Chương Mua chuộc Từ Đầu Trọc
“Thật sự không thể dùng tiền giải quyết được sao?” Ngay khi đàn em Từ Đầu Trọc đang định xông về phía Trình Uyên, Trình Uyên nói thẳng với Từ Đầu Trọc.
Từ Đầu Trọc nghe vậy, sắc mặt hơi cứng lại, vội vàng vẫy.
tay, những đàn em kia lập tức đứng im không nhúc nhích.
“Có nghĩa là sao?” Anh ta hỏi.
Trình Uyên nghênh ngang đi đến trước mặt Từ Đầu Trọc, nghiêng người dựa lên xe Audi của anh ta với điệu bộ cà lơ phất phơ, lấy điếu thuốc ra châm lửa, sau đó phun thẳng lên mặt Từ Đầu Trọc.
“Anh…!” Đàn em của Từ Đầu Trọc lập tức không kiềm chế được, đang định bước lên lại bị Từ Đầu Trọc ngăn lại.
Từ Đầu Trọc biết rõ, nếu Trình Uyên đã làm như vậy, đương nhiên là có bản lĩnh, không có ai lại rảnh đến mức nhức cả trứng chơi đùa kiểu tìm đường chết như vậy.
Thực tế chính là như vậy, Trình Uyên muốn dùng Từ Đầu Trọc, vậy nhất định phải để cho Từ Đầu Trọc biết rõ giữa bọn họ ai ở trên ai ở dưới, phải tìm đúng vị trí mới được.
“Tôi cho anh một triệu.” Trình Uyên mở miệng nói thẳng.
Một triệu sao? Mí mắt Từ Đầu Trọc hơi giật: “Đánh ai?” Thấy anh ta thẳng thắn như vậy, Trình Uyên không kiềm được võ võ bả vai anh ta: “Người đã bảo anh đánh tôi, anh đánh lại anh ta là được” “Tôi làm sao tin anh được?” Từ Đầu Trọc híp mắt hỏi.
Quả thật, Bạch Vĩnh Minh tìm anh ta, anh ta biết rõ Bạch Vĩnh Minh là cậu chủ của nhà họ Bạch, đó là hòa thượng chạy được nhưng miếu còn đó, nhưng anh ta không biết gì về gốc gác của Trình Uyên cả, cho nên nếu làm cho Trình Uyên xong rồi quay về anh lại không trả tiền, vậy tìm ai đòi bây giờ? Trình Uyên nói: “Tìm một chỗ, tôi phái người đưa tiền cho anh, đưa trước năm trăm nghìn, sau khi chuyện thành công trả tiếp năm trăm nghìn nữa.” “Thỏa thuận xong!” Từ Đầu Trọc lập tức sảng khoái đồng ý.
“Còn nữa, chuyện ngày đó để nó trôi qua như vậy đi, anh phải phục-‘ Trình Uyên đột nhiên nghiêm mặt nói: ‘Nếu.
không tôi còn có vô số một triệu nữa” Từ Đầu Trọc vội vàng gật đầu: “Biết rồi” Anh ta hiểu rõ ý tứ của Trình Uyên, nếu anh vẫn giữ mãi chuyện ngày đó không bỏ qua, muốn tìm Bạch Long hoặc Trình Uyên trả thì anh phải tưởng tượng đến kết quả, tôi có rất nhiều tiền, hoàn toàn có thể tìm người xử lý anh.
Từ Đầu Trọc lăn lộn trên đường phố cũng chỉ vì kiếm tiền thôi, cho nên không ai lại muốn gây sự với tiền cả.
Nhưng bất kể thế nào, bây giờ giọng điệu và địa vị của Trình Uyên rõ ràng đã áp đảo hơn Từ Đầu Trọc rồi.
Đợi trao đổi số điện thoại di động xong, Từ Đầu Trọc dẫn người rời đi.
Tiêu Mục đi tới trước mặt Trình Uyên, hỏi: “Anh biết ai muốn đánh anh sao?” Trình Uyên lắc đầu: “Không nhất định phải biết, ngộ nhỡ biết rồi lại không dễ đáp lễ thì phải làm sao bây giờ?” Tiêu Mục không hiểu lắm.
Trình Uyên cũng không giải thích nhiều, mà nói với một người đàn ông cao to đang ăn mì bên cạnh quán cơm nhỏ: “Này, suýt nữa tôi bị người ta đánh đấy, anh không nhìn thấy à?” Người đàn ông ăn mì húp hết sạch nước mì, sau đó lau dầu mỡ trên miệng.
Tiêu Mục lại càng không hiểu, đi theo Trình Uyên vào quán cơm nhỏ, sau khi nhìn thấy mặt người đàn ông, trái †im anh ta đập thình thịch.
Người đàn ông chính là Bạch Long.
Có điều hôm nay áo hoodie màu đỏ của anh ta đã đổi sang màu xanh, vẫn là áo hoodie như trước, mà bây giờ vân là mùa hè, vẫn rất nổi bật.
Vừa nãy khi đàm phán với Từ Đầu Trọc, trong lúc vô tình Trình Uyên đã nhìn thấy Bạch Long.
“Bà chủ đã thông báo, bảo tôi bảo vệ anh an toàn.” Long trầm giọng nói: “Có điều, tự tìm đường chết thì không tính.” ạch “..” Trình Uyên.
Sau đó, bọn họ cùng ngồi xuống ăn mì.
Cơm nước xong, Trình Uyên bảo Tiêu Mục rời đi làm chuyện của anh ta, còn Trình Uyên một mình quay lại Tập đoàn Tuấn Phong, về phần Bạch Long, ai biết người này lại ẩn nấp ở đâu.
Đôi khi Trình Uyên nghĩ mãi mà không hiểu, rõ ràng người này ăn mặc nổi bật như vậy, nhưng tại sao khi đi lại trong đám người, lại vẫn không để lộ dấu vết, nếu không phải anh ta cố tình để cho bạn biết, bạn khó mà phát hiện ra anh ta được.
Trình Uyên quay về Tập đoàn Tuấn Phong, nhận được.
một tấm thiệp mời.
Trợ lý Vương Tử Yên nói: “Tập đoàn Long Đằng tổ chức nói là kỷ niệm mừng ba mươi năm thành lập của ập đoàn Long Đằng” Tập đoàn Long Đằng sao? Nhớ đến Long Thầm Vũ, Trình Uyên không thể nào có ấn tượng tốt với Tập đoàn Long Đảng này được.
“Không đi!” Anh từ chối thẳng thừng.
Vương Tử Yên gật đầu, sau đó đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, trong tòa nhà làm việc của Công ty trách nhiệm hữu hạn Quả Trân của Bạch Thị, một số tin đồn đang được gieo rắc khắp nơi, dưới sự cố gắng xúi giục của một số người nào đó.
“Các cô có nghe nói về bữa tiệc kỷ niệm ba mươi năm của Tập đoàn Long Đằng không?” “Đương nhiên nghe nói rồi, không phải Tổng giám đốc Bạch An Tương của chúng ta phải đi làm bạn nhảy cho cậu Ba của Tập đoàn Long Đằng đó sao?” “Cái gì mà bạn nhảy chứ, theo tôi thấy, cứ gọi là tiếp viên đi cho xong.” “Còn không phải sao, thật không biết xấu hổ, đều là phụ nữ có chồng rồi, còn đi làm cho người khác… Người đàn ông kia cũng thật vô dụng.” “Ha ha, cô nghĩ đơn giản thế, không chỉ là cậu Ba Tập đoàn Long Đằng thương nhớ đâu, nghe nói ngay cả Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong cũng nhung nhớ Tổng giám đốc xinh đẹp của chúng ta đấy” Mấy nhân viên trong tòa nhà tụ tập trước máy pha cà phê, khe khẽ bàn tán đầy hứng thú về Bạch An Tương, Tổng giám đốc mới nhận chức của bọn họ.
Khi Bạch An Tương giả vờ không nghe thấy gì đi ngang qua bọn họ, mấy người sợ hãi vội vàng im miệng, cũng rất lễ phép cười với Bạch An Tương: “Tổng giám đốc Bạch” Bạch An Tương lịch sự gật đầu, bước chân không ngừng lại đi thẳng ra ngoài.
Trong lòng cô cực kỳ khó chịu, nụ cười giả tạo của mấy nhân viên kia liên tục xuất hiện trong đầu cô.
Quay về phòng làm việc, ngồi trước máy vi tính ngẩn người.
Lúc này Bạch Vĩnh Minh đẩy cửa bước vào, ném một đống bảng biểu lên bàn Bạch An Tương, kiêu ngạo nói: “Ký tên: Bạch An Tương kinh ngạc ngẩng đầu, nhíu mày: ‘Ký cái gì?” Giọng nói Bạch Vĩnh Minh lạnh lùng: “Tự đọc đi” Anh ta vẫn là cháu trai mà ông cụ yêu thương nhất, cho nên, mặc dù bây giờ chức vị của Bạch An Tương cao hơn anh ta, nhưng anh ta vẫn dám giữ bộ dạng vênh váo kiêu ngạo trước mặt Bạch An Tương như trước.
Bạch An Tương lười không thèm so đo với anh ta, cầm bảng biểu đọc lướt qua, phát hiện là mấy báo cáo tài liệu, ra vào không có gì to tát, vì vậy lập tức ký tên “xoèn xoet’ lên trên đó.
Khi cô ký tên, Bạch Vĩnh Minh cười khẩy nói: “Nhìn không ra đấy Bạch An Tương, bản lĩnh của cô cũng lớn lắm, thế mà lại có thể câu kết với cậu Long rồi”” Bạch An Tương nghe vậy, bàn tay đang ký tên cũng dừng lại, cô chậm rãi ngẩng đầu, căm tức nhìn Bạch Vĩnh Minh nói: “Bạch Vĩnh Minh, nói chuyện tốt nhất có chừng mực một chút.” “Tôi nói không phải sự thật sao?” Bạch Vĩnh Minh cười khẩy: “Tôi nghe nói cô đã nhận lời cậu Long người ta làm bạn nhảy của anh ta rồi, sao hả? Bây giờ đã quên mất ông chồng rác rưởi kia của cô rồi à?” “Có điều như vậy cũng rất tốt, dù sao cậu Long người ta cũng khá hơn Trình Uyên gấp mấy lần, coi như cô cũng biết nhìn người một chút.
“Cô trừng tôi làm gì? Tất cả mọi người đều biết chuyện này cả rồi, tôi cũng chỉ nghe nói thôi mà” Cầm bảng biểu mà Bạch An Tương đã ký tên xong, Bạch Vĩnh Minh cười khẩy phe phẩy với cô, xoay người đi ra ngoài.
Lời nói cay nghiệt của anh ta khiến Bạch An Tương tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nhưng quả thật đúng như Bạch Vĩnh Minh nói, hình như người trong công ty đều biết chuyện này cả rồi.
Chuyện này giống như có người rắp tâm tuyên truyền ra vậy, Bạch An Tương lại càng khó chịu hơn.
Bạch Vĩnh Minh đi ra khỏi phòng làm việc, thuận tay ném bảng biểu đã ký tên xong vào thùng rác, anh ta cười khẩy nói: “Đồ kỹ nữ thối tha, người đàn ông của cô hại cho ông đây suýt nữa phải ngồi tù, thù này mà không trả thì tôi không tên là Bạch Vĩnh Minh nữa, tôi muốn để cho.
tất cả mọi người đều biết cô là một người đàn bà hư hỏng” Bạch Vĩnh Minh bị cảnh sát bắt vẫn được Long Thầm Vũ bảo lãnh ra ngoài, trong đó Long Thầm Vũ còn có ý đồ bảo Bạch Vĩnh Minh loan tin Bạch An Tương đồng ý làm bạn nhảy của anh ta ra ngoài.
Ý đồ của anh ta rất đơn giản, chính là muốn chia rẽ tình cảm của Bạch An Tương và Trình Uyên, nhưng mà lọt vào tai Bạch Vĩnh Minh lại biến thành một ý nghĩa khác.
Bạch Vĩnh Minh cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất để làm tổn hại danh dự của Bạch An Tương.