Chương : ngươi quên, ta đã đánh người rồi sao
Trở lại hội trường phòng hội nghị.
Những hình ảnh phát trong trên màn hình lớn đơn giản là khó coi, chúng đều là những thứ có thể kích thích các đầu dây thần kinh của con người và khiến adrenaline tăng vọt.
Nhân vật chính bên trong đang đối mặt với máy quay, và lúc đầu không thể nhìn thấy khuôn mặt .
Bạch Ngạn Bân lớn tiếng nói: “Mọi người nhìn xem, đây là Hoàng Đại Cường, Chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông!”
Nghe vậy, Hoàng Đại Cường nhìn lại màn hình lớn, lập tức có chút ngẩn người.
Bành Vĩ nhíu mày, trong lòng chợt nghĩ ra cái gì đó, đối với Hoàng Đại Cường cười nói: “này, lãnh đạo, tên người này có vẻ giống ngài.”
Sau đó, màn hình thay đổi.
Khuôn mặt của Hoàng Đại Cường lập tức xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
“ha ha, ngài đừng nói …., hình như có chút giống ngài, ngài xem… há.” Bành Vĩ dần dần mỉm cười, sau đó nhìn Hoàng Đại Cường vô cùng kinh ngạc.
“Đây là vu khống, đây đơn giản là vu khống, đây không phải!” Hoàng Đại Cường vội vàng biện hộ.
“ngươi… không phải là người Thương Minh kinh thành sao?” Bành Vĩ nheo mắt hỏi.
“Hả?” Hoàng Đại Cường giật mình, một mặt ngây thơ trả lời: “Không phải!
…
Trong phút chốc, phòng hội nghị hoàn toàn yên tĩnh.
Bành Vĩ cũng như người của Thương Minh, đột nhiên trở nên rất xấu xí, nhất là Bành Vĩ, giống như ăn phải tất thối.
“Thằng quái nào để ngươi ngồi ở đây?” Bành Vĩ đột nhiên hét lên.
Hoàng Đại Cường cũng khó chịu. “ái chà chà, ngươi dám mắng tôi là thằng quái nào sao, Lão Tử đây ngồi ở chỗ này thì làm sao? Không phải ngươi ép tôi phát biểu sao?”
“Hơn nữa ta là chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông, ngươi muốn tính thế nào? Tân Dương thị đây, ai dám mắng tôi?”
“Mẹ kiếp!”
Bành Vĩ bị Hoàng Đại Cường một trận quát mắng, hoàn toàn ăn chửi.
” Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi.”
“ngươi ngươi cái gì?” Hoàng Đại Cường trước mặt mọi người nắm cổ Bành Vĩ, kiêu ngạo nói: ” mở ra cái hội nghị này, các ngươi cho rằng Lão Tử muốn tới đây sao? Ta nói cho các ngươi biết, Lão Tử không chơi nữa!”
Vừa nói,hắn ta đột ngột đẩy Bành Vĩ ra, bước ra khỏi hội trường trước mặt mọi người.
“Điều này…”
“Điều này…”
“Chuyện này là sao?” Bành Vĩ tức giận run lên.
Tin tức Thương Minh có được, người giết Chu Kiệt là thiếu gia Trình Uyên, không có nói Trình Uyên là chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông, cho nên Bành Vĩ đương nhiên không biết mối quan hệ này. . Mọi thứ thật kỳ lạ.
Trên thực tế, liên quan đến Tập Đoàn Cẩm Đông, Bành Vĩ biết đến chỉ một ít.
Không phải hắn ta không tìm được mà là không cần thiết để điều tra, dù sao hắn cũng ở vị trí cao, một số việc nhỏ như vậy không cần thiết tự thân mình đi làm, đối với những công ty như Cẩm Đông, ở Tỉnh Giang Bắc, trọng lượng không có được đề cao.
Nhìn thấy Hoàng Đại Cường đi ra khỏi hội trường, có người nhanh chóng đứng lên nói “Bành lão gia, tôi muốn báo cáo!”
“Tôi muốn báo Cẩm Đông!”
“Việc cải tạo khu nhà xưởng cũ của Nhà máy Thực phẩm cũ chưa nhận được các thủ tục chính thức hóa.”
” Tập Đoàn Cẩm Đông còn có liên quan đến…”
” Tập Đoàn Cẩm Đông Còn có trốn thuế, báo cáo tài chính sai lệch. Chúng ta có bằng chứng.”
“Còn nữa, còn có…”
Trong thời gian ngắn, Tập Đoàn Cẩm Đông đã vướng vào những vấn đề như vi phạm quy định, xây dựng, công ty lớn bắt nạt công ty nhỏ, không tuân thủ các tiêu chuẩn về bảo vệ môi trường và phòng cháy chữa cháy.
“Bành tiên sinh, ngài phải làm chủ cho toàn bộ công ty ở Tân Dương của chúng tôi, Tập Đoàn Cẩm Đông là một tập đoàn độc quyền thống trị, hại chúng tôi căn bản không có đường sống.
“Hơn nữa bọn hắn còn có xảy ra quá nhiều việc sai lầm, nhất định phải đóng cửa Cẩm Đông.”
Bạch Ngạn Bân đứng ra lần nữa thỉnh cầu Bành Vĩ.
Bành Vĩ đã bị Hoàng Đại Cường chọc tức từ lâu, nghe xong lời này, tinh thần cũng tỉnh táo lại. “Hóa ra là như vậy. quả thực là một công ty tội ác tày trời, chuyện này chúng ta phải bàn bạc kỹ càng, nhất định phải đem loại công ty này tiêu diệt, và ai có bằng chứng thì cứ từ từ ngồi xuống nói . “
Nghe vậy, Bạch Ngạn Bân nở một nụ cười xấu xa, chớp mắt nhìn Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ khẽ cười, nhưng trong lòng lại giễu cợt, những thứ mà Thẩm lệ đây ưa thích , chưa bao giờ thoát khỏi được lòng bàn tay của cô ta, ngay cả Cẩm Đông cũng không ngoại lệ.
Sau lần này, Thẩm gia nhất định sẽ xem xét lại người thừa kế gia tộc.
Cẩm Đông … chỉ là bàn đạp dưới chân của Thẩm Lệ.
Nghĩ đến đây, cô gật đầu với Bạch Ngạn Bân, hoặc là khen ngợi, hoặc là giải thích để hắn làm tốt hơn cho những việc sau.
Trong lúc nhất thời.
Cẩm Đông trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận, một số ông chủ lớn của các công ty khác cũng trợn mắt líu lưỡi.
Tại sao Cẩm Đông lại có nhiều kẻ thù trong một đêm như vậy?
Tập Đoàn Cẩm Đông, một khối tài sản khổng lồ như vậy, chẳng lẽ đây là dấu hiệu cho thấy sắp sụp đổ sao?
Chấm hết!
Cẩm Đông dường như đã thực sự chấm hết!
Lúc này, có người chạy qua nói nhỏ với Thẩm Lệ vài câu.
Thẩm Lệ gật đầu, dường như cho rằng nơi này đã trở thành nơi mồ chôn của Cẩm Đông, cuối cùng sẽ không có gì thay đổi nên đứng dậy đi ra ngoài.
…
…
“từng người một viết ra, và sau đó chọn ra tội trạng của bọn hắn từ những tư liệu này, cứ một cái tính một cái.”
Ngay khi Bạch Ngạn Bân dẫn đầu “nhóm người này”
bắt đầu buộc tội Cẩm Đông, Trình Uyên chỉ tay lên màn hình nói với Thời Dương.
Thời Dương vừa đem tư liệu tới vội vàng nhanh chóng gật đầu, bắt đầu so sánh từng ảnh chụp màn hình.
Trình Uyên cảm thấy có chút buồn tiểu, đứng dậy đi toilet.
…
Còn Hoàng Đại Cường từ phòng hội nghị đi ra hùng hùng hổ hổ chửi bới.
“CMN sao vậy hả, sao lại để Lão Tử tới chỗ bọn rác rưỡi này hả?”
Kim Kiệt cùng mấy người điều hành Cẩm Đông vội vàng đi theo sau. ” Chủ tịch ngài đừng nổi giận, bọn hắn cũng chỉ là một số tiểu nhân vật, không đáng để quan tâm đến, về nhà thôi .”
“đợi một chút, ta đi tiểu đã.”
Thế là, hắn cũng bước vào nhà vệ sinh.
Cái gọi là, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.
Hoàng Đại Cường đang rửa tay trong bồn rửa tay sau khi đi vệ sinh, rửa xong định chùi tay vào quần, nhưng phát hiện có người đưa khăn giấy.
Mấy ngày nay đã quen được người ta hầu hạ, Hoàng Đại Cường vươn tay cầm lấy lau, liếc mắt nhìn Trình Uyên nói: “tốt, nhóc con thật là có tầm nhìn.”
Trình Uyên mỉm cười nhìn hắn.
Lau xong vò khăn giấy lại, ném vào sọt rác, Hoàng Đại Cường xoay người định bỏ đi, nhưng đột nhiên dừng lại.
Chậm rãi quay đầu nhìn lại Trình Uyên, tự hỏi: “Tôi …
tôi đã từng gặp qua ngươi ở đâu rồi thì phải?”
Trình Uyên vẫn như cũ mỉm cười.
“Quả thật, tôi nhìn ngươi rất quen.”
Trình Uyên vẫn là cười híp mắt nhìn hắn.
Hoàng Đại Cường vò đầu bứt tai, sau đó vỗ vỗ bờ vai Trình Uyên với vẻ tiếc nuối. “Ái, trông ngươi rất có nghị lực, không ngờ lại là một người câm điếc. Đừng nản lòng, anh bạn trẻ à. Không ai là hoàn hảo cả .”
Nói xong quay người đi ra ngoài, hắn vừa đi vừa lắc đầu, “Thật là đáng tiếc.”
Trình Uyên “…”
…
“Hoàng Đại Cường!”
Ngay khi Hoàng Đại Cường chuẩn bị đi ra khỏi toilet, phía sau Trình Uyên đã hét lên.
Hoàng Đại Cường sửng sốt, quay đầu lại nhìn Trình Uyên, nghi hoặc nói: ” A, ngươi không phải bị câm điếc sao? Mà sao lại Còn biết ta?”
Trình Uyên gật đầu, “Đương nhiên biết chứ,chẳng lẽ ngươi quên ta rồi sao?”
Nói cách khác, những ngày này, Hoàng Đại Cường đã gặp phải trải qua những thứ “quý giá” chưa từng có, chỉ có như vậy mới hiểu được cuộc sống là như thế nào.
Đối với những ngày trước và những người hắn biết trước đây, hắn không thể nào quên hết tất cả được.
Cho nên mới nhất thời không nhận ra Trình Uyên.
Nghe được Trình Uyên nói bọn họ quen biết nhau, Hoàng Đại Cường lông mày ngưng tụ một hồi, xem ra Trình Uyên thật sự rất quen thuộc.
Thế nhưng đã gặp qua ở đâu?
“Ngươi quên, ta đánh ngươi rồi sao.” Trình Uyên mỉm cười nhắc nhở.