Chương : Tôi không muốn gặp lại ông
Trình Uyên chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông trung niên này trước mặt, nhưng từ khí chất của anh ta, cảm thấy có chút quen thuộc.
Sau khi lời nói từ tính của người đàn ông trung niên vang lên, trái tim anh kịch liệt run lên.
Trình Cẩm Đông?
Một người thân đã hơn năm không gặp.
Những gì Trình Cẩm Đông nói đều quá rõ ràng, Bạch An Tương cũng là sững sờ, cô cũng đoán được.
Trong tưởng tượng của Trình Uyên, Trình Cẩm Đông từ đầu đến đuôi chỉ là một người thương nhân hoàn toàn mà thôi, nhưng anh không ngờ rằng ông ấy…
“Thứ lỗi cho tôi, tôi sẽ không dám vậy nữa.” Người đàn ông mặc jean không ngừng cầu xin, không ngừng dập đầu.
Thế nhưng là…
Dường như là để giáo dục cho Trình Uyên.
Trình Cẩm Đông vô cảm nhấc chân lên, đi rất chậm.
” là kẻ thù,thì con phải giẫm lên nó.”
Dẫm lên đầu gã mặc đồ jean này, khiến cho hắn gục mặt xuống mặt đất,không ngừng run rẩy kêu gào nhưng không dám chống cự.
“Không thể nhân từ nương tay, nhất định phải giết bằng một đòn!”
“Bụp!”
Máu bắn tung toé, ống quần của người đàn ông trung niên này như nhuộm đỏ, nhưng Trình Cẩm Đông vẫn vô cảm lạnh lùng.
Người đàn ông mặcđồ jean không thể hét lên được nữa.
“co đã hiểu chưa?” Trình Cẩm Đông hỏi Trình Uyên.
Trình Uyên rốt cục cũng buông tay khỏi dây xích, sau đó thân thể nghiêng người một cái liền ngã xuống.
Anh bị thương rất nặng.
Cho dù bị mấy người cầm gậy bóng chày vây quanh vụt cây gậy vào người, hoàn toàn ăn gậy liên hoàn, thì cũng đã thừa sống thiếu chết, huống chi Trình Uyên đầu bị gõ một cái, mặt đầy máu.
Bạch An Tương sợ hãi, nâng đầu Trình Uyên đặt lên ở trên đùi, vẻ mặt căng thẳng, lấy điện thoại di động ra gọi .
Trình Cẩm Đông nhìn cảnh này, ánh mắt sắc bén chợt dịu đi.
“Đừng lo lắng, đàn ông của Trình gia, không dễ chết như vậy.” Giọng điệu có chút dịu đi, Trình Cẩm Đông nhìn Bạch An Tương nói.
Nhưng cho dù giọng điệu của ông ta bình tĩnh đến đâu, vẫn khiến Bạch An Tương lo sợ.
Bởi vì ông ta vừa mới chính tay giết chết bốn người chỉ trong chốc lát.
Bốn người đã tạm biệt với thế giới này chưa kịp nói lời cuối cùng.
Đi tới trước mặt Trình Uyên, Trình Cẩm Đông nắm lấy tay Trình Uyên, Bạch An Tương theo bản năng nằm hờ ở trên người Trình Uyên duỗi tay ra ngăn cản, căng thẳng cùng cảnh giác nhìn Trình Cẩm Đông.
Trình Cẩm Đông cũng sửng sốt trước cảnh này.
ông cười khổ nói, “Nha đầu, yên tâm đi, không sao đâu.”
Một đứa trẻ khiến trái tim Bạch An Tương không hiểu sao lại nhói lên, chợt cảm thấy rất đau lòng và muốn khóc.
Trình Cẩm Đông kéo Trình Uyên ra khỏi chân của Bạch An Tương, và ấn lên mắt cá chân của Bạch An Tương một phát.
Thật kinh ngạc, vừa rồi vẫn còn sưng tấy ở mắc cá chân, bị Trình Cẩm Đông ấn vào, chân cô không còn đau như trước nữa.
Sau đó, Trình Cẩm Đông cõng Trình Uyên trên lưng.
“cô hẳn là có thể tự mình đi được rồi.” Trình Cẩm Đông nói tiếp, “đi Thử xem .”
Bạch An Tương thận trọng đứng lên, tuy rằng bước đi vẫn có chút đau, nhưng thật sự vẫn đi được.
Cõng Trình Uyên, Trình Cẩm Đông đi ở phía trước, Bạch An Tương liền khập khiễng đi phía sau.
Không biết vì sao, phía sau bọn họ, nhìn Trình Uyên nằm ở trên lưng phụ thân Trình Cẩm Đông, Bạch An Tương rốt cục vẫn khó hiểu vào lúc này, trong lòng vẫn còn sợ hãi trước người đàn ông này, sợ thị sợ nhưng cô vẫn an tâm hơn chút so với hồi nãy.
“Lần trước, ta cõng hắn trên lưng, khi hắn lúc ba tuổi.”
Trình Cẩm Đông như là đang nói lẩm bẩm.
“Lúc đó, hắn rất là miễn cưỡng. Có lẽ hắn cảm thấy thoải mái hơn trong vòng tay của mẹ. Mỗi lần ta cõng , hắn đều nắm lấy tóc ta bằng đôi tay nhỏ bé này.”
Bạch An Tương trong lòng cảm thấy phức tạp, nghe Trình Cẩm Đông kể chuyện năm xưa, cô cũng khó hiểu.
Từ trong lời nói, cô đã đoán được thân phận của Trình Cẩm Đông, nhưng từ đầu đến cuối nghĩ mãi không rõ, Trình Uyên anh chỉ là một người nhà quê, ngay cả mẹ Bạch An Tương cũng đã biêt điều này, thật là kz quái.
Trình Cẩm Đông nói: “Ta biết đứa nhỏ này trong lòng có oán hận, từ lúc ba tuổi còn có thêm đứa em trai mới … Nhưng là đà ông , trong lòng có chút hận, lớn lên mới trưởng thành được. “
Bạch An Tương không hiểu chuyện gì, không đáp lại lời nào.
Sau khi họ rời đi, một cái đầu chui ra từ vùng nước bẩn của nhà voi.
Người đàn ông cầm gậy bóng chày bị Trình Uyên đánh ngã đầu tiên cả người run lên, sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi sâu thẳm.
hắn tận mắt nhìn thấy bốn người đồng bọn của mình, bị người đàn ông kia đánh chết một cách không thương tiếc.
từ trong vũng nước bẩn trèo lên,liền chạy thụt mạng, nhưng chân lại là mềm nhũn,nên ngã xuống sau khi được hai bước, lại đứng lên chạy tiếp,nhưng lại ngã, cuối cùng chạy trốn khỏi đây bằng cách bò.
…
…
Lúc tỉnh lại Trình Uyên đã nằm ở phòng bệnh, nhúc nhích một chút, thân thể đau đến rã rời.
Bạch An Tương không biết cô đang đi đâu, Trình Cẩm Đông thì đứng ở bên cửa sổ, quay lưng về phía anh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trình Uyên ánh mắt tập trung vào người đàn ông này, trong lòng vô cùng phức tạp.
Dường như Trình Uyên đã tỉnh, Trình Cẩm Đông vẫn là quay lưng về phía anh, nhẹ giọng nói: “Con dâu này thật tốt.”
Trình Uyên thở ra một hơi, cười nhe răng trong đau khổ rồi lại nằm trở lại.
“Tôi còn tưởng rằng ông sẽ trách tôi, vì một người phụ nữ mà hành động một cách ngu ngốc như không muốn sống nữa .”
Trình Cẩm Đông quay đầu nhìn Trình Uyên, lắc đầu nói: “Làm sao có thể như vậy được?”
“ngay cả người phụ nữ của mình mà không bảo vệ được, còn đáng mặt là đàn ông không?”
“Ngu ngốc? Ai dám nói con trai Trình Cẩm Đông của ta ngốc?”
ông ấy rất tự tin và tự hào, và giọng nói của ông ấy không ngừng tăng lên khi ông ấy nói ra, giống như hai người họ đã luôn sống với nhau như cha con, điều đó nhìn rất tự nhiên.
Có thể.
Trình Uyên cười chế nhạo “bao gồm cả Trình Nặc?”
Trình Cẩm Đông hơi nhướng mày, đi tới bên bàn rót nước cho Trình Uyên, vẫn tự nhiên nói “Đương nhiên.”
“Cho nên, ông không cần hỏi ai phái những người đó.”
Trình Uyên tiếp tục cười chế nhạo, “Liền trực tiếp giết bọn hắn.”
Chiếc ấm bị nghiêng, nhưng nó ở trên không.
“Hai huynh đệ, đánh nhau là chuyện bình thường.”
Bình thường?
Trình Uyên trong long vô cùng mất cân bằng.
Đây coi là chuyện gì?
Có thể nói ra được điều đó sao?
Nhưng tôi cũng là con của ông!
Đứa em Trình Nặc suýt chút nữa đã giết tôi!
Đương nhiên, anh không có nói hết, mà là tiếp tục nhếch mép, nụ cười lạnh lùng run rẩy, trầm giọng nói: “ông nói câu này thật hay đấy.”
Trình Cẩm Đông đưa nước cho Trình Uyên, nói: “Dù sao bọn con đều là anh em ruột thịt với nhau. con là anh, hắn là em, các coni đều là con trai của ta.”
Chuyện này không nói cũng không sao, nói ra, Trình Uyên càng cảm thấy khó chịu.
Oh, khi hắn ta sai người giết tôi, tại sao ông không nói rằng tất cả mấy người đó đều là anh em?
Lúc này ông còn nói tôi là anh trai của hắn?
Thằng quái nào quy định rằng anh cả phải để cho em trai giết?
Cảm giác tức giận không nói nên lời, nhưng Trình Uyên vẫn quát lên, “Ai nói tôi là con của ông?”
Trình Cẩm Đông hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn Trình Uyên.
“Ta nghĩ con đã rất trưởng thành.” Anh nói.
Trưởng thành?
Vâng đúng vậy, rất trưởng thành.
Một đứa trẻ không có bố từ nhỏ đã phải học nấu ăn từ năm chín tuổi và bắt đầu làm ruộng từ năm tuổi. gần bốn mẫu đất bắp ngô được bẻ ra với bàn tay nhỏ mềm yếu này.
Làm sao có thể chưa trưởng thành?
“Tôi muốn nghĩ ngơi một chút.” Trình Uyên nói.
Trình Cẩm Đông mím môi, gật đầu rồi xoay người.
“Còn nữa, tôi không muốn gặp lại ông.”