Chương
Bạch An Tương về đến nhà nhưng tâm trạng vẫn cực kỳ bất an.
Cô không biết Lâm Xương Dịch và Long Thầm Vũ, nhưng lời nói của Lâm Xương Dịch lại khiến cô canh cánh trong lòng.
Nếu theo miêu tả của mọi người với Trình Uyên, thì tình cảm của anh với mình chắc chắn là không có điểm nào để xoi mói A w l Nha… cách nói của Lâm Xương Dịch, mình thật sự từng cầm sừng anh ư, vậy sao có thể xứng với tình cảm này được chứ?
Cô rất rối rắm, trong lỏng vô cùng khó chịu, muốn nhớ ra chút gì đó, nhưng đổi lấy chỉ là từng cơn đau đầu.
Đêm đã khuya, Trình Uyên vẫn chưa về.
Trong căn phòng kín vô cùng bẩn thỉu với ngọn đèn mờ tối có một đám đàn ông xăm mình, dáng vẻ lưu manh trông rất giống hình tượng của Cổ Hoặc Tử trong phim Hồng Kông.
Một người trung niên ăn mặc coi như cũng bình thường ì n mấy người Trình Uyên, nhìn một nam hai ô lại, không chút kiêng dè nói: “Tôi tên Đại Trình Uyên ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Không quen”
Đại Đinh cười gắn, trên mặt ông ta có vết sẹo kéo dài nửa bên má, khiến người ta cực kỳ e ngại.
“Không sao, cậu sẽ biết tôi nhanh thôi, vì tôi sắp chỉnh đốn lại thế giới ngầm của thành phố Tân Dương”
Trình Uyên khó hiểu: “Chuyện này có liên quan gì đến chúng tôi?”
Đại Đinh đáp: “Cậu biết đấy, chuyện này cần tiền”
“Phải” Trình Uyên đồng ý.
“Cho nên cần những kẻ có tiền là các cậu tài trợ hữu nghị”
Trình Uyên cười khẩy: “Đây là hữu nghị mà các người nói đó à?”
“Cậu chịu tài trợ, chúng ta lại bàn về vấn đề hữu nghị”
Đại Đinh tiếp tục cười gắn.
“Được thôi” Thật ra bây giờ Trình Uyên rất căng thẳng.
Không phải căng thẳng vì mình sẽ bị bọn họ làm gì, vì anh biết sớm muộn gì Bạch Long cũng sẽ biết mình gặp chuyện, dù Bạch Long không giải quyết được, vậy chẳng phải còn có Lý Nguy sao.
Điều anh lo lắng bây giờ là Lý Nam Địch.
Dung mạo của cô ta không hề thua kém Bạch An Tương, rơi vào tay đám người không phải tốt lành gì này, anh không tin đám xấu xa này có thể nhịn được.
Nhưng theo tình hình trước mắt, đám người này coi như có chút đạo đức nghề nghiệp, bắt cóc tống tiền, đòi tiền là đòi tiền, cũng không có ý định cướp sác.
Trình Uyên cảm thấy mình phải dẫn dắt bọn họ, không thể để bọn họ nghĩ đến chuyện cướp sắc được.
Cũng như Đại Đinh nói, có tài trợ rồi có thể bàn đến hữu nghị, có hữu nghị thì vấn đế cướp sắc sẽ không còn tồn Tại nữa.
“Tất cả vấn đề có thể giải quyết bằng tiền đều không phải là vấn đề” Trình Uyên gật đầu nói: “Ông muốn bao nhiêu tiền?”
“Năm khu Đông Tây Nam Bắc Trung của thành phố Tân Dương chúng ta, khu Bắc là do Từ Đầu Trọc quản lý, khu Đông là Hắc Tử, khu Tây là lão Miêu, còn khu Nam chính là Đại Đinh tôi” Đại Đinh châm một điếu thuốc, sau đó hỏi Trình Uyên: “Cậu hút không?”
Trình Uyên lắc đầu từ chối: “Tôi không hút thuốc.”
Thật ra vì anh sợ trong thuốc của đối phương có vấn đề.
Vì thế Đại Đinh lại nói : “Chỉ có miếng thịt béo là khu Trung không ai quản lý, cho nên tôi muốn giành lấy khu Trung trước, cậu cũng thấy đó, em gái của Từ Đầu Trọc.
đã bị tôi bắt, vậy cậu ta sẽ không chống lại tôi được”
“Hắc Tử ở khu Đông không cần phải lo lắng, lão Miêu ở khu Tây… Tôi muốn đưa ông ta chút tiền”
Đại Đinh duỗi một ngón tay cười nói với Trình Uyên: “Mười triệu, tôi cảm thấy có thể đả động lão Miêu”
Nghe thấy Đại Đinh ra giá, Lý Nam Địch bật cười thành tiếng.
Ánh mắt Đại Đinh thoáng nét nặng nề, nhìn chằm chăm vào cô ta hỏi: “Buồn cười lắm ư?”
“Có thể tuỳ ý cho người ta năm chục nghìn chắc chắn cũng là một ông chủ đúng không, một ông chủ lấy ra mười triệu cũng đâu phải việc gì khó?” Đại Đinh hút một hơi thuốc, sau đó nhả vào mặt Lý Nam Địch và Trình Uyên, lạnh lùng nói: “Ít nhất khi so với mạng sống, mười triệu đâu phải vấn đề lớn gì nhỉ?”
“Đúng đúng đúng, ông nói gì cũng đúng hết” Lý Nam Địch ho khan một tràng, nhưng cũng không tức giận, còn cười vui vẻ nói: “Tôi chỉ cảm thấy các ông bắt anh ta tới đây chỉ đòi mười triệu thật sự có hơi thiển cận”
“Có ý gì?”
“Đòi ít quát”
Đàn em của Đại Đinh lập tức giận dữ nói: “Con mẹ nó, đừng có khoác lác, lấy ra được mười triệu trước đi rồi nói”
“Khoác lác?” Lý Nam Địch ngạc nhiên nói: “Các người cho rằng anh ta muốn lấy ra mười triệu rất khó à?”
“Đừng trách tôi nói thẳng” Đại Đinh hờ hững nói: “Dù cậu †a là một ông chủ lớn, mười triệu cũng không phải số lượng nhỏ, các người có thể lấy ra thật sự có hơi khó khăn”
“Hôm nay tôi bỏ lại một câu, nếu cậu có thể cho tôi mười triệu, sau này dù có chuyện gì trên giang hồ, chỉ cần nhắc đến Đại Đinh tôi đều có thể giải quyết”
Lý Nam Địch bĩu môi hị đoàn Tuấn Phong à?”
: “Còn dễ giải quyết hơn Tập.
Sắc mặt Đại Đinh trở nên nặng nề, giận dữ nói: “Nhảm nhí, sao có thể so sánh như vậy được? Tập đoàn Tuấn Phong ở trên trời, chúng tôi ở dưới đất, hoàn toàn không thể nào sánh bằng được”
Lý Nam Địch thở dài: “Nhưng chẳng phải ở trên trời cũng bị các ông bắt xuống sao?”
“Cái gì?”
“Ừ, anh ta này, Chủ tịch của Tập đoàn Tuấn Phong” Lý Nam Địch cũng không chút khách sáo nói thẳng thân thế của Trình Uyên ra: “Vậy mà lại có người bắt anh ta chỉ vì mười triệu”
Đại Đinh sửng sốt mất mấy giây.
Thuộc hạ của ông ta cũng sửng sốt mất mấy giây.
Sau đó đột nhiên.
“Ha ha..” Cả đám người bắt đầu cười to.
“Ôi mẹ ơi, thời bây giờ đúng là nói khoác không tốn tiền mài”
“Buồn cười đến mức đau cả bụng!”
“Đại ca, anh xem cô gái này bị anh làm sợ ngu người luôn, bắt đầu nói mớ rồi kìa”
Cười một hồi, nụ cười trên mặt Đại Đinh dân cứng đờ lại.
Vì ông ta nhìn thấy ánh mắt nhìn bọn họ của Lý Nam Địch và Trình Uyên giống nhau đến thần kỳ.
Ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc vậy.
“Những gì các người nói… là… thật sao?”
“Lừa ông để ông đòi nhiều tiền thêm à?” Lý Nam Địch tức giận châm chọc.
Nghe vậy, những người này đều hoảng hồn.
Khi một người đủ mạnh, thì bên cạnh anh cũng sẽ có một đám bạn mạnh giống mình.
Cũng giống thế, khi Tập đoàn Tuấn Phong trở nên lớn mạnh ở thành phố Tân Dương, nó sẽ có những người bạn lớn mạnh ở những lĩnh vực khác.
Trắng cũng được, đen cũng được, giống như lời Đại Đinh nói lúc trước vậy, bọn họ đều ở trên trời.
Đại Đinh vô cùng hoảng sợ, trong mắt hiện lên chút do dự và giấy giụa.
Lý Nam Địch nói thân phận của Trình Uyên cho bọn họ là muốn khiến bọn họ ném chuột sợ vỡ bình, hiểu được sự lợi hại rồi không làm hại đến bọn họ nữa, nhưng bây giờ hiệu quả hình như hơi khó kiểm soát.
Trình Uyên cũng đã nhìn ra, vì thế vội vàng nói: “Ông tin cũng được không tin cũng không sao, con người tôi thích nhất là kết bạn, mười triệu đổi lấy một người bạn trên giang hồ, tôi cảm thấy không sao cả”
Đại Đinh vốn đã nổi ý muốn giết người nghe thấy thế thì sửng sốt.
“Thật sao?”
“Điện thoại của tôi ở trong tay các ông, bên trong có phím tắt là số , đó là Giám đốc tài vụ của tập đoàn chúng tôi, sau khi ông gọi điện thì để tôi nói chuyện với anh ta” Vì đổi lấy sự tin tưởng của Đại Đinh, Trình Uyên nói.
Đại Đinh nửa tin nửa ngờ gọi điện thoại cho số kia.
“” Sau khi có người nghe máy, đầu bên kia lại im lặng không nói gì, khiến sắc mặt Đại Đinh càng nặng nề hơn.
“Tôi là Trình Uyên đây” Trình Uyên nói vào trong điện thoại: “Pikachu, bình thường anh nói nhiều lắm mà, sao hôm nay không nói gì cả vậy, được rồi được rồi, anh lại ở bên mấy cô em kia đúng không, bây giờ mau kéo quần lên chuẩn bị mười triệu giúp tôi đi”