Chương Câm miệng
Tập đoàn Tuấn Phong là doanh nghiệp đứng đầu thành phố Tân Dương, đi làm ở đây, cho dù là tiền lương của một bảo vệ cũng cao hơn mức tiền lương trung bình của thành phố Tân Dương, cho nên đối mặt với sự chế giễu của Vương Mạnh Xuyên, bảo vệ nín nhịn đến mức gương mặt đỏ bừng, trầm giọng nói: “Xin lỗi” “Xin lỗi sao? Anh cho rằng anh nói một câu xin lỗi là xong sao?” Vương Mạnh Xuyên cười khẩy: “Nói cho anh biết, muộn rồi!” “Chị sa thải anh ta đi, bây giờ lập tức sa thải.” Sắc mặt Vương Tử Yên đã khó coi từ lâu rồi, bị Vương Mạnh Xuyên gây sự như vậy, cô ta đang định mở miệng, ai ngờ Trình Uyên lại đột nhiên đứng dậy.
“Anh là ai hả? Anh bảo sa thải thì phải sa thải à? Từ bao.
giờ mà lại đến lượt một người ngoài như anh chõ mũi vào Tuấn Phong?” Trình Uyên đứng trước mặt bảo vệ thản nhiên hỏi Vương Mạnh Xuyên.
Vương Mạnh Xuyên lập tức mở to hai mắt: “Chị, chị nhìn thấy chưa? Tên ăn mày này dám nói chuyện với em như vậy đấy” “Em câm miệng!” Vương Tử Yên không kiềm được nổi giận quát to.
‘Vương Mạnh Xuyên cứng cổ chỉ vào Trình Uyên: “Chị tôi bảo anh câm miệng đấy:’ Vương Tử Yên chỉ cảm thấy trán mình hiện lên ba vạch đen, cô ta nổi giận quát Vương Mạnh Xuyên: “Chị đang bảo em câm miệng.” “Hả?” Vương Mạnh Xuyên ngẩn ra.
Trình Uyên võ vỗ bả vai bảo vệ, thở dài nói: “Anh đấy, nếu vừa nấy anh không xin lỗi anh ta, tôi có thể cho anh làm đội trưởng đội bảo vệ, đáng tiếc…” Bảo vệ ngơ ngác.
Trình Uyên đột nhiên quay đầu lại hỏi Vương Tử Yên: “Tôi có thể quyết định được việc tăng lương thăng chức của anh ta không?” Mặt Vương Tử Yên chùng xuống, nhịn rất lâu mới gật đầu: “Anh là Giám đốc nhân sự, chịu trách nhiệm điều động và thăng chức nhân viên, đương nhiên có thể quyết định được'” Trình Uyên cười nói: “Vậy cũng chỉ có thể phát cho anh thêm chút tiền thưởng thôi, nếu muốn làm đội trưởng bảo vệ, ý chí phải vững vàng hơn chút nữa” “Giám đốc nhân sự sao?” Vương Mạnh Xuyên bừng tỉnh, kinh ngạc nói: “Chị, tên ăn mày này lại là Giám đốc nhân sự sao?” “Ăn mày?” Vương Tử Yên cảm thấy đầu mình còn đau hơn: “Em có thể câm miệng lại được không?” “Không phải, cho dù anh ta có là Giám đốc nhân sự, chức vị cũng không cao bảng chị mà!” Vương Mạnh Xuyên chẳng hiểu nổi, tại sao Vương Tử Yên lại có vẻ như rất sợ Trình Uyên vậy.
Người đàn ông kiêu ngạo bên cạnh dường như nhận ra chuyện gì, thay đổi bộ dạng không coi ai ra gì vừa nãy, đi đến trước mặt Trình Uyên, đưa tay ra mỉm cười nói: “Xin chào, tên tôi là Thái Tập Côn, là Tổng giám đốc công ty Vũ Thắng.” Trình Uyên thẳng thừng tỏ thái độ coi thường Thái Tập Côn, giống như vừa nấy anh ta giả vờ không nhìn thấy Trình Uyên và người bảo vệ kia vậy, thản nhiên nói với Vương Tử Yên: “Không được phép cho người ngoài bước.
vào công ty, nếu đến để thăm người nhà thăm bạn, cô có thể xin nghỉ nửa ngày” “Vâng”’ Vương Tử Yên cung kính nói.
Thái Tập Côn cảm giác được mình bị người ta coi thường, sắc mặt lập tức tối sầm: “Anh chỉ là một Giám đốc nhân sự nho nhỏ mà lại dám nói chuyện với trợ lý Chủ tịch như vậy sao?” Trình Uyên không để ý đến bất kỳ ai khác, chỉ nói với bảo.
vệ một câu: “Giữ vững nguyên tắc.” Bảo vệ liên tục gật đầu.
Nói xong Trình Uyên đút hai tay vào túi, bộ dạng không thèm đếm xiỉa đến tất cả mọi người, xoay người rời đi.
Nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ khi rời đi của Trình Uyên, Thái Tập Côn không kiềm được dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Tuấn Phong của các em xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao loại người nào cũng làm Giám đốc được vậy?” Vương Tử Yên không kiềm được lườm anh ta một cái, châm chọc: “Đợi đến khi nào điều hành được công ty của các anh thành quy mô như Tuấn Phong thì hãy nói như vậy, nếu không anh còn chưa có tư cách soi mói Tuấn Phong đâu” “..” Thái Tập Côn.
Vương Tử Yên biết rõ, dựa vào gương mặt người chết của Thái Tập Côn, kết hợp với sự ngu ngốc của em trai mình Vương Mạnh Xuyên, Trình Uyên không so đo với bọn họ hoàn toàn là đang nể mặt mình thôi.
Cô ta thở dài, nói: “Đi thôi, tôi dẫn hai người đi ăn cơm” Thái Tập Côn là bạn trai mà người nhà Vương Tử Yên giới thiệu cho cô ta, ấn tượng đầu tiên của hai người với nhau cũng không tệ, nhưng khi tiếp xúc nhiều hơn, khuyết điểm của mỗi người đều từ từ bộc lộ ra trước mặt đối phương.
Trong một khách sạn sang trọng ở gần Tuấn Phong, sau khi thức ăn đã được dọn lên, Thái Tập Côn gắp thức ăn cho Vương Tử Yên, thản nhiên hỏi: “Nghe nói Chủ tịch của Tuấn Phong các em là dạng con nhà giàu điển hình, rất phá của” Vương Tử Yên nghe vậy hơi nhíu mày.
“Thảo nào khiến cho Tuấn Phong hỗn loạn như vậy, một Giám đốc nhân sự nho nhỏ, vậy mà lại không thèm đếm xỉa đến trợ lý của Chủ tịch, nói ra thật sự là trò cười.’ Anh †a nói.
Vương Tử Yên thầm nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không kiềm được mắng một câu ngu ngốc.
Trong đầu cô ta cùng lúc hiện ra hình ảnh của Thái Tập Côn và hình ảnh của Trình Uyên, không biết tại sao, Vương Tử Yên bắt đầu so sánh Thái Tập Côn với Trình Uyên.
Đầu tiên, công ty Vũ Thắng của Thái Tập Côn còn chẳng được tính là công ty hạng ba, hoàn toàn không thể so.
sánh được với Tuấn Phong.
Tiếp theo, hình như cho đến bây giờ Trình Uyên chưa từng nói xấu bất kỳ ai trước mặt cô ta, không giống Thái Tập Côn cứ luôn châm chọc mấy người bạn nam có chút quan hệ với cô ta ngay trước mặt cô ta.
Về phần Trình Uyên là con nhà giàu, Vương Tử Yên không phủ nhận, nhưng nếu nói là phá của… Thật ra cô †a rất muốn nói với người bạn trai khinh đời đang ngồi trước mặt này rằng, người ta vừa mới kiếm lời mười tỷ đấy.
Đúng vậy, một lần bão tấn công, khiến cho Trình Uyên dùng vốn một tỷ tám trăm triệu kiếm lời mười tỷ, hơn nữa còn bán lại được mấy công ty sắp đóng cửa.
Trước đây Vương Tử Yên cũng cảm thấy Trình Uyên chỉ là một tên phá của, nhưng mà ngay lần đầu tiên người ta thể hiện ra một chút tài năng đã khiến cô ta kinh hãi đến mức á khẩu không nói thành lời.
Thanh niên có năng lực như vậy, còn đẹp trai giàu có…
Làm sao Thái Tập Côn có thể so sánh được với người ta chứ? Vương Tử Yên càng ngày càng phát hiện ra Thái Tập Côn chẳng có điểm nào tốt cả.
Giữa chừng, Vương Mạnh Xuyên lấy cớ vào toilet, thật ra là muốn để cho Vương Tử Yên và Thái Tập Côn có thời gian ở riêng với nhau.
Thái Tập Côn ngầm hiểu trong lòng, bèn nắm bàn tay ngọc của Vương Tử Yên, tình cảm nồng nàn nói: “Tử Yên, đúng lúc anh có hai tấm vé đi xem ca nhạc tối nay, chúng ta cùng đi được không?” Trong lòng Vương Tử Yên run rẩy, vội vàng rút tay lại: “Hôm nay tôi không tiện.” Về phía Trình Uyên.
Anh đi thẳng đến Công ty Trái cây Bạch Thị, chỉ là không bước vào bên trong, đứng ngoài cửa gọi điện thoại cho Bạch An Tương.
Không lâu sau, Bạch An Tương bước ra khỏi tòa nhà của Công ty Trái cây Bạch Thị, nhưng vừa ra đến cửa, lại bị bảo vệ giữ cửa ngăn lại.
“Tổng giám đốc Bạch, lại có người tặng hoa đến.” Bảo vệ ôm một bó hoa hồng đỏ rực đưa cho Bạch An Tương.
Trước mặt Trình Uyên, Bạch An Tương đột nhiên trở nên rất bối rối: “Tặng nhầm à?” “Không có.” Bảo vệ cười nói: “Người ta chỉ đích danh là muốn tặng cho Tổng giám đốc cô, hơn nữa còn là chín mươi chín bông… Tổng giám đốc Bạch đúng là rất có sức hấp dẫn” Sau khi nhận hoa xong, Bạch An Tương đi đến trước mặt Trình Uyên, ngay trước mặt Trình Uyên ném thẳng bó hoa vào thùng rác.
“Em không biết ai tặng.” Cô hơi căng thảng giải thích với Trình Uyên.
Trình Uyên cười, vuốt chiếc mũi xinh của Bạch An Tương: “Căng thẳng như vậy làm gì? Có người tặng hoa, chứng minh vợ anh rất quyến rũ, anh có phúc mới phải.” Mặc dù Trình Uyên và Bạch An Tương là vợ chồng, nhưng lại không có quan hệ thực tế, bình thường hai người còn chưa từng nắm tay, nhiều nhất cũng chỉ là sau khi bữa tiệc hôm đó kết thúc, Trình Uyên không khống chế được xúc động ôm lấy Bạch An Tương.
Cho nên động tác này của anh khiến người Bạch An Tương hơi run lên, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Đây là bản năng của con người, nhưng đôi khi chính loại bản năng nhỏ xíu như vậy lại có thể khiến người ta sinh ra hiểu lầm.
Trình Uyên không kiềm được nhíu mày.
Bạch An Tương vội vàng chuyển chủ đề: “Bây giờ ở công ty gặp phải một phiền toái lớn, bây giờ mọi người đều đang rất bận rộn, em muốn thông báo cho anh báo với bên Tuấn Phong, để bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, có thể là số tiền đầu tư tám mươi triệu sẽ đổ sông đổ biển đấy” Trình Uyên không thèm để ý đến chuyện này, anh đột nhiên kéo tay Bạch An Tương, khí phách nói: “Đi, anh tặng em một món quà.”