Chương
Mẹ con không nhận ra nhau “Rõ ràng tôi cũng không thể giúp được gì mà” Từ Chương nói.
Sự thật đúng là như thế.
Mấy ïời này trú c khác với Trình Ện. ty dò, rất khó giải, nhưng eó Lý Nam Địch ở đây..
Lý Nam Địch là học sinh của Long Thầm Khang lúc anh ta ở nước ngoài, cho nên những thứ Long Thầm Khang biết, cô ta cũng hiểu rõ ít nhiều, trùng hợp là Long Thầm Khang từng nói với cô ta cách điều chế loại độc này.
“Có thể giúp đỡ hay không là một chuyện, nhưng anh có mặt hay không lại là một chuyện khác” Trình Uyên cười nói.
Từ Chương lắc đầu cười gượng: “Được rồi, tôi biết cậu dốc lòng dốc sức, tấm lòng của cậu tôi xin nhận, bây giờ không còn việc gì nữa thì tôi đi đây”
“Tôi tiễn anh” Trình Uyên nói.
“Được”
Sau khi tiễn Từ Chương, Trình Uyên quay lại thấy Lý Nam Địch và Vương Tử Yên cũng muốn đi.
Trình Uyên bèn tiễn hai người ra ngoài luôn.
Trước khi đi, Lý Nam Địch đột nhiên quay đầu lại hỏi Trình Uyên: “Có phải An Tương từng sử dụng thuốc gì đó không?”
Nghe vậy, Trình Uyên không nhịn được nhíu mày.
Bạch An Tương từng uống một viên thuốc, cũng vì viên thuốc kia mới có thể giải độc cho cô.
Chẳng lẽ…
“Cô nghi ngờ An Tương bị mất trí nhớ là vì loại thuốc kia?” Trình Uyên hỏi.
Lý Nam Địch lắc đầu: “Không chắc lắm, nhưng rất có khả năng, trở về tôi sẽ gọi điện thoại cho cô Hai của tôi, có thời gian tôi sẽ mời cô Hai đến đây một chuyến, nếu thật sự là thuốc gây ra thì chắc cô Hai có thể chữa”
Câu này có ý là cô Hai của cô ta còn lợi hại hơn cả cô ta nữa.
“Vậy có hại gì với sức khoẻ của cô ấy không?” Trình Uyên hỏi.
Lý Nam Địch nói: “Nếu là thuốc gây ra, loại thuốc này chỉ nhằm vào đại não thôi, không ảnh hưởng đến sức khoẻ.”
Trình Uyên gật đầu, im lặng suy nghĩ một lát rồi cười nói: “Vậy thì tốt rồi, không cần phiền cô Hai của cô nữa”
Lý Nam Địch nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt đầy ý nghi ngờ.
Trên đường trở về, Lý Nam Địch hỏi Vương Tử Yên: “Anh ta đối xử không tốt với vợ mình à? Vì sao tớ cứ cảm thấy anh ta không muốn vợ mình nhớ lại thế?”
Vương Tử Yên thở dài: “Tớ nói ngắn gọn thế này với cậu nhé, nếu có một tình huống là trong hai người bọn họ chỉ có một người được sống, tớ đoán Chủ tịch sẽ không chút do dự để vợ mình được sống”
“Người khác không biết, nhưng tớ lại thấy rõ là anh ấy đang dùng cả tính mạng để tốt với vợ mình”
Lý Nam Địch đăm chiêu gật đầu.
Cô ta đột nhiên nghiêng đầu nhìn Vương Tử Yên: “Ấy, sao tớ thấy cậu có hơi ghen tị vậy?”
“Nói nhảm cái gì thế… Làm gì có?”
Lúc Mục Như Trăn đi thì trời đã rất tối, cô ta liên tục dặn dò Trình Uyên phải chăm sóc Bạch An Tương thật tốt, Trình Uyên cũng liên tục gật đầu.
Lúc ra cửa, Mục Như Trăn đứng yên tại chỗ một lát rồi đột nhiên quay đầu nói với Trình Uyên: “Anh cũng phải chú ý sức khoẻ của mình đấy: Tiễn mọi người đi xong, biệt thự cũng yên tĩnh trở lại.
Trình Uyên đi tới bên ngoài cửa phòng của Bạch An Tương, nhẹ nhàng gõ cửa.
Đợi một lúc lâu không thấy tiếng đáp lại, anh còn tưởng rằng Bạch An Tương ngủ rồi, bèn đẩy cửa đi vào.
Nhưng đi vào mới thấy Bạch An Tương đang ngồi trên giường, thấy anh đi vào thì sợ sệt nhìn chằm chằm vào anh.
Trình Uyên ngồi xuống phần giường trước mặt cô, nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô: “An Tương, nếu mệt rồi thì em ngủ trước đi”
Bạch An Tương vội gật đầu, sau đó còn không thèm thay quần áo, kéo chăn đắp lên người, giống như sợ Trình Uyên sẽ đổi ý vậy.
Cô quấn chăn lên người, quấn vô cùng chặt, như muốn biến mình thäng xác ướp luôn vậy.
Trình Uyên nhìn thấy hết, trong lòng hơi buồn rầu.
“Ngủ ngon” Anh mỉm cười nói với Bạch An Tương, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng ngủ của cô.
Ngồi trong phòng khách, anh châm một điếu thuốc.
Không phải anh không muốn khiến Bạch An Tương nhớ lại, mà là anh biết quá trình hồi phục trí nhớ rất đau đớn.
Trong tivi cũng diễn như thế, người mất trí nhớ càng muốn nhớ lại thì đầu càng đau.
Thứ hai là vì ký ức lúc trước của Bạch An Tương cũng không được tốt đẹp lắm.
Anh không muốn khiến cô đau khổ, anh muốn cho cô một ký ức khác, từ giờ trở đi, sẽ bắt đầu từ lúc cô vẫn là một trang giấy trắng.
Hút thuốc xong, Trình Uyên đi đến phòng ngủ cho khách.
Còn Bạch An Tương lúc này đang lăn qua lộn lại, mãi không ngủ được.
“Anh ấy là người mà Nam Địch nói sao?”
“Trông hơi ngốc nghếch.”
“Anh ấy đang làm gì nhỉ?”
“Cũng may anh ấy không lên giường, nếu không…”
Nghĩ đến đây, Bạch An Tương lập tức cảm thấy gò má rất nóng, ngay cả nhịp tim cũng đập nhanh hơn.
Ngày hôm sau, Trình Uyên vừa thức dậy đã đến gõ cửa phòng Bạch An Tương, gõ mấy cái không ai đáp lời bèn nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Sau khi mở cửa, Trình Uyên lập tức giật mình.
Tối qua lúc anh đi rồi, Bạch An Tương muốn ngủ bèn cởi quần áo ra, còn không mặc áo ngủ.
Mà lú mỗ này, cô đang nằm chỏng vó trên giường, chỉ mặc lót.
Dáng người hoàn mỹ trở nên vô cùng quyến rũ dưới tư thế kỳ quái này.
Nhìn thấy làn da như phát sáng và khuôn mặt trắng trẻo của cô, Trình Uyên không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, sau đó…
Khí huyết bát đầu cuồn cuộn, cảm giác khó thở lại dâng lên.
Trình Uyên sợ đến mức vội lui ra ngoài đóng cửa lại.
“Chết tiệt, lại đến nữa!” Cảm xúc kích động đột nhiên xuất hiện khiến anh suýt ngất xỉu lần nữa.
Nhưng nói lại mới thấy, nếu không phải khi nãy thấy thân thể hơi phập phồng của Bạch An Tương, Trình Uyên còn tưởng cô đã chết.
Bạch An Tương trước kia luôn ngủ rất nhã nhặn.
“Mất trí nhớ có thể đổi tính luôn sao?”
Trình Uyên ngồi trước cửa phòng Bạch An Tương rất lâu, đợi bình tĩnh lại rồi mới vịn cửa đứng lên.
Bây giờ thân thể của anh thật sự quá yếu ớt.
Nấu bữa sáng xong, Trình Uyên để một tờ giấy trên bàn rồi thay quần áo đi làm.
Đợi Trình Uyên đi rồi, cửa phòng ngủ cũng mở ra, Bạch An Tương thò đầu ra ngoài nhìn tới nhìn lui.
Phát hiện trong nhà đã không còn ai mới ra khỏi phòng ngủ.
Lúc đi ra thì đã mặc quần áo rồi.
Bạch An Tương đi đến trước bàn ăn, nhìn thấy trên bàn có sữa nóng và trứng ốp la, còn có ba lát bánh mì và một đĩa rau xào, Bạch An Tương lập tức thấy đói, vội vàng ngồi xuống bắt đầu ăn.
Cô nhìn thấy một tờ giấy trên bàn, bèn cầm lên nhìn.
“An Tương, anh đi làm đây, đồ ăn nguội rồi thì nhớ hâm nóng, từ chỗ em ngồi nhìn thảng về phía trước sẽ thấy lò vi ba, còn nữa, anh sẽ bảo Lý Nam Địch đến chơi với em, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, bây giờ anh có chút chuyện cần xử lý, buổi chiều sẽ dẫn em đi mua quần áo mới”
Bạch An Tương ngẫm nghĩ, gấp tờ giấy lại cho vào túi, sau đó hưng phấn bắt đầu ăn bữa sáng.
Đúng lúc này, cửa biệt thự bị mở ra.
“Xem căn biệt thự đẹp như thế bị hai đứa ở kìa, sao trong sân không có cái chậu hoa nào vậy? Thật không khiến người ta đỡ lo mà…”
Lý Ninh Quyên vừa nói vừa đi vào phòng khách, sau đó nhìn thấy Bạch An Tương đang ăn sáng: “Trình Uyên đâu? Đi làm rồi hả?”
Miệng Bạch An Tương phồng to, hoang mang nhìn Lý Ninh Quyên, sau đó gật đầu.
“Ồ, ăn sáng hả, đúng lúc mẹ cũng chưa ăn”
Lý Ninh Quyên không chút khách sáo ngồi xuống trước bàn ăn, cầm lấy đũa, gắp một cái bánh bao bắt đầu ăn.
Nhưng đúng lúc này, Bạch An Tương lại hỏi nhỏ một tiếng: “Bác là… ai thế ạ?”