Chương
Anh uống từ từ đừng nói linh tinh, Trình Uyên người ta có vợ rồi” Thiệu Đình Đình vội vàng ngăn Hoàng Thái Lệ nói tiếp, sắc mặt ửng hồng: “Hơn nữa vợ người ta còn xinh đẹp hơn tớ nhiều, làm sao có thể vừa mắt tớ được chứ” Cô ta đã từng gặp Bạch An Tương, nếu bàn về giá trị nhan sắc, tuy rằng Thiệu Đình Đình cũng rất xinh đẹp, nhưng nếu so sánh với vợ của Trình Uyên, cô ta thật sự cũng hơi thẹn vì thua kém.
Có điều ngày đó cô ta nhìn thấy Bạch An Tương đến tìm Long Thầm Vũ, trong lòng đã thầm nghĩ, cảm thấy Bạch An Tương là loại phụ nữ sớm nắng chiều mưa, hơn nữa sau đó Trình Uyên chạy đến bế Bạch An Tương ra khỏi phòng làm việc của Long Thầm Vũ, lại càng chứng minh được phán đoán của cô ta.
Ngày đó Hoàng Thái Lệ không tham gia họp lớp, đương nhiên chưa từng gặp vợ của Trình Uyên, cho nên khi Thiệu Đình Đình nói như vậy, cô ta còn cho rằng Thiệu Đình Đình đang khiêm tốn, vì vậy cười khẩy nói: “Đình Đình cậu khiêm tốn làm cái gì, tớ chưa từng nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp hơn cậu cả, sao hả? Chẳng lẽ Trình Uyên còn cưới được một ngôi sao điện ảnh nữa chác?” Đây thật sự là một đề tài lúng túng.
Hoàng Thái Lệ chưa nhìn thấy Bạch An Tương nên nói như vậy cũng rất bình thường, nhưng Thiệu Đình Đình lại cảm thấy đỏ mặt, vì vậy vội vàng chuyển đề tài: “Thái Lệ, tớ đã nói với cậu rồi, lát nữa khi gặp cậu Ba, cậu nhất định phải rụt rè một chút, hai người có thể thành được hay không, còn phải xem biểu hiện của cậu đấy, người ta cũng là cậu chủ của tập đoàn lớn”” Hoàng Thái Lệ nghe vậy cũng đỏ mặt, lẩm bẩm: “Biết rồi: “Tập đoàn lớn sao? Nói vậy là mạnh hơn Lâm Xương Dịch nhiều rồi.” Trình Uyên trêu chọc nói.
Lời nói của anh khiến Thiệu Đình Đình không kiềm được nhíu mày.
Hoàng Thái Lệ cũng lập tức châm chọc nói: “Chắc chắn là mạnh hơn Lâm Xương Dịch rồi, có điều anh còn chẳng bằng được Lâm Xương Dịch ấy chứ, tôi thật không biết Đình Đình gọi anh đến làm gì, chảng liên quan gì đến anh cả” Thiệu Đình Đình cười khổ nói: “Hai người có thể bớt tranh cãi chút không, tất cả mọi người đều là bạn học, chỉ là cùng ăn một bữa cơm, để Trình Uyên đến trông coi cho cậu cũng được mà.” Trình Uyên giơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng, người xưa có câu rất hay, đàn ông không tranh giành với phụ nữ.
Nói thật lòng, Thiệu Đình Đình cũng không biết tại sao lại gọi điện thoại cho Trình Uyên, chẳng qua ngày đó Trình Uyên bế Bạch An Tương đi ra khỏi công ty của Long Thầm Vũ, nhiều bảo vệ như vậy cũng không dám ngăn anh lại, ngay cả cảnh sát cũng phải làm nền cho anh, không biết tại sao, bóng người kia khắc sâu vào đầu Thiệu Đình Đình.
Long Thầm Lãng ít nhất cũng lớn hơn Thiệu Đình Đình đến mười tuổi, nói đến tình yêu, hoàn toàn không có, cô †a đối xử tốt với Long Thầm Lãng, cùng lắm cũng chỉ vì thế lực của nhà họ Long mà thôi.
Về phần trái tim cô ta thật sự hướng về ai, có lẽ ngay cả Thiệu Đình Đình cũng không rõ cho lắm.
€ô ta nghĩ, nếu Trình Uyên chưa kết hôn, lại có xuất thân như Long Thầm Lãng vậy thì thật tốt biết mấy.
Nhưng rõ ràng điều này không hề thực tế chút nào, Thiệu Đình Đình đành cam chịu thở dài.
Về phần Trình Uyên, ban đầu anh chỉ cho rằng có mấy người bạn học tụ tập một chút, nếu đã ở ngay nhà ăn dưới tầng không xa Tuấn Phong, vậy cũng không suy.
nghĩ nhiều, thật không ngờ sau khi đến đây, lại thấy hai người Thiệu Đình Đình và Hoàng Thái Lệ, hơn nữa nghe lời nói của họ, còn là Thiệu Đình Đình giới thiệu người yêu cho Hoàng Thái Lệ.
Chuyện này khiến anh rất lúng túng.
€ó điều nói đi cũng phải nói lại, anh thật sự muốn nhìn xem Thiệu Đình Đình tìm được người bạn trai như thế nào, dù sao khi còn học đại học, Thiệu Đình Đình cũng là nữ thần trong lòng đám thấp kém bọn họ.
Vì vậy, mười phút sau, Trình Uyên đã không bình tĩnh được nữa rồi.
Đương nhiên, không chỉ có Trình Uyên không bình tĩnh, mà còn cả hai anh em Long Thầm Lãng và Long Thầm Vũ.
Long Thầm Lãng dẫn theo Long Thầm Vũ, vừa vào nhà ăn đã nhìn thấy Thiệu Đình Đình, lập tức đi về phía cô ta, Thiệu Đình Đình vội vàng đứng dậy chào hỏi hai anh em, trong nháy mắt, Trình Uyên cũng đứng dậy quay đầu lại.
Sáu mắt nhìn nhau, ba gương mặt mê mang.
Thiệu Đình Đình và Hoàng Thái Lệ cũng ngẩn ra.
Tuy ngày đó cô ta thấy Trình Uyên vào công ty của Long ‘Thầm Vũ gây chuyện, nhưng Long Thầm Vũ lại chạy trốn bằng cửa sau, hai người hoàn toàn không gặp nhau, cho nên Thiệu Đình Đình cũng không biết bọn họ có quen nhau.
“Ơ, mọi người quen nhau sao?” Thấy hai anh em Long ‘Thầm Lãng đều nhìn chằm chằm Trình Uyên, hơn nữa còn đứng rất lâu, cực kỳ có cảm giác như “trong mắt tôi chỉ có anh không có cô ta”, Thiệu Đình Đình nghi ngờ hỏi.
“Không quen” Trình Uyên kịp thời tỉnh táo lại, thản nhiên cười, sau đó lại ngồi xuống.
Hoàng Thái Lệ nghe vậy lập tức liếc mắt: “Đình Đình, cậu nghĩ gì vậy? Người ta là hai cậu chủ của Tập đoàn Long Đằng đấy, loại người như Trình Uyên mà cũng quen biết được với người ta sao? Chỉ sợ anh ta có muốn xách giày cho người ta cũng không xứng.” Lời nói này khiến mặt Long Thầm Lãng và Long Thầm Vũ đều đỏ bừng.
Phải biết người ngồi trước mặt này chính là Chủ tịch của Tập đoàn Tuấn Phong đấy, ngay cả ba họ là Long Văn cũng không chịu đựng nổi đâu, hơn nữa e rằng người trong thành phố Tân Dương mà biết được thân phận của anh, sẽ không ai dám đắc tội anh đâu.
Hai anh em đưa mắt nhìn nhau, sau đó Long Thầm Lãng không vui trừng mắt lườm Thiệu Đình Đình, thầm nói, em mời được đồ ngớ ngẩn từ đâu đến vậy? Thiệu Đình Đình nhận được ánh mắt không hài lòng của Long Thầm Lãng, sau đó lè lưỡi, nói khẽ với Hoàng Thái Lệ: “Cậu rụt rè một chút, bớt nói chút đi.” “Ờ” Hoàng Thái Lệ định phản bác, nhưng sau khi nhìn thấy hai cậu chủ đẹp trai của Tập đoàn Long Đằng, vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
“Ngồi đi” Thiệu Đình Đình mỉm cười chỉ chỉ chỗ ngồi.
Long Thầm Vũ chậm chạp không dám ngồi, anh ta nhìn Long Thầm Lãng, Long Thầm Lãng gật đầu với anh ta.
Hết cách rồi, nếu đã đụng phải, quay đầu bỏ đi cũng không ổn, bây giờ bọn họ vẫn không dám công khai đắc tội Tập đoàn Tuấn Phong, thấy Trình Uyên giả vờ không biết, hơn nữa hình như Thiệu Đình Đình và Hoàng Thái Lệ cũng không biết Trình Uyên chính là Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong, vậy đành giả vờ làm bộ chút thôi.
Long Thầm Lãng ngấm ngầm kéo ống tay áo Long Thầm Vũ, hai anh em cùng ngồi xuống.
Ngay khi Long Thầm Vũ đang định ngồi xuống, Hoàng Thái Lệ lại đưa chân đá lên đùi Trình Uyên một cái: “Này, Trình Uyên, sao anh chẳng có mắt nhìn gì hết vậy, thân phận thấp như vậy mà còn không niềm nở một chút? Không thấy trong chén hai anh Long vẫn chưa có trà sao, mau rót đi!” Hoàng Thái Lệ đột nhiên đá Trình Uyên, Long Thầm Vũ đang định ngồi xuống, lập tức sợ hãi đến mức giật mình, một câu “Mẹ kiếp” suýt nữa bật ra khỏi miệng.
Sau đó lại nghe thấy Hoàng Thái Lệ nói chén trà còn trống không, phải rót trà, Long Thầm Vũ lập tức nhấc ấm trà, rất cung kính rót đầy cho Trình Uyên.
“Anh uống từ từ!” Hết cách rồi, tên này bị Trình Uyên dạy dỗ cho phát sợ, vì anh ta đắc tội Trình Uyên khiến Long Đẳng chịu tổn thất rất lớn, mình cũng mất đi địa vị ở Long Đằng, nếu lại đắc tội lần nữa, Long Văn còn không đuổi anh ta ra khỏi nhà sao? Hoàng Thái Lệ và Thiệu Đình Đình đều kinh ngạc đến ngây người.
Đây là thao tác gì vậy? Một cậu chủ của tập đoàn lớn, thế mà lại đi rót trà cho một nhân viên bình thường sao? Mà Trình Uyên lại bưng chén trà mà Long Thầm Vũ vừa rót, uống một ngụm, sau đó Hoàng Thái Lệ lại đá lên bắp chân anh một cái.
Sắc mặt Long Thầm Vũ và Long Thầm Lãng đều tái nhợt.
“Này, anh xem người ta lễ phép đến mức độ nào, nếu không đã chẳng bảo anh có mệnh thấp kém rồi, còn không chịu học tập đi! Trong chén anh Long này còn chưa có trà đâu.” Hoàng Thái Lệ trách máng Trình Uyên.
Trình Uyên giật mình, sau đó nhìn sang thấy Hoàng Thái Lệ chỉ Long Thầm Lãng.
Long Thầm Lãng thấy Trình Uyên nhìn mình, trong lòng cũng thấp thỏm, vội vàng đứng dậy nhấc ấm trà tiếp tục rót đầy cho Trình Uyên.
“Anh uống từ từ!” Lần này Hoàng Thái Lệ và Thiệu Đình Đình hoàn toàn đứng hình rồi.