới lòng hắn, ôm thật chặt.

“Ai thèm kẹo của cậu.”

Nghê Hiển Hách không trả lời, đột nhiên Lâm Lập An nghe thấy vị bạc hà mát dịu trên đỉnh đầu, cái ôm càng thêm gắt gao.

“Sao lại về? Hơn nữa dù có về thì ngày mai về mới đúng chứ?”

“Tôi biết mai mới là tết Trung thu,” Nghê Hiển Hách hít sâu một hơi, hôn lên tai Lâm Lập An, “Tôi vừa bị ốm nặng, phải ở lại Bắc Kinh vài ngày mới về được. “

Bàn tay Lâm Lập An đang ôm hắn nhích dần lên bờ vai, siết chặt lấy.

Nghê Hiển Hách nói, “Tôi nghĩ, mười lăm tháng tám là tết đoàn viên, khó tránh khỏi mấy phong tục cũ. Không bằng từ giờ, cứ mười bốn tháng tám, chúng ta ở bên nhau, cùng nhau ăn tết đoàn viên của riêng mình?”

-x-

() Đoạn này bạn Nghê xưng là Ca ca.. Tiện nói, mình suy nghĩ vụ xưng hô cho hai bạn lâu rồi, nhưng với tính cách bạn Lâm, bảo bạn gọi tiểu công tử bằng anh thì làm khó bạn quá, nên quyết định để nguyên tôi-cậu thế này.

kẹo đại bạch thỏ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio