Chương
Bệnh viện Hào Quang ở Bắc Kinh là một trong những bệnh viện tốt nhất cả nước, các bác sĩ ở đây đều là những người nổi tiếng khắp cả nước.
Trình Uyên vội vàng cùng Bạch Long đi thẳng vào phòng bệnh.
Khi đến nơi, căn phòng hoàn toàn tối đen.
Dường như Bạch Thiếu Lâm đang nghỉ ngơi.
Cửa phòn bệnh sẽ không khóa, cho nên Trình Uyên nhẹ nhàng vặn tay cầm, mở cửa rón rén đi vào.
Trong đó có hai cái giường, Bạch Thiếu Lâm ngủ một cái, Lý Tố Trân ngủ một cái.
Còn Bạch An Tương thì sao?
Anh cau mày thật sâu, Trình Uyên chậm rãi ra khỏi phòng bệnh.
Khi đến quầy tiếp tân, anh gõ nhẹ ngón tay lên bàn, y tá đang ngủ gật bỗng giật mình, nhanh chóng ngồi thẳng người, đưa tay lau mép miệng rồi nói. “Xin chào , có chuyện gì vậy?”
Cô y tá với vài cái mụn trên mặt có ánh mắt rụt rè.
chính hiện tại vẻ mặt Trình Uyên rất nghiêm túc.
“Bạch Thiếu Lâm ở phòng số tình trạng sức khỏe bây giờ thế nào?” Trình Uyên hỏi.
Cô y tá nhỏ nhắn này lật hồ sơ ra và hỏi “anh là gì với bệnh nhân?”
“Tôi và người ấy … là người thân.”
“à , tình trạng của ông ấy đang nghiêm trọng và ông ấy cần phải phẫu thuật, cho nên các chuyên gia trong bệnh viện của chúng tôi trong những ngày qua đang hội chẩn và đưa ra các phương án phẫu thuật tốt nhất cho ông ấy.” Y tá nói.
Nói lời cảm ơn xong, Trình Uyên rời khỏi tòa nhà bệnh viện, lấy điện thoại di động ra bấm Trần Đông.
Vì Trần Đông nhận nhiệm vụ bảo vệ gia đình Bạch An Tương, Trình Uyên đã đặc biệt đưa một cái điện thoại di động phòng trường hợp bất trắc có thể biết được vị trí của nhau.
“anh đang ở đâu vậy?” Trình Uyên hỏi.
Trần Đông ở đầu bên kia điện thoại trả lời “Khách sạn Tường Vân.”
Khách sạn Tường Vân gần bệnh viện Hào Quang.
“Vợ em có ở đấy không?” Trình Uyên hỏi, chữ “vợ”
nhấn mạnh.
“…” Có một sự im lặng trên điện thoại.
Loại kia cảm giác xấu lần nữa lại tràn ngập với Trình Uyên.
“Nói xem, cô ấy có ở đó không?” Trình Uyên rống lên.
Trần Đông thấy Trình Uyên đột nhiên mất bình tĩnh, biết không thể không nói.
“được rồi, tôi hy vọng ngươi đừng mất bình tĩnh , bởi vì …”
Trực tiếp cúp điện thoại, Trình Uyên không đợi được trong chốc lát, xe đều không ngồi, liền chạy thẳng đến khách sạn Tường Vân.
Bởi vì số lượng giường bệnh của khu bệnh viện cũng có hạn, Lý Tố Trân đã thuê một phòng ở đây để tiện cho bọn họ.
Địa chỉ Trần Đông từ lâu đã nói cho Trình Uyên.
Đi vào tầng đến phòng số , Trình Uyên gõ cửa.
Trần Đông, anh là người mở cửa vô cùng kinh ngạc, không ngờ Trình Uyên đã đích thân tới kinh thành,sau khi vừa mới nói chuyện qua điện thoại xong.
“Vợ em đâu?” Trình Uyên vội vàng vào phòng, tức giận bước vào tìm bên trong.
Căn phòng này là một dãy phòng, hai phòng ngủ và một phòng khách, với tất cả đầy đủ tiện nghi cơ bản.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, Trình Uyên sững sờ.
“Có lẽ sáng nay bị cảm, đột nhiên phát sốt rất cao, lúc tăng lúc hạ, cô ấy đã đi khám và uống thuốc nhưng hiệu quả không đáng kể.” Trần Đông đến bên cạnh thở dài.
Bạch An Tương cuộn mình dưới lớp chăn bông dày, nhưng cơ thể vẫn hơi run rẩy.
“Ra vậy,anh đi nghỉ ngơi đi.” Trình Uyên nhẹ giọng nói.
Trần Đông dừng lại một chút,rồi quay người ra ngoài.
Vào phòng, Trình Uyên cẩn thận đóng cửa lại, đợi một hồi mới thích ứng với bóng tối chỉ thuộc về một mình bọn họ.
Tô Bách Lý vài chiếc xe liền vội vàng chạy tới, Trình Uyên thể chất lẫn tinh thần cũng kiệt quệ.
Nhưng khi ngồi bên giường Bạch An Tương, cảm giác hối hận và tự trách trong lòng, như một cơn lũ tràn ngập trong lòng.
“anh xin lỗi!”
” Thật xin lỗi. . . Thật sự xin lỗi. . .”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Bạch An Tương, anh từng câu xin lỗi cô.
Anh chưa từng nói với ai rằng mình đến đây là vì nghi ngờ Bạch An Tương, cho nên trong lòng nói lời xin lỗi cũng là có lý đúng đắn.
Nhưng trong lòng Trình Uyên áy náy không cách nào nói rõ thành lời.
Anh cảm thấy không nên nghi ngờ nhân phẩm của Bạch An Tương.
anh nhớ rằng khi mẹ anh ốm nặng và cần ..
nhân dân tệ, Bạch An Tương đã sẵn sàng cùng mẹ ruột của mình trở mặt để bán nhà giúp đỡ anh.
trong lòng Trình Uyên cảm thấy dây dứt và chua xót..
Anh muốn quất bản thân mình bằng hai cái vả miệng “Lạnh … lạnh quá!”
Lúc này, Bạch An Tương lại bắt đầu run lên, không chỉ thân thể của cô hết lần này tới lần khác run lên mà ngay cả môi cũng hơi run lên.
Trình Uyên bừng tỉnh, nhất thời chìm vào cảm giác tội lỗi trong lòng, đưa tay sờ lên trán cô.
Nóng bứ!
cCô như bùng cháy.
Trình Uyên bình thường rất bình tĩnh, nhưng bất cứ khi nào dính vào Bạch An Tương, anh đều bối rối.
anh lấy điện thoại di động ra muốn bấm số , sau đó mới nhớ ra Bạch An Tương đã gặp bác sĩ và uống thuốc.
Sau đó, anh ném điện thoại sang một bên, và bắt đầu tìm thuốc trong ngăn kéo.
Không tìm thấy thuốc, anh quay đi tìm và lấy một chậu nước.
Liền dùng khăn ướt đắp lên cái trán mịn màng của Bạch An Tương, muốn hạ nhiệt độ cho cô ấy.
Nhưng.
Hiệu quả không đáng là bao.
Bạch An Tương vẫn còn run.
Trình Uyên nhớ lại lúc nhỏ bị sốt, mẹ anh thường xoa rượu xoa vào lòng bàn tay, bàn chân.
Anh liền Gọi cho Bạch Long và nhờ anh ta mua một chai rượu.
Bạch Long đưa chai rượu tới, Trình Uyên không ngừng xoa bóp cho Bạch An Tương, anh sau khi dùng hết một chai rượu cô ấy vẫn còn đang run.
Làm sao bây giờ?
Trình Uyên thực sự bất lực.
Đột nhiên, anh nhớ đến một đoạn trong bộ phim truyền hình.
anh không biết nó có hiệu quả hay không Anh liền trèo lên giường của Bạch An Tương …
Nhấc chiếc chăn bông nặng nề ra, bước vào và ôm cô ấy thật chặt.
Bạch An Tương cái trán chạm vào cổ Trình Uyên, dường như cảm giác được hơi lạnh, vô thức liền chui vào ngực của Trình Uyên.
Tất nhiên là Trình Uyên cảm nhận được điều gì đó, sau đó anh nhận ra rằng các Chương trình truyền hình đều là lừa đảo, nếu một người bị sốt thì không cần làm như vậy, chỉ cần làm ấm cho cô ấy bằng nhiệt độ cơ thể của chính mình thì sẽ hiệu quả nhất định.
Cởi áo ôm chặt Bạch An Tương.
Bạch An Tương dùng khuôn mặt nhỏ nhắn thúc tiếp vào ngực anh.
Ngẫm lại, chuyện này có thể tiến thêm một bước nữa.
Trình Uyên rụt rè.
Thay vì rụt rè, tốt hơn là nên nói ra, không thể chịu đựng như vậy được.
Tuy nhiên, anh không đành lòng khi thấy Bạch An Tương khó chịu.
Vì vậy, hai tay run rẩy cởi bỏ quần áo của Bạch An Tương.
Khi cởi áo của Bạch An Tương, tim anh gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Nói thật là chưa bao giờ anh với vợ mình chân thành đi xa như vậy.
Đương nhiên, Bạch An Tương bây giờ phát sốt, cũng không làm gì được anh, dù sao lúc này hai người đang ôm nhau, Trình Uyên liền kích động đến chảy máu mũi.
Bạch An Tương nép vào lòng ngực của anh như một chú mèo con, cảm nhận được cơ thể mềm mại và nóng bỏng của cô, Trình Uyên thậm chí còn nghĩ, cứ để như vậy cả đời thì tốt biết bao, không ai đánh thức ai càng tốt.
Bạch An Tương chân cũng duỗi ra và chạm vào cánh tay của Trình Uyên, Trình Uyên phát hiện toàn thân đều nóng, chỉ có chân lạnh như băng.
Vì vậy Trình Uyên rút xuống dưới chăn, đem bàn chân nhỏ bé ôm vào trong ngực, cảm thấy không đủ, liền đặt ở trong nách anh.
Bạch An Tương ngừng run.
Trình Uyên cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, vô lực nắm chặt lấy bàn chân nhỏ bé, không ngừng xoa bóp.
Không biết đã qua bao lâu, cơn buồn ngủ ập đến, Trình Uyên cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ngày mai.
“A”
Tiếng hét chói tai đánh thức Trình Uyên khỏi giấc mơ ngọt ngào.
anh vừa dụi đôi mắt đau khổ, vừa nâng mí mắt lên thì thấy một bóng người đang gầm thét.
“bốp!” một bàn tay Tát vào mặt anh một cái.