Chương Rút quần?
Trình Uyên không thèm để ý đến chuyện này chút nào, anh ôm Bạch An Tương vào lòng, vẻ mặt nặng nề đi ra ngoài.
Trong hành lang đầy người nằm trên mặt đất kêu rên.
“Người chạy đi bằng cửa sau rồi” Bạch Long đi đến sau lưng Trình Uyên nói.
Trình Uyên híp mắt, thản nhiên nói: “Hòa thượng chạy chứ miếu không chạy được” Anh đã từng cảnh cáo Long Thầm Vũ không chỉ một lần, không được có ý đồ với Bạch An Tương, nhưng anh ta lại nhiều lần vượt qua ranh giới cuối cùng của Trình Uyên, hơn nữa lần này còn bỏ thuốc Bạch An Tương, nếu không phải mình chạy đến đúng lúc, có thể tưởng tượng được hậu quả sẽ xảy ra.
Cho nên, lần này Trình Uyên không muốn lại bỏ qua cho Long Thầm Vũ nữa.
Nhất định phải cho anh ta một lần cảnh cáo đau thấu Tim gan.
Bình tĩnh ung dung đi ra khỏi tòa nhà làm việc của Công ty thép Long Đằng, một số công nhân viên chức không tham gia vào chuyện này đứng tụ tập ở cửa ra vào, giống như đang hóng hớt.
Nhìn thấy Trình Uyên bế Bạch An Tương đi ra, lập tức nhường đường cho anh.
Thiệu Đình Đình cũng đứng trong đám người này, cô ta kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt hốt hoảng.
Bộ dạng Trình Uyên trong mắt cô ta đã thay đổi rồi.
Anh đã từng nhỏ bé như vậy, nhưng mà bây giờ…
Một đội cảnh sát bao vây Trình Uyên, đồng thời một cảnh sát đeo mắt kính chặn trước mặt Trình Uyên, lạnh lùng nói: “Sao hả? Gây chuyện xong định chạy à?” Bảo vệ ôm bụng chỉ Trình Uyên, nói với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, còn có người cao to đằng sau anh ta nữa.” Cảnh sát đeo mắt kính nghe vậy, lại chỉ vào Trình Uyên và Bạch Long nói: “Đi với tôi một chuyến!” Trình Uyên chậm rãi ngẩng đầu, dõi mắt nhìn cảnh sát đeo mắt kính mấy giây, không để ý đến anh ta, lập tức bỏ đi.
“Làm phản à!” Cảnh sát đeo mắt kính hoàn toàn tức giận, anh ta chỉ vào mặt Trình Uyên, quát lớn: “Thế mà lại công khai coi thường nhân viên cảnh sát, là anh tự tìm đường chết đấy nhé, tôi không cần biết anh là ai, cũng mặc kệ anh có hoàn cảnh gì, đứng trước mặt ông đây đều chẳng có tác dụng gì cả, đến, còng lại cho tôi!” Khi cảnh sát sau lưng anh ta đang móc còng tay ra, một cảnh sát vóc dáng hơi gầy lại đẩy đám người ra bước.
lên, âm thầm vươn tay ấn cảnh sát đang cầm còng tay quay lại.
Trình Uyên đã từng gặp cảnh sát này rồi, khi Bạch Vĩnh Minh sai Cao Lượng bắt anh và Tiêu Mục, là cảnh sát này đã thả họ ra, lúc đó hình như Cao Lượng đã gọi ông là Lý Nguy.
Lý Nguy đi đến trước mặt cảnh sát đeo mắt kính, rỉ tai anh ta vài câu.
Cảnh sát đeo mắt kính hơi nhíu mày, sau đó hung dữ lườm Trình Uyên một cái, nghiến răng nói một câu: “Rút quân!” Rút quân! Tất cả mọi người đều được mở rộng tầm mát.
Cái gì mà đã rút quân rồi? Bảo vệ đông đúc vẫn còn đang nằm trên mặt đất không ngừng kêu ui da, các anh đã rút quân rồi sao? Bảo vệ canh cửa trợn tròn mắt, vội vàng chặn cảnh sát đeo mắt kính lại, ấm ức nói: “Đội trưởng Từ, sao anh có thể rút quân về được? Người bị tình nghi đánh người kia thì làm sao bây giờ?” Cảnh sát đeo mắt kính híp mắt nói: “Loại tranh chấp dân sự này, giải quyết riêng thôi.” Giải quyết riêng á? Bảo vệ canh cửa cũng trợn tròn mát.
Đợi cảnh sát rời đi, Trình Uyên bế Bạch An Tương tiếp.
tục đi ra ngoài, bảo vệ chặn giữa đường, thấy anh đi thẳng về phía mình, sợ hãi đến mức chân cũng mềm nhũn: “Anh… Anh định làm gì…” Còn chưa nói hết chữ cuối cùng, Trình Uyên đã đi lướt qua bên cạnh anh ta, không thèm để ý đến anh ta chút nào.
Thiệu Đình Đình đứng trong đám người hơi nhíu mày, trong lòng thấp thỏm không yên.
Trình Uyên… Rốt cuộc có thân phận như thế nào? Chuyện này chắc chắn không đơn giản, cô ta nghĩ.
Trình Uyên không đưa Bạch An Tương về nhà, vì mẹ anh đang ở nhà, nhìn thấy tình huống này nhất định sẽ lo lắng, hơn nữa Trình Uyên cũng không biết nên giải thích như thế nào, cho nên trực tiếp thuê một căn phòng ở gần đấy, cũng gọi điện thoại cho Vương Tử Yên, bảo cô †a tìm một bác sĩ đến đây.
Trong lúc đợi bác sĩ, Trình Uyên bảo Bạch Long rời đi trước, sau đó anh ngồi một mình trong phòng khách hút mấy điếu thuốc lá.
Anh đang suy ngẫm.
Nếu lần này đã chuẩn bị cho Long Thầm Vũ một trận ra trò, anh cũng sẽ không cho anh ta bất kỳ cơ hội nào để lật ngược tình thế.
Cho nên…
Anh muốn diệt trừ tận gốc tất cả công ty dưới tên Long Thầm Vũ, cho anh ta biết đau đớn, để cho Tập đoàn Long Đẳng cũng biết đau đớn, để anh ta không còn chỗ đứng ở Tập đoàn Long Đằng nữa.
“Cộc cộc cộc… Đang suy nghĩ, có người gõ cửa.
Trình Uyên đoán là bác sĩ đến, vì vậy cũng không nghĩ nhiều lập tức đi ra mở cửa, kết quả, lại là một cô gái xinh đẹp khí chất tao nhã, ăn mặc rất hợp thời trang bước vào.
Nhìn bề ngoài vẫn chưa đến ba mươi tuổi, hơn nữa dáng người lại rất gợi cảm, ngực nở mông cong đương nhiên không cần nhiều lời, quan trọng là người đẹp này còn tản ra hơi thở của người trí thức khiến người ta hít thở khó khăn.
Đương nhiên hơi thở của người trí thức sẽ không khiến người ta hít thở khó khăn, nhưng thân hình chữ S xuất sắc này phối hợp với hơi thở của người trí thức, cảm giác tương phản mạnh mẽ cũng đủ khiến người ta nhìn mà than thở.
Người đẹp vào phòng, nhíu đôi mi thanh tú hỏi: “Anh tên là Trình Uyên?” “Phải.” Trình Uyên gật đầu.
Lúc này người đẹp mới chú ý thấy trên phần bụng quần áo bệnh nhân của Trình Uyên có vết máu, không kiềm được hơi buồn bực nói: “Bị thương thì đừng tự tiện rời khỏi bệnh viện, nếu anh xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm bây giờ?” “Vâng vâng” Trình Uyên liên tục gật đầu.
Người đẹp thở dài nói: “Cởi quần áo đi.” “..” Trình Uyên ngẩn ra, miệng há thật to, đôi mắt nhìn chằm chằm.
Thẳng thắn như vậy sao? Mẹ kiếp, không phải, mình mời bác sĩ, chứ không phải…
Nhìn thấy bộ dạng Trình Uyên như vậy, bác sĩ xinh đẹp ban đầu còn hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng kịp phản ứng lại, gương mặt lập tức đỏ bừng.
“Nghĩ gì thế hả, tôi đến khám bệnh cho anh.” Cô ta không.
kiềm được xấu hổ nói: “Nếu không phải Tử Yên tìm tôi, còn lâu tôi mới đến.
Á…
Trình Uyên biết mình hiểu lầm, trong nháy mắt cũng cảm thấy xấu hổ, không kiềm được gãi đầu, nói: “Cái đó…
Không phải tôi, là bảo cô đến khám cho vợ tôi.” Nói xong lập tức dẫn bác sĩ xinh đẹp vào trong phòng, sau đó bác sĩ xinh đẹp lập tức nhìn thấy Bạch An Tương.
đang nằm trên giường.
Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp xuất chúng của Bạch An Tương, lại nhìn Trình Uyên, cô ta không kiềm được nhíu mày, ánh mát nhìn Trình Uyên lộ ra vẻ khinh thường.
Vừa kiểm tra cho Bạch An Tương vừa lạnh lùng nói: “Thích người ta thì phải theo đuổi một cách đàng hoàng, tôi khuyên anh đừng làm mấy chuyện tổn hại đạo đức này, cũng may loại thuốc này không tạo ra ảnh hưởng có.
hại nào với sức khỏe, nếu không thì…” “Không phải như cô nghĩ đâu'” Trình Uyên biết không ảnh hưởng gì đến sức khỏe của Bạch An Tương, anh âm †hầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng rõ ràng là bác sĩ xinh đẹp này đang hiểu lầm anh, cho nên anh vội vàng muốn giải thích.
“Ngừng, tôi chỉ quan tâm đến chuyện khám bệnh, không có hứng thú với những chuyện tình rối loạn của các anh” Bác sĩ xinh đẹp vội vàng ngăn Trình Uyên nói tiếp, mặt không thay đổi đáp lại: “Yên tâm đi, cô ấy không sao, ngủ một giấc là được Nói xong, hoàn toàn không cho Trình Uyên cơ hội giải thích, lập tức rời đi.
Bất kể nói thế nào, Bạch An Tương không sao, đã tốt hơn tất cả mọi chuyện rồi.
Nhưng cảm giác bị hiểu lầm quả thật không thoải mái chút nào, Trình Uyên cười gượng lắc đầu.
Nhưng ánh mắt anh nhanh chóng lạnh xuống.
“Vương Tử Yên, giúp tôi điều tra tất cả những công ty dưới tên Long Thầm Vũ, cùng với hoàn cảnh quan hệ của anh ta, tập hợp thành tài liệu tỉ mỉ, sau này tôi cần dùng đến” Trình Uyên gọi điện thoại nói với Vương Tử Yên như vậy.