Chương Có phải rất thoải mái hay không
“Con dám!” Ông cụ Bạch tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
“Hơn hai mươi năm nay, ngay cả mặt mũi tôi cũng không.
cần”’ Bạch Sĩ Câu cũng tức giận nói: “Còn có gì không dám chứ?” Một câu hơn hai mươi năm ngay cả mặt mũi cũng không cần, còn có gì không dám, trong nháy mát khiến cho tất cả mọi người đều phải thay đổi sắc mặt, hơn nữa vì thế mà rúng động không ngừng.
Giống như trước đó đã nhìn thấy, tên con cháu như Bạch Vĩnh Minh cũng dám chỉ vào mặt Bạch Sĩ Câu mắng chửi, nhưng ông vẫn dùng vẻ mặt vui cười tiếp đón, còn cần mặt mũi gì nữa chứ? Sỉ nhục hơn hai mươi năm này, không phải người bình thường có thể chịu đựng nổi.
“Ba ngày” Bạch Sĩ Câu đưa tay, chậm rãi nói: “Ông chỉ có ba ngày để cân nhắc” Nói xong, trước ánh mắt mọi người đi đến trước mặt Lý Ninh Quyên, đưa tay ra với bà ta.
Lý Ninh Quyên nhìn người đàn ông trước mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ này, trong lòng quay cưồng, nước mát đã chảy xuống hai gò má từ lâu.
Bà ta rất muốn gào thét ầm ï.
Đúng, là rít gào.
Bà ta rất muốn gào ra hết oán giận và ấm ức đã tích tụ hơn hai mươi năm, nói, tôi xem sau này còn có ai dám coi thường nhà chúng ta? Nhưng hé miệng ra lại chỉ có thể nghẹn ngào, không phát ra được âm thanh gì khác.
Lý Ninh Quyên đưa tay cho Bạch Sĩ Câu, cứ như vậy được Bạch Sĩ Câu dát đi, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi cửa phòng họp, đi ra khỏi cổng lớn của Tuấn Phong.
Trong phòng họp, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, không ai dám lên tiếng.
Ông cụ xụi lơ trên ghế rất lâu, mãi đến tận khi Bạch Sĩ Phan nhắc nhở ông ta: “Ba, chúng ta cũng quay về thôi.” Lúc này ông cụ mới run lẩy bẩy đứng dậy, giống như.
trong nháy mắt đã già nua đi rất nhiều.
Cả dòng họ lớn nhà họ Bạch nhấc những bước nặng trịch kéo dài.
Mà Bạch An Tương lúc này vẫn ngồi một mình trong.
phòng họp của Tuấn Phong.
Cô không biết làm sao, cô do dự, cô không biết mình nên ở đâu.
Mình nên đi đâu đây? Cô không dám về nhà, vì ngộ nhỡ về đến nhà lại gặp mặt Trình Uyên và Mục Như Trăn, vậy sẽ lúng túng đến mức nào? Cô không muốn về công ty, vì chuyện của ba mình, e rằng Bạch Thị đã không còn nơi cho mình đặt chân nữa Tồi.
Cô cũng không muốn quấy rầy giây phút này của ba và mẹ.
Cho nên, cô cứ ngồi như vậy, ngồi rất lâu.
Trình Uyên trong phòng làm việc của Chủ tịch cũng cực kỳ chấn động trước những gì mình vừa nhìn thấy, thật ra trước đó anh cũng đã từng dự đoán, cảm thấy Bạch Sĩ Câu hẳn không đơn giản, nhưng bây giờ xem ra vẫn vượt ra ngoài dự đoán của anh.
Đương nhiên những chuyện này trong mắt anh cũng chẳng thấm vào đâu, vì anh cũng là một ẩn số rất lớn, còn lớn hơn cả Bạch Sĩ Câu.
Còn bởi vì, lúc này trong mắt anh chỉ có vợ mình Bạch An Tương.
Rất lâu sau, Bạch An Tương đứng dậy, sau đó cúi đầu rời khỏi Tuấn Phong, Trình Uyên vội vàng đuổi theo, im lặng đi theo sau lưng cô, nhìn bóng lưng cô đơn của cô, trong lòng chua xót, đán đo nên giải thích với cô như thế nào.
Rời khỏi Tuấn Phong không xa, một chiếc xe BMW chạy đến dừng trước mặt Bạch An Tương, Long Thầm Vũ từ trong xe chui ra, không biết nói gì với Bạch An Tương.
Trình Uyên đứng xa nghe không rõ.
Sau đó, Bạch An Tương do dự một lát rồi bước lên xe của Long Thầm Vũ.
Trình Uyên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trái tim đột nhiên chùng xuống.
Sau khi Bạch An Tương lên xe, xe rời đi, Trình Uyên cũng.
vội vàng giơ tay gọi một chiếc taxi.
“Chạy theo chiếc BMW phía trước” “Ông chủ anh thật biết nói đùa, người ta đang lái BMW’ đấy, Satana của mình làm sao đuổi kịp được?” Tài xế là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, đôi mắt không nhỏ.
nhưng mí mắt lại rũ xuống, giống như chưa tỉnh ngủ vậy.
Trình Uyên tức giận liếc nhìn anh ta một cái: “Đuổi theo đi, tôi trả anh gấp đôi, không, gấp ba!” “Được ngay!” Đôi mắt mơ màng buồn ngủ đột nhiên mở †o, giống như trong nháy mắt từ trong ánh mắt anh tỏa ra ánh sáng bằng thực thể vậy, tài xế vui mừng kêu một tiếng, động tác trên tay dưới chân đột nhiên nhanh hẳn lên khiến người ta giận sôi máu.
Anh ta lái Satana mà cảm giác như Ferrari vậy.
Xe dừng lại ở quán karaoke Thiên Đường, Trình Uyên trả tiền rồi vội vàng xuống xe.
“Này ông chủ” Tài xế đột nhiên kín đáo đưa cho Trình Uyên một tấm danh thiếp: “Đây là số điện thoại của tôi, lần sau nếu cần dùng xe, cứ gọi thảng cho tôi nhé, gió †áp mưa sa anh vẫn có thể giúp chú hài lòng thoải mái.” Trình Uyên không để ý, lập tức cất danh thiếp đi bước vào quán karaoke.
Trong một căn phòng karaoke nào đó, Bạch An Tương ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt ngây ngốc không nói câu nào, trong cả căn phòng chỉ có hai người cô và Long Thầm Vũ.
“Hát một bài nhé?” Long Thầm Vũ đề nghị.
Bạch An Tương lác đầu: “Không có tâm trạng.” “Ừm”’ Long Thầm Vũ đáp một tiếng, sau đó cứ như vậy nhàm chán ngồi bên cạnh Bạch An Tương.
Bạch An Tương đột nhiên ngẩng đầu nói: “Uống chút rượu với tôi nhé?” “Được” Long Thầm Vũ mỉm cười nói.
Anh ta rót đầy cho Bạch An Tương, sau đó cũng rót đầy cho mình, nói: “An Tương, chúng ta uống ít một chút, nếu không ngộ nhỡ.. ” “Ừng ực!” Không đợi anh ta nói xong, Bạch An Tương uống một hơi cạn sạch.
“..” Long Thầm Vũ.
Bất đác dĩ lại rót đầy ly cho Bạch An Tương lần nữa, Bạch An Tương lại uống một hơi cạn sạch.
Long Thầm Vũ lại rót đầy, Bạch An Tương cầm ly rượu lên nhưng lại bị Long Thầm Vũ đè tay lại: “An Tương, rượu không uống như vậy đâu” “Ầm!” Cửa bị đẩy ra.
Trình Uyên xuất hiện trong căn phòng, sau đó đã thấy Long Thầm Vũ đang nắm bàn tay cầm ly rượu của Bạch An Tương.
Long Thầm Vũ và Bạch An Tương cũng giật mình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về Trình Uyên.
Trình Uyên ba chân bốn cảng vọt đến trước mặt Long Thầm Vũ, nám chặt cổ tay anh ta, giật mạnh về phía sau: “Đến đây nào, sờ tay tôi thoải mái hơn đấy” “Buông rai” Long Thầm Vũ nhíu mày, hơi đau, anh ta vốn định đánh trả, nhưng Trình Uyên lại chiếm được lợi thế, nhẹ nhàng dùng sức, anh ta đã đau đến nhe răng trợn mắt.
“Sao hả, có phải rất thoải mái hay không?” Trình Uyên cười, kéo mạnh Long Thầm Vũ về phía mình, Long Thầm Vũ dính sát vào anh.
Anh nghiêng đầu về phía trước, nói khẽ bên tai Long ‘Thầm Vũ, cảnh cáo: “Tôi nhớ trước đây tôi đã từng nói, nếu có người dám có ý đồ với vợ tôi, tôi sẽ khiến anh ta không kịp hối hận.” “Tôi không hiểu anh đang nói gì, mau buông tay” Trước mặt Bạch An Tương, Long Thầm Vũ vẫn luôn ngụy trang thành hình tượng khiêm tốn, mặc dù là lúc này, anh cũng vẫn chưa nổi giận.
Nhưng Trình Uyên cũng không định bỏ qua anh ta như vậy, mà chỉ đẩy mạnh một cái, Long Thầm Vũ đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, vì quán tính, một tay kéo theo chai rượu, rượu lập tức đổ lên người anh ta.
“Trình Uyên, anh làm gì vậy?” Lúc này Bạch An Tương mới phản ứng lại, lập tức chắn ngang giữa hai người.
Cô không muốn nhìn thấy Trình Uyên và Long Thầm Vũ xảy ra tranh chấp, vì cô lo Trình Uyên không đối phó lại được Long Thầm Vũ, dù sao sau lưng Long Thầm Vũ chính là Tập đoàn Long Đăng.
“Anh làm gì?” Trình Uyên nhìn Bạch An Tương chăm chú: “Hắn là anh phải hỏi em câu này mới đúng chứ? Từ bao.
giờ mà em đi lại gần gũi với Long Thầm Vũ như vậy? Đêm hôm khuya khoắt, một mình đi đến quán karaoke với anh ta?” “Không phải như vậy, là…” Bạch An Tương thay đổi sắc mặt, cuống quýt giải thích, nhưng dường như cô nghĩ đến điều gì đó, lời nói thay đổi, nhíu mày nói: “Anh nghi ngờ em sao?” Bạch An Tương rất tức giận, rõ ràng Trình Uyên và Mục Như Trăn có vấn đề trước, bây giờ anh lại cán ngược lại mình, cô đột nhiên cảm thấy rất ấm ức.
“Nếu không thì sao? Mắt anh mù à?” cũng vẫn chưa nổi giận.
Nhưng Trình Uyên cũng không định bỏ qua anh ta như vậy, mà chỉ đẩy mạnh một cái, Long Thầm Vũ đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, vì quán tính, một tay kéo theo chai rượu, rượu lập tức đổ lên người anh ta.
“Trình Uyên, anh làm gì vậy?” Lúc này Bạch An Tương mới phản ứng lại, lập tức chắn ngang giữa hai người.
Cô không muốn nhìn thấy Trình Uyên và Long Thầm Vũ xảy ra tranh chấp, vì cô lo Trình Uyên không đối phó lại được Long Thầm Vũ, dù sao sau lưng Long Thầm Vũ chính là Tập đoàn Long Đăng.
“Anh làm gì?” Trình Uyên nhìn Bạch An Tương chăm chú: “Hắn là anh phải hỏi em câu này mới đúng chứ? Từ bao.
giờ mà em đi lại gần gũi với Long Thầm Vũ như vậy? Đêm hôm khuya khoát, một mình đi đến quán karaoke với anh ta?” “Không phải như vậy, là…” Bạch An Tương thay đổi sắc mặt, cuống quýt giải thích, nhưng dường như cô nghĩ đến điều gì đó, lời nói thay đổi, nhíu mày nói: “Anh nghi ngờ em sao?” Bạch An Tương rất tức giận, rõ ràng Trình Uyên và Mục Như Trăn có vấn đề trước, bây giờ anh lại cán ngược lại mình, cô đột nhiên cảm thấy rất ấm ức.
“Nếu không thì sao? Mắt anh mù à?”