Chương : Mặt nạ da người xe
Từ Xuyên chạy cũng không hẳn là nhanh lắm, chỉ bảy mươi Km/h Nhưng cho dù là vậy, việc phanh gấp đột ngột như vậy không phải chuyện đùa.
Thời điểm Trình Uyên kéo phanh tay, Từ Xuyên cũng thả chân ga, chiếc Honda liền bị thắng lại.
Tùng Hân Hân lập tức bị văng ra ngoài, kính xe cũng bị đập vỡ, vậy có thể nghĩ được tình cảnh này nặng đến mức nào.
Trước đó, Trình Uyên đưa cho Từ Xuyên một điếu thuốc, là cố ý ném điếu thuốc vào khe dây an toàn, Từ Xuyên liếc mắt nhìn, sau đó chợt mới hiểu ra, khi Trình Uyên đang cùng Tùng Hân Hân tán gẫu, liền thắt dây an toàn lên mà không đẻ lộ ra dấu vết nào cả.
Nhiều người có thói quen không thắt dây an toàn khi lên xe, Từ Xuyên dù là tài xế có tuổi rồi nhưng vẫn mắc phải tật xấu này.
Cũng may là ông ta hiểu được ý tứ của Trình Uyên, sau đó bị dây an toàn khống chế lại không bay ra ngoài, dù sao cũng bị đập vào vô lăng, đầu chảy máu.
Còn Trình Uyên, thì lại càng không nói lên lời, lúc đầu xương ức đã bị gãy, dây an toàn này giống như một bàn tay ôm chéo lấy trên xương ức của anh, suýt nữa thì anh ngất đi vì đau.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Tùng Hân Hân lại chịu thiệt thòi nhất.
Và thế là thời gian trôi qua được hai phút.
Từ Xuyên ôm đầu hỏi “chuyện gì vậy?”
Trình Uyên nghiến răng, cởi dây an toàn, sau đó đẩy cửa xuống xe.
Tùng Hân Hân bị văng ra ngoài một đoạn đường dài, và thế là bị hôn mê bất tỉnh.
Trình Uyên chịu đựng cơn đau dữ dội, nhúc nhích từng bước chân, khó khăn đi đến với cô ta, sau đó định ngồi xổm xuống, nhưng phát hiện ngực đau giống như có thứ gì đó đâm vào, không thể ngồi xổm xuống.
“Ngươi tới đây.” Trình Uyên mồ hôi đầm đìa, thực tế là bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi Từ Xuyên đến.
Từ Xuyên đến bây giờ còn quá mơ hồ.
Từ Xuyên Máu me đầy mặt đi tới trước mặt Trình Uyên mồ hôi đầm đìa. “Ngươi dù sao cũng phải nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra vậy?”
Trình Uyên chỉ vào Tùng Hân Hân đang hôn mê bất tỉnh, nói với Từ Xuyên: “lột mặt của cô ấy đi.”
“Cái gì?” Vừa nghe lời này xong, Từ Xuyên liền giật mình.
Trình Uyên nói: “Nếu tôi đoán không lầm, ngươi này đã cải trang.”
“Ngụy trang?” Từ Xuyên vẻ mặt bối rối “sao mơ hồ vậy?
Mơ hồ?
Xác thực quá mơ hồ.
Ít nhất Trình Uyên chưa từng thấy ngoài đời có ai có thể ngụy trang như vậy.
“Miêu Địa là một nơi rất bí ẩn.” Trình Uyên cau mày nói, “Nơi đó không có chuyện kỳ quái gì, có thể khám phá ra.”
Từ Xuyên ngồi xổm trước mặt Tùng Hân Hân với dấu chấm hỏi to trên đầu, sau đó đưa tay sờ sờ cằm cô ta một cái, quả nhiên …
Giống như bóc băng keo hai mặt, có chút da bị Từ Xuyên dùng hai ngón tay cầm chặt, liền lột ra.
Trong tích tắc, toàn bộ khuôn mặt của cô ta bị lột sạch.
Từ Xuyên giật mình, cầm da mặt trên tay cũng bắt đầu run lên.
Nhưng mà.
Da mặt phía dưới, là một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành.
“…” Từ Xuyên hoàn toàn sửng sốt.
Anh ấy không nhận ra khuôn mặt này, nhưng dù nhìn từ góc độ nào đi nữa thì nó cũng rất hoàn hảo.
Gương mặt dưới làn da giả này của Tùng Hân Hân không thua gì Bạch An tương và Lý Tịnh Trúc.
Mà khuôn mặt này, Trình Uyên đã nhìn thấy qua.
“Thật sự là cô ấy.” Trình Uyên chế nhạo.
Từ Xuyên hỏi “Là ai?”
Trình Uyên im lặng một hồi, rồi đối với Từ Xuyên nói: “ngươi Đi sờ ngực của cô ta xem.”
Nghe vậy, Từ Xuyên lại sững sờ, sau đó khuôn mặt bốn mươi tuổi lập tức nổi ửng hồng lên.
“Tại sao lại chạm vào nó?”
“Sờ đi.” Trình Uyên kiên quyết nói.
Từ Xuyên lúc này mới sững sờ, không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng có vẻ như Trình Uyên thì biết rõ.
Khi anh yêu cầu vạch trần bộ mặt của Tùng Hân Hân, thì cô ta thật sự lộ ra mặt nạ giả, sau đó anh lại bảo đi sờ ngực cô ta, tất nhiên cũng có lý của anh, nên một hồi suy luận rồi cũng làm theo.
Từ Xuyên duỗi tay ra, cảm giác được một cái tô rất mềm nhũn.
“Đừng sờ qua áo, nếu không sẽ không sờ được.”
Trình Uyên nói.
Từ Xuyên mặt càng đỏ hơn,và xấu hổ mà run rẩy nhét hai tay vào áo vest của Tùng Hân Hân.
Cảm giác của những xúc tu khiến trán Từ Xuyên đổ mồ hôi, hô hấp dồn dập.
“Có thấy mềm không?”
“có.” Từ Xuyên gật đầu.
Trình Uyên hỏi “vậy Còn có nhịp tim nữa không?”
“có.” Từ Xuyên lại đáp.
Trình Uyên gật đầu nói: “xem ra chưa chết.”
“…” Từ Xuyên.
…
Rút tay ra khỏi áo của Tùng Hân Hân, vẻ mặt Từ Xuyên như cứng đờ ra, “ngươi kêu tôi sờ ngực cô ấy, chỉ để chắc chắn rằng cô ấy còn sống hay không?”
“Ừm đúng rồi!” Trình Uyên nghiêm túc gật đầu.
“Fucking men!”
Từ Xuyên là người thật thà Và với khuôn mặt hiền lành Từ Xuyên vẻ mặt chính nhân quân tử, lúc này cũng bị Trình Uyên chọc cho đến tức giận,liền văng ra một câu chửi đầu tiên từ khi quen biết đến giờ !
“sao ngươi không cứ nói thẳng là,xem cô ấy còn sống hay là chết có phải là được rồi không?” Từ Xuyên đỏ mặt.
Trong một thời gian, khuôn mặt đỏ bừng và vết máu chảy ra trên mặt của anh ấy dung hợp thành một màu rất hoàn hảo.
Trình Uyên nhếch miệng,nói “Từ đại Ca của tôi ơi, anh đây tiện đường kiểm tra có sao đâu.”
Từ Xuyên sắc mặt đen lại. “Tiếp theo chúng ta phải làm sao?”
“Trói cô ấy lại rồi đưa cô ấy về.” Trình Uyên nói.
…
…
Từ Xuyên trói Tùng Hân Hân lại, nhét vào trong cốp xe, quay người lại, lái xe về phía bệnh viện.
Trên xe.
Từ Xuyên hỏi Trình Uyên, “Hiện tại ngươi nên nói rõ một chút đi, cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra?”
“Nếu tôi đoán không lầm, cô ấy không phải là Tùng Hân Hân.” Trình Uyên nói.
“Cô ấy nên có một cái tên rất vang dội.”
“Miêu Địa Nhất Chi Hoa.”
“Miêu Địa Nhất Chi Hoa?” Từ Xuyên vẻ mặt khó hiểu.
Em trai của Trình Uyên là Trình Nặc thuê đệ tử của Miêu Địa chi vương hạ độc, bị anh giết chết, nên Miêu Địa chi vương đến báo thù cho đệ tử của hắn.
Sau đó, ông mang theo nhiều cao thủ từ Miêu Địa, Miêu Địa Nhất Chi Hoa này và chồng của cô ta nữa, một người có biệt danh là Bôn Lôi là người giúp sức cho Miêu Địa chi vương.
Kết quả, Miêu Địa chi vương vô tình làm Bôn Lôi bị chết, khiến Miêu Địa Nhất Chi Hoa trở thành góa phụ, Miêu Địa Nhất Chi Hoa ghim hận này lên đầu Trình Uyên.
“Có rất nhiều khúc mắc, cho nên tôi sẽ không nói chi tiết cho ngươi.” Trình Uyên nói, “Ngươi chỉ cần biết cô ta là sát thủ, là tới đây để giết tôi là được.”.
Từ Xuyên giật mình, sau đó gật đầu, nhưng trong lòng còn có một câu hỏi “nhưng mà sao Ngươi thấy ra được?”
“Tôi đoán.”
“Đoán …” Từ Xuyên suýt nữa sặc nước miếng muốn chết.
Đương nhiên, đây chỉ là Trình Uyên nói đùa mà thôi.
“ngươi còn có nhớ cô ấy nói cô ấy ở cái cư xá gì gì đó không?” Trình Uyên hỏi Từ Xuyên.
Từ Xuyên suy nghĩ một chút rồi bật nói: “Hình như là Thủy Linh Lung cư xá.”
“Ừ, đúng rồi.” Trình Uyên nói, “Cô ấy nói rằng cô ấy ra khỏi Thủy Linh Lung lúc giờ sáng, phút liền tới nơi đó.”
“Đúng, cô ấy nói như vậy.”
“Nhưng cư xá Thủy Linh Lung đến đó phút thì phải đi thẳng. Ngươi biết rằng đường từ Thủy Linh Lung đi là phải đi vòng ra ngoài mà chỉ có đại lộ Liên Ấm, nếu đi đường khác sẽ đi rất xa, đừng nói là phút. Ngay cả phút cũng rất khó “
“mà Khoảng tám giờ sáng, Vương Hải Ba tình cờ đụng phải cô gái nhỏ kia. Chính là vì Đại Lộ Liên Ấm này bị chặn trong lúc làm đường nên Vương Hải Ba mới đổi đường khác để đi.”
“Cho nên, đại lộ Liên Ấm đang xây sửa đường, chẳng lẽ cô ấy bay qua rồi sao?”
Nghe đến đây, Từ Xuyên chợt nhận ra.
Quả thật, còn có một chuyện nữa Trình Uyên không nói, đó chính là ánh mắtcủa Miêu Địa Nhất Chi Hoa.
Anh rất ấn tượng với đôi mắt của cô ta.
Đồng thời, Trình Uyên không khỏi nhíu mày.
Anh trong nháy mắt nghĩ rõ ràng ra rất nhiều chuyện, nhưng lại duy nhất có một chuyện không nghĩ ra..
Lần này đến bệnh viện tư nhân rất bí mật, nhưng làm sao cô ấy Miêu Địa Nhất Chi Hoa lại biết, hơn nữa cô lại biết Từ Xuyên lái xe và lại xe gì, và còn biết bọn anh đi ngang qua đó nữa?
Nghĩ đến chỉ có một khả năng, Trình Uyên không khỏi lưng đổ mồ hôi.
Anh hy vọng đó không phải là những gì anh nghĩ, và anh vẫn đang nghĩ.