Chương Cháy
Nhìn xe của bọn họ lái đi xa, cả nhà Vương Thành vẫn đứng ở cửa nhìn về phía xa.
“Hóa ra con gái thích chủ tịch của họ, tuổi còn trẻ quái” Vương Thành thở dài.
Tôn Hân cũng gật đầu nói: “Tốt quá rồi, sau này cũng coi như Tử Yên được hưởng phúc.” “Còn phải nói sao, Tập đoàn Tuấn Phong chính là tập đoàn lớn nhất thành phố Tân Dương chúng ta rồi.”’ Vương Thành cảm khái.
“Ba, mẹ, Trình Uyên anh ta… Vương Mạnh Xuyên nói, vẻ mặt rối rắm.
Vương Thành võ võ bả vai Vương Mạnh Xuyên, cười nói: “Yên tâm đi con trai, anh rể con nói linh tinh thôi, đợi chuyện này trôi qua, nhờ chị con nói mấy câu với anh ta, anh ta nhất định sẽ sắp xếp một vị trí ở Tuấn Phong cho.
con” Vương Mạnh Xuyên nói thầm: “Không phải chuyện này, con muốn nói, anh ta có vợ rồi” Nhưng mà Vương Thành giống như không nghe thấy gì, ông ta đột nhiên quay đầu lại hỏi Tôn Hân: “Bà nó ơi, trưa nay ăn gì?” “À, tôi làm nước sốt, để lát nữa làm mì sợi” “Nhanh lên nhanh lên…” Vương Mạnh Xuyên cũng đột nhiên vui vẻ nói: “Mẹ, trong nước sốt có thịt không?” Trên người không có nợ nần trở nên nhẹ nhõm hẳn, đương nhiên là chuyện đáng được chúc mừng, có lẽ trong mắt bọn họ, so ra, chuyện con gái tìm được một người bạn trai giàu có, có thể cho bọn họ lợi ích vô tận, lại càng khiến bọn họ vui vẻ hơn nữa, mặc kệ đối phương có vợ hay không.
Nói một cách khác, tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu bén rễ trong nhà này từ lâu rồi, con gái gả cho ai sống có tốt không, không nằm trong phạm vi suy tính của bọn họ, nhưng nếu con gái làm ra chuyện gì tổn hại đến nề nếp gia đình, sẽ khiến bọn họ cảm thấy rất mất mặt rất tức giận.
Nhưng mà, một khi bọn họ còn chẳng cần mặt mũi nữa, mặc dù con gái có đi làm người thứ ba thì sao? Chỉ cần có thể mang lại lợi ích cho bọn họ là được.
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của chủ tịch Tập đoàn Trích Thủy.
Trong điện thoại của Tiêu Mục nhận được rất nhiều bức ảnh, bên trong là cảnh tượng Trình Uyên và Vương Tử Yên ở nhà Vương Tử Yên ở xã Liên Hoa.
Nhìn thấy những tấm hình này, Tiêu Mục không kiềm được nhíu mày.
Trong phòng làm việc của anh ta còn có một người nữa, đó chính là Bạch Sĩ Câu.
“Sắp đến lúc có thể ra tay với Tuấn Phong rồi” Bạch Sĩ Câu thản nhiên nói.
Tiêu Mục xoa bàn tay, cầm điện thoại di động lên gọi cho Long Thầm Lãng.
Mà lúc này Long Thầm Lãng ngồi trong phòng làm việc Tổng giám đốc của Tập đoàn Long Đảng, sau khi nhận cuộc gọi xong, cười nói với những người khác trong phòng làm việc: “Những tấm ảnh đã có tác dụng rồi.” Long Văn nghe vậy vui vẻ nói: “Chủ tịch Tiêu nói thế nào?” Long Thầm Lãng cười nói: ‘Anh ta hẹn con đi uống rượu.” Vì vậy, hai tiếng sau trong phòng riêng của quán bar Trác Mạn, Long Thầm Lãng và Tiêu Mục cụng ly rượu, nói: “Sao anh Tiêu đột nhiên lại muốn mời tôi uống rượu vậy?” Tiêu Mục không trả lời thẳng, mà chỉ lấy một tập tài liệu trong túi ra, đặt từng tờ từng tờ trên mặt bàn trước mặt Long Thầm Lãng.
“Đây là thông tin của ba mươi tám nhà máy sản xuất vật liệu cách nhiệt ở thành phố Tân Dương, tôi điều tra, tài sản duy nhất mà Tuấn Phong không hề liên quan gì chính là loại tấm cách nhiệt tường ngoài này.” Long Thầm Lãng nghe vậy giả vờ kinh ngạc: “Anh Tiêu làm vậy là có ý gì?” Tiêu Mục cười nhạt: ‘Không phải anh mời tôi lên thuyền sao?” Long Thầm Lãng nở nụ cười lần nữa.
“Giai đoạn hai của Vịnh Ánh Trăng Tập đoàn Tuấn Phong sắp hoàn thành rồi, tôi nghĩ, chúng ta có thể bắt đầu từ chỗ này” “Giải quyết dứt điểm Tuấn Phong trong một lần, để cho anh ta mãi mãi không có ngày trở mình!” Buổi tối trước khi tan tầm, Trình Uyên nhận được điện thoại của Bạch An Tương, nói Mục Như Trăn muốn mời bọn họ ăn cơm, còn cố tình dặn Bạch An Tương nhớ phải gọi Trình Uyên đến.
Điều này khiến Trình Uyên cảm thấy bất ngờ, dù sao.
trước đây Mục Như Trăn cũng luôn phê bình kín đáo với Trình Uyên, trong mắt cô ta, là Trình Uyên khiến danh dự Bạch An Tương phải chịu sỉ nhục tai tiếng.
Có điều Trình Uyên cũng không để ý cho lắm, lập tức đồng ý.
Sau khi tan tầm, Trình Uyên lái xe đến Công ty Quảng cáo Thiên Thành đón Bạch An Tương, cùng đến nhà hàng đã hẹn trước.
Sau khi ngồi xuống, Mục Như Trăn bắt đầu sáp lại thì thầm với Bạch An Tương, gạt Trình Uyên sang bên cạnh.
Trình Uyên không thèm để ý chút nào, trong thời gian đợi thức ăn lên, lấy điện thoại ra đọc tin tức.
Khi món ăn được dọn lên, Mục Như Trăn đột nhiên nói với Trình Uyên: “Này, Trình Uyên, giúp một tay được không” Vì vậy Trình Uyên đặt điện thoại di động xuống, bộ dạng nghiêm túc lắng nghe.
“Nghe nói giai đoạn hai của công trình Vịnh Ánh Trăng của tập đoàn các anh đã đến giai đoạn kết thúc rồi, không biết có đặt trước tấm giữ nhiệt không?” Mục Như.
Trăn nói: “Anh biết đấy, công ty chúng tôi chủ yếu là sản xuất thứ này” Trình Uyên suy nghĩ rồi nói: “Không thành vấn đề, mặc dù đã dự định đơn vị khác rồi, chỉ cần cô mở miệng thì cũng sẽ ưu tiên dùng của nhà cô.” Mục Như Trăn nghe vậy tức giận nói: “Thôi thôi thôi, chém gió cái gì, anh cho rằng anh là ai chứ, chuyện này anh có thể quyết định được sao? Tôi muốn anh hỏi bạn học của anh một chút, xem có thể hay không… Không phải bạn học của anh chính là trợ lý của Chủ tịch sao?” Trình Uyên không kiềm được cười gượng, vừa nãy khi đọc tin tức quá tập trung, suýt nữa nói lỡ miệng rồi.
“Được, tôi giúp cô hỏi cô ta một chút.’ Anh nói.
“Như vậy còn được” Mục Như Trăn lườm Trình Uyên một cái, sau đó thay đổi thành gương mặt nghiêm túc hỏi Trình Uyên: “Thời gian trước tôi đi công tác không ở đây, anh có bắt nạt An Tương nhà chúng tôi không đấy?” Trình Uyên vội vàng giơ tay xin thề: “Tuyệt đối không!” “Có muốn bắt nạt An Tương nhà chúng tôi không?” Đột nhiên Mục Như Trăn thay đổi thành vẻ mặt xấu xa hỏi.
“Tuyệt đối… Trình Uyên đang định nói, đột nhiên ý thức được trong lời nói của cô ta còn có ý nghĩa khác, vì vậy cũng sửa lời: “Muốn!” Mục Như Trăn trêu chọc cười “ha ha”, Bạch An Tương lại xấu hổ đỏ mặt nhéo mạnh lên eo Trình Uyên.
Đúng lúc này…
“Cháy rồi!” “Chạy mau, bình gas trong bếp nổ rồi!” Đột nhiên nhà hàng xôn xao nhốn nháo cả lên, đám người “chen chúc” chạy ra ngoài.
Nghe thấy bình gas nổ, Mục Như Trăn và Bạch An Tương đều thay đổi sắc mặt, rối rít đứng dậy chạy ra ngoài.
kết quả Bạch An Tương đứng dậy quá gấp, một chân giẫm vào khe hở của thang gác, lập tức ngã xuống đất.
Mục Như Trăn và Trình Uyên đang chạy nghe thấy Bạch An Tương kêu lên một tiếng, vội vàng quay đầu nhìn lại, sau đó Trình Uyên không do dự chút nào xoay người chạy về.
Mục Như Trăn không dám quay về, nhưng mà cũng không muốn chạy ra, lo lắng đến mức giậm chân.
Trình Uyên định lấy tay rút chân Bạch An Tương ra, kết quả bị kẹp quá chặt, rút hai cái đã khiến Bạch An Tương đau đến mức sắc mặt thay đổi.
“Trình Uyên, anh đừng quan tâm đến em nữa, mau chạy đi” Bạch An Tương cắn môi, sắc mặt trắng bệnh nói.
Bình gas nổ không phải chuyện đùa, huống chỉ bình gas của nhà hàng to hơn gấp mấy lần bình gas ở nhà, có khi cả nhà hàng này sẽ bị nổ thành bụi phấn mất.
Lưng Trình Uyên cũng đổ rất nhiều mồ hôi, căng thẳng hết sức, nhưng càng như vậy, chân Bạch An Tương lại càng không rút ra được.
Trình Uyên biết rõ, càng vào lúc này càng không thể tỏ ra quá nôn nóng được, nếu không Bạch An Tương sẽ càng căng thẳng càng sợ hãi.
“Anh nói rồi, anh sẽ không để cho em chịu chút tổn thương nào nữa!” Đúng lúc này, Trình Uyên đột nhiên ngẩng đầu dịu dàng nhìn Bạch An Tương, dịu dàng nói: “Đừng sợ, mọi chuyện đều có anh!” Đừng sợ, mọi chuyện đều có anh! Những lời này cùng với nụ cười tự tin của anh khiến Bạch An Tương đang vô cùng căng thẳng và sợ hãi đột nhiên ngây ra.
Có đôi khi chỉ vì một câu nói, có thể sẽ thay đổi tấm lòng của một người.
Bạch An Tương hoang mang nhìn Trình Uyên đứng dậy, sau đó cất bước chạy như điên.