Quay lại nơi mình đã ra đi, sau tất cả, thứ dư lại chỉ là nỗi cô đơn trống trải đến khôn cùng.
Nếu thế giới này thật sự có số phận, Lâm Lập An không biết liệu nó sẽ dẫn cậu đi tới đâu.
Cậu biết, ắt sẽ có một ngày mình gặp lại Nghê Hiển Hách.
Khi đó, có lẽ Nghê Hiển Hách đã kết hôn cùng Chu An Na, hai người, mỗi người nắm một tay đứa bé, cả nhà ba người hòa thuận vui vẻ.
Nhưng cậu không ngờ, ngày gặp lại lại đến nhanh như vậy.
Cậu vừa đặt chân xuống quê hương thì gặp lại Nghê Hiển Hách ở Jiangou Hotel.
Hai căn nhà ở Đông Nhị, sau năm năm, giá tăng gấp đôi, Lâm Phương Hào bán đi được hàng chục triệu.
Về phần căn phòng của Lâm Lập An ở Bắc Tam Hoàn, bởi vì Lâm Phương Hào chuẩn bị cho con trai về nước sống, nên đang sửa chữa không ở được.
Hai vợ chồng đặt phòng ở Jiangou Hotel, chờ Lâm Lập An trở về.
Sớm hôm sau, cậu cùng bố mẹ đi ăn tiệc đứng ở dưới lầu.
Ngoài nhà hàng bỗng vang lên một tiếng.
Tuy tiếng động không quá ồn ã, nhưng cũng đủ để khách trong nhà hàng cau mày quay ra nhìn.
Nhân viên phục vụ mặc sườn xám đỏ viền vàng xếp thành hai hàng đứng ngoài cửa.
Thoạt đầu Lâm Lập An không để ý, nhưng khi nghe thấy mùi nước hoa đặc biệt thì hơi ngẩng đầu lên.
Lúc ấy, sau một loạt người mặc đồ xám, vàng, nâu đi vào, cậu trông thấy người kia bước phía sau cùng.
Vóc dáng cao lớn tuấn tú, giữa mùa hè oi bức lại vẫn như cũ mặc tây trang màu xám tro, khí chất lạnh lùng, gương mặt kiêu ngạo, ánh mắt dị thường thâm thúy.
Lúc hắn tới gần, Lâm Lập An có cảm giác từng dây thần kinh trong người mình như dính lại cùng một chỗ với nhau, sau đó lưu động máu chảy dần dần gia tốc, còn não bộ như ngưng hoạt động, chậm rãi khắc sâu từng đường cong, thậm chí là từng sợi tóc trên người hắn.
Lâm Lập An thấy tim mình đập mạnh đến độ g ngực đau thắt.
Mẹ Lâm khẽ nắm lấy tay cậu.
Lúc này Lâm Lập An mới phát hiện, thiếu chút nữa mình không tự chủ được mà đứng lên.
Trong nháy mắt, lý trí dần quay trở lại.
Trước khi đi vào thang máy, Nghê Hiển Hách cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, ánh mắt vô thức lướt qua cánh cửa thủy tinh trong suốt ngăn cách giữa nhà hàng và bên đây, sau đó đường nhìn như bị hấp dẫn, một chút cũng không thể động.
Hắn không nghĩ ngợi gì, cả người như muốn tiến nhanh về phía trước.
Thư ký thấy Nghê Hiển Hách vốn luôn lãnh tĩnh tuấn tú nay lại trở nên vội vàng sốt ruột, anh ta vươn tay ra phía trước, tựa như muốn xác định thứ mình thấy có phải thật hay không.
Đây là lần thất thố duy nhất trong những năm gần đây của Nghê Hiển Hách.
Anh thấp giọng gọi, “Ngài Nghê.”
Đến lúc này Nghê Hiển Hách mới ý thức được mình đang trong hoàn cảnh nào, hắn còn phải tham dự hội nghị liên hiệp quốc, còn phải tiếp đãi quan viên. Nghê Hiển Hách khẽ nở nụ cười tự giễu, đi vào trong thang máy, nhìn thư ký của mình ấn nút lên tầng.
Ngẩn người đứng trong thang máy, không biết nên nhìn đi đâu.
Đúng là, đi mòn cả giày sắt mà không tìm thấy, vô ý không tốn sức lại tìm ra.
Ăn điểm tâm xong, Lâm Lập An lái xe đưa bố mẹ đến sân vận động Tổ Chim xem thi đấu.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn chăm mà cha mẹ không còn sống.
Mấy năm này, cậu vì một người đàn ông mà bất hiếu với cha mẹ.
Vốn quen lái xe bên tay phải nay lại chuyển sang tay trái, khó tránh khỏi không quen tay, cũng may mà lúc hai người còn thân thiết, dưới sự đốc thúc của Nghê Hiển Hách, cậu bất đắc dĩ phải đi học lái xe, vất vả lắm mới lấy được bằng lái xe trong nước.
Lâm Lập An mua một chiếc Porsche Cayenne, cậu cũng không có yêu cầu gì nhiều về xe cộ, trừ xe hơi Nhật Bản ra thì xe nào cũng được, nên khi Lâm Phương Hào bảo cậu mua một chiếc xe để đi lại trong nước, cậu liền nghe theo.
Tối muộn, thấy bố mẹ đã ngủ ngon, Lâm Lập An tự rót cho mình một chai rượu vang năm.
Khẽ lắc ly chân dài, chất rượu hồng sóng sánh, vị rượu nhàn nhạt tỏa ra không khí.
Không uống rượu sẽ rất khó vào giấc.
Có lúc cậu phải viết kế hoạch suốt mười mấy tiếng đồng hồ chẳng phân biệt ngày đêm, sau đó giờ giấc sinh hoạt bị hỗn loạn, thần kinh vốn yếu ớt càng khó có thể vào giấc.
Cho nên khó tránh khỏi phải dựa vào cồn.
Nửa chai rượu vào bụng, vẫn không buồn ngủ chút nào. Chợt cậu nghe thấy tiếng người gõ cửa.
Lâm Lập An đi tới, ván cửa vô cùng dày, nên tiếng gõ cửa nghe rất nhỏ nhẹ.
Mở cửa ra, Lâm Lập An còn chưa kịp hỏi ai vậy, lời bên môi đã nghẹn lại.
Mùi hương mát lành nhàn nhạt đặc biệt trên người người kia, lan theo từng mạch đập trong cậu.
Đột nhiên Lâm Lập An muốn vứt phong độ sang một bên mà đóng cửa, nhốt hắn ở bên ngoài.
Nhưng đây không phải nhà cậu, khó tránh khỏi việc sẽ có người nhìn thấy.
Huống hồ, vẫn nên trực tiếp mặt đối mặt.
Cho dù cậu có muốn, nhưng cũng không thể làm con rùa rụt cổ suốt cả đời.
Thanh âm trầm thấp của Nghê Hiển Hách vang bên tai cậu, “Lâm Lập An”
Hắn chỉ gọi tên mà thôi, thanh âm trầm nhẹ truyền tới, Lâm Lập An chỉ biết cúi đầu không dám nhìn hắn.
Da đầu tê dại.
“Tôi tìm cậu rất lâu rồi.”
Lâm Lập An lẳng lặng nghe, nhưng Nghê Hiển Hách nói xong không nói thêm lời nào nữa.
Hắn lặng lẽ nhìn Lâm Lập An, đôi mắt sáng như đuốc, con ngươi đen nội liễm.
So với hai năm trước, hắn càng thêm âm trầm thâm thúy, cảm giác áp bách cũng mạnh mẽ hơn nhiều.
Lâm Lập An ngẩng đầu cười, “Cậu vẫn khỏe chứ?”
“Ừ.” Nghê Hiển Hách cũng nở nụ cười, “Còn cậu?”
“Tôi cũng khỏe, lần này về Bắc Kinh đưa bố mẹ đi xem thế vận hội.”
“Ừ.”
Lại trầm mặc.
Lâm Lập An do dự một chút, định say goodnight với hắn.
Nghê Hiển Hách lại chợt cất tiếng, “Không bằng ta cùng ra ngoài uống một chén đi.”
“Tôi vừa mới uống nửa chai,” Lâm Lập An mở cửa lớn hơn, “Cậu xem.”
Cậu chỉ về phía chai rượu đỏ trên bàn.
“Đi.” Nghê Hiển Hách nhân lúc cửa mở, chen nửa người vào kéo Lâm Lập An ra ngoài.
Rina tắm rửa xong, mặc áo choàng thuần trắng hé đầu ra nhìn.
“Lâm Lập An, bạn anh à?”
Đêm hôm khuya khoắt, cô dịu dàng cất một câu tiếng Trung, nhất là khi nói ba chữ “Lâm Lập An” kia, âm điệu lại càng thêm ngọt ngào.
Con ngươi lấp lánh của Nghê Hiển Hách, trong chớp mắt trở nên đen đặc, gương mặt căng thẳng, cả người bị tầng áp suất bao phủ.
Lâm Lập An nói, “Là bạn học ngày trước, hôm nay vừa hay gặp lại. Em nhớ đừng uống cà phê đấy, không lại càng khó thích ứng với múi giờ thêm.”
Rina cười khanh khách nói, “Nghe anh cả.”
Nghê Hiển Hách nắm chặt tay Lâm Lập An, lực đạo mạnh mẽ khiến cổ tay Lâm Lập An như muốn kêu răng rắc.
Không muốn để lộ đầu mối gì trước mặt người khác, cậu mỉm cười chào Rina, sau đó theo chân Nghê Hiển Hách bước ra ngoài.
Nghê Hiển Hách chỉ lôi kéo cổ tay cậu, hắn siết tay cậu rất chặt, dọc đường đi không nói lấy một lời.
Nghê Hiển Hách dẫn cậu ra bãi đỗ xe, trực tiếp nhét cậu vào trong xe.
Hắn đổi xe, sang một chiếc Range Rover màu đen, xe bọc thép, có thiết kế mạnh mẽ và mang tới cảm giác lạnh lùng cường ngạch.
Lái thật lâu, cuối cùng cũng đến một hội quán trong một tứ hợp viện.
Có vẻ như Nghê Hiển Hách là khách quen ở đây, chẳng mấy chốc, bà chủ mặc một chiếc váy đen dài đi ra, dẫn bọn họ tới một căn phòng đơn.
Căn phòng được bày trí theo phong cách Bắc Kinh cổ, Nghê Hiển Hách gọi Bích Loa Xuân và mấy loại trà bánh.
Hương trà quẩn quanh.
Sương trắng che mờ nét mặt.
Lâm Lập An không ngờ, hai người gặp lại nhau mà vẫn giữ được lý trí tỉnh táo.
Chí ít, tới giờ vẫn chưa xảy ra xung động kịch liệt gì.
Lâm Lập An cũng không uống trà, chỉ kín đáo nhìn Nghê Hiển Hách.
Hắn vẫn mặc tây trang, vải lụa mỏng màu lam đậm, dưới ánh đèn thủy ngân cũ, trông hắn thật giống Jude Law trong The Talented Mr. Ripley. Mái tóc được chải chuốt cẩn thận, trên vầng trán rộng có một nếp nhăn mờ, đôi mắt đen như bảo thạch, theo độ cong khóe mắt mà có chút nhợt nhạt.
Vẫn là gương mặt dễ nhìn ấy, nhưng năm tháng như lưỡi dao gọt dũa, khiến hắn càng thêm vẻ thành thục ổn trọng.
Tâm khẽ động, cậu vội dời đường nhìn xuống những ngón tay.
Nghê Hiển Hách thấp giọng hỏi, “Hai năm qua cậu ở đâu?”
“Nước ngoài.”
“Nước ngoài là ở đâu?”
“Châu Âu.”
“Nơi nào ở Châu Âu?”
Lâm Lập An trầm mặc, không trả lời.
“Lâm Lập An?” Giọng hắn mang theo chút cưng chiều và ảm đạm, đủ khiến ý chí sắt đá trong lòng Lâm Lập An như tan chảy.
Cậu cảm thấy đứng ngồi không yên.
“Cô gái ban nãy là bạn gái cậu sao? Còn có, cậu gầy đi rất nhiều.”
“Tôi đang giảm béo.” Lâm Lập An nhíu mày một cái, trả lời bâng quơ.
“Nói lung tung.” Nghê Hiển Hách cười cười, “Còn gầy nữa sẽ thành da bọc xương mất.”
Ôn nhu lưu luyến ẩn trong thanh âm khàn khàn, Lâm Lập An thấy mình sắp điên rồi.
Cậu đột nhiên đứng dậy, “Muộn rồi, tôi phải về, nếu không họ sẽ lo lắng.”
Nghê Hiển Hách vươn tay ra kéo cậu.
Lâm Lập An nhìn chiếc nhẫn trong tay hắn, cong môi mỉm cười, “Thôi, để hôm nào tôi mời cậu và Chu tiểu thư ra ngoài ngồi nói chuyện sau.” Cậu dừng lại một chút, “Mà có lẽ, bây giờ cô ấy đã là Nghê phu nhân rồi nhỉ?”
Hai bên dò xét lẫn nhau suốt cả đêm, cuối cùng cậu cũng đã hỏi.
Nghê Hiển Hách sửng sốt, “Cậu biết?”
Lâm Lập An không nói gì, cảm thấy không phải tất cả đều phí công, đều không có chút ý nghĩa nào.
Sao cậu lại ở đây?
Đúng là sai lầm.
“Ông nội tôi đã qua đời rồi.” Đột nhiên Nghê Hiển Hách nói.
Bước chân Lâm Lập An dừng lại.
Nghê Hiển Hách nói tiếp, “Ông nội tôi không còn nữa, mặc kệ cậu có thỏa thuận gì với ông, bây giờ đều không còn giá trị.”
Lúc này đổi thành Lâm Lập An sững sờ, “Cậu biết?”
“Đương nhiên tôi biết.” Nghê Hiển Hách mệt mỏi nhíu mày một cái, “Lâm Lập An, tôi tha thứ cho cậu. Mặc kệ cậu đã lấy tôi ra để đổi lấy bao nhiêu tiền, bao nhiều quyền, tôi cũng đều tha thứ cho cậu. Về bên tôi đi.”
Giọng hắn trầm thấp, lại khiến Lâm Lập An thấy thê lương.
Ngữ điệu cao cao tại thượng như vậy, hắn nói một câu ‘tôi tha thứ cho cậu’, giống như cậu nợ hắn điều gì.
“Cậu không cần phải như vậy, chăm sóc vợ mình cho tốt, về với cuộc sống vốn có của cậu đi, hai ta đã không còn quan hệ gì với nhau nữa.”
Trước khi Nghê Hiển Hách kịp nói, Lâm Lập An đã nhanh chóng rời đi.
—