Chương .
Vương Mãnh cũng trợn tròn mắt, nhưng ông ta nhanh chóng bước đến bên cạnh Vương Tử Yên, khẽ nói với Vương Tử Yên mấy câu.
“Trợ lý Vương, cô cân nhắc chút, thật sự không dám giấu cô, mời Liễu Dĩnh đến quay quảng cáo của chúng tôi là ý của ủy viên hội đồng Kim” Trong lời nói của ông ta lộ ra ý đe dọa, dường như đang nói, người do ủy viên hội đồng Kim mời đến, cô dám bảo người ta cút đi sao? Liễu Dĩnh thân là người trong cuộc rất tức giận, cô ta cảm thấy từ nhỏ đến lớn, mình chưa từng phải chịu chỉ nhục lớn như vậy bao giờ, vì vậy hung dữ trợn mắt liếc nhìn người đại diện của mình một cái, nói: “Gọi điện thoại cho anh Kim” Người đại diện mặt mũi lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Tử Yên, lạnh lùng nói: “Cái thứ trợ lý chó má gì chứ, nói trắng ra cũng cũng chỉ là người làm thuê cho.
người ta thôi, toàn thân tỏa ra mùi nghèo khổ, cô đợi đấy, tôi sẽ cho cô mở rộng tầm mắt, để ủy viên hội đồng tập đoàn các cô đến đây, những kẻ làm thuê rác rưởi như các cô còn dám kiêu ngạo như vậy nữa hay không.” Loại chuyện ngôi sao ở bên kẻ lắm tiền đã nhìn mãi thành quen, mà tại sao quảng cáo của Tuấn Phong lại phải mời Liễu Dĩnh, thật ra trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Nghe thấy lời nói của người đại diện, tất cả mọi người có mặt đều đưa mắt nhìn nhau, dường như đều đang nghĩ, có lẽ sắp to chuyện rồi. Sợ là sẽ vì một nhân viên mới đến mà trợ lý Vương của Tuấn Phong cũng bị đuổi việc rồi.
Sau khi nghe thấy lời nói của bọn họ, suy nghĩ kỳ lạ trong lòng Bạch An Tương chợt lóe lên rồi biến mất, trái lại đột nhiên cô cảm thấy hơi áy náy.
Đều tại cô, không những có thể Trình Uyên khó giữ được công việc, ngay cả bạn học của Trình Uyên, cũng có thể bị liên lụy.
“Xin lỗi” Bạch An Tương xin lỗi Trình Uyên: “Đều tại em không tốt.” Trình Uyên nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, khẽ nói: “Không, là anh không tốt, để cho em phải chịu ấm ức, em yên tâm không có chuyện gì đâu.” Không lâu trước đây, Bạch An Tương đã từng mơ tưởng vô số lần về nửa kia trong tương lai của mình, cô hy vọng anh có thể trở thành bến cảng che mưa chắn gió cho cô, bất kể có xảy ra chuyện gì cũng sẽ bảo vệ cô sau lưng, cũng bình tĩnh nới với cô, yên tâm không có chuyện gì đâu, có anh ở đây.
Mỗi cô gái đều hy vọng được người cưng chiều được người yêu thương, Bạch An Tương cũng không ngoại lệ, nhưng từ hai năm trước, khi cô gả cho Trình Uyên, cô đã tuyệt vọng, mơ tưởng của cô cũng thật sự biến thành ảo.
tưởng.
Khi đó Trình Uyên không có gì cả, còn thường xuyên bị người ta sỉ nhục, mặc dù muốn che chở cô, nhưng cũng không có năng lực kia.
Nhưng mà bây giờ…
Cô rất hoảng hốt.
Đối mặt với tương lai không nhìn rõ, Bạch An Tương đột nhiên cảm thấy không còn quan trọng như vậy nữa.
Kim Kiệt hấp tấp chạy đến, sau đó lập tức trách mắng Vương Tử Yên.
“Trợ lý Vương, cô có ý gì hả? Coi thường tôi à? Ông đây là ủy viên hội đồng của Tuấn Phong, tìm người đến quay quảng cáo mà cô còn có ý kiến?” Kim Kiệt khí thế hung hăng trách mắng Vương Tử Yên.
Liễu Dĩnh đứng sau lưng Kim Kiệt, cô ta còn đang nũng nịu: “Anh Kim, anh nhìn xem, em sắp bị mấy người làm thuê cho tập đoàn các anh bắt nạt chết rồi.” Nghe cô ta nói như vậy, Kim Kiệt vội vàng dỗ dành cô ta, sau đó quay mặt lại tiếp tục trách mắng Vương Tử Yên: “Đừng tưởng rằng có Chủ tịch chống lưng cho cô, cô có †hể muốn làm gì thì làm, nói thật cho cô biết Vương Tử ‘Yên, Kim Kiệt tôi ở Tuấn Phong, ngay cả Chủ tịch… Á, Chủ tịch…
Ông ta còn chưa nói hết câu đã nhìn thấy Trình Uyên sau lưng Vương Tử Yên, Kim Kiệt lập tức trợn tròn mát.
“Chủ tịch làm sao?” Vương Tử Yên thờ ơ hỏi ông ta.
Trên gáy mập mạp của Kim Kiệt trong nháy mát đổ đầy mồ hôi.
“Anh Kim của chúng tôi nói rồi, cho dù là Chủ tịch anh ấy cũng không để vào mát, huống chỉ là một trợ lý nho nhỏ như cô” Liễu Dĩnh đứng trước mặt tất cả mọi người trong trường quay, không kiêng dè gì ôm chặt cánh tay Kim Kiệt, vẻ mặt kiêu ngạo thần kỳ bổ một chiêu cuối cùng.
“Bốp!” Kim Kiệt đột nhiên nổi giận tát lên mặt Liêu Dĩnh: “Cô đánh rám cái gì đấy hả? Tôi nói là không để Chủ tịch vào mắt bao giờ? Chủ tịch của Tuấn Phong chúng tôi tuổi trẻ đã có thành tựu có tài năng, tôi khâm phục còn không kịp, cô nói linh tinh gì thế? Có phải muốn hại chết tôi không?” Liễu Dĩnh bị Kim Kiệt tát cho tỉnh ngủ, sau khi được người đại diện nâng dậy, nước mắt lập tức chảy ra, chỉ vào Kim Kiệt tức giận nói: “Anh thế mà lại đánh em?” Kim Kiệt mặc kệ cô †a, vội vàng lau giọt mồ hôi trên gáy, cười đi đến trước mặt Trình Uyên: “Hì hì, Giám đốc Trình cũng ở đây sao, thật trùng hợp.” Mọi người nhất thời đều được mở rộng tầm mắt.
Đây là thao tác thần kỳ gì vậy? Vừa đến đã đổ ập xuống trách mắng trợ lý của Chủ tịch, ngay sau đó đã lật tay tát cho Liễu Dĩnh một cái, xoay.
mặt lại vẻ mặt vui cười nịnh nọt một quản lý nho nhỏ.
Ủy viên hội đồng Kim này đang định giở trò quỷ gì vậy? Người khác không biết, đương nhiên nghĩ mãi cũng không hiểu, nhưng Kim Kiệt thậm chí còn muốn khóc.
luôn rồi. Trình Uyên đã từng nói, không để bọn họ tùy tiện để lộ thân phận của Chủ tịch, Kim Kiệt đương nhiên cũng không dám để lộ, thân phận bên ngoài của Trình Uyên là Giám đốc, nhưng Kim Kiệt thân là ủy viên hội đồng nào dám có chút bất kính nào với “Giám đốc” nho nhỏ này.
Tài sản của dòng họ chính là bá đạo như vậy.
Mặc dù bọn họ có cổ phần, nhưng chuyện này cũng chỉ vì công ty nể tình những bậc bô lão như bọn họ có công lao, cho nên mới đưa cho họ chút cổ phần để bồi thường, nhưng mặc dù không có những người như bọn họ, tài sản dòng họ khổng lồ như vậy, trong công việc cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn, vì có quá đông người, chen chúc đến vỡ đầu cũng muốn chui vào.
“Anh Kim, tại sao anh lại đánh em? Anh ta bảo em cút đi, anh đừng khách sáo với anh ta, mau mau đuổi việc anh †a đi!” Liễu Dĩnh dường như còn chưa nhận ra tình huống lúc này, ôm nửa gương mặt mình, chỉ Trình Uyên tức giận nói.
Kim Kiệt càng chảy nhiều mồ hôi hơn nữa.
Lần trước một tên khốn như Long Thầm Lãng chạy đến bảo ông ta đuổi việc Chủ tịch, lần này người phụ nữ ngu xuẩn này lại bảo ông ta đuổi việc Chủ tịch, mẹ nó, ông ta có quyền lợi đó sao.
“Là anh ta bảo cô cút đi sao?” Kim Kiệt nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Ừ, anh Kim, anh mau phân xử cho em đi!” Liễu Dĩnh.
Kim Kiệt đột nhiên nổi giận: “Anh ta bảo cô cút, cô còn ở lại đây làm gì? Mẹ nó còn không mau cút đi!” “Hả?” Liêu Dĩnh và người đại diện của cô ta đều vô cùng kinh ngạc.
Tất cả mọi người không ngờ được kết quả lại thành ra như vậy.
Bạch An Tương càng kinh hãi đến mức há hốc miệng, trong lòng dày đặc nghi ngờ.
Tại sao ủy viên hội đồng này lại khách sáo với Trình Uyên như vậy? Ngược lại không thèm để chỗ dựa lớn nhất của Trình Uyên, là người bạn học Vương Tử Yên này vào mắt? Chẳng lẽ thật sự không phải Trình Uyên dựa vào Vương Tử Yên mới có được địa vị hôm nay sao? Trong mắt cô Trình Uyên càng trở nên bí ẩn hơn.
“Đúng đúng đúng, ủy viên hội đồng Kim cũng đã lên tiếng rồi, bảo các cô cút, các cô còn không mau cút đi?” Tổng giám đốc Công ty Thiên Thành Vương Mãnh gió chiều nào theo chiều ấy, trong nháy mắt đã đổi trận doanh.
Nhưng ông ta vừa mới dứt lời, Trình Uyên lại lạnh lùng nói: “Ông cũng cút cùng với bọn họ đi!” “Hả?” Trong nháy mát Vương Mãnh ngây ra, có điều ông †a nhanh chóng kịp tỉnh táo lại, Vương Mãnh sợ ủy viên hội đồng Kim, anh chỉ là một Giám đốc nho nhỏ, dựa theo lý thuyết còn thấp hơn mình hai cấp kia mà, dựa vào cái gì lại dám bảo mình cút? Vương Mãnh lập tức giận dữ nói: “Anh là cái thá gì, dám bảo tôi cút sao? Ủy viên hội đồng Kim, ông phân xử giúp.
tôi: Kim Kiệt sắp nghiến nát cả răng hàm, thầm nói, sao hôm nay nhiều tên ngu ngốc như vậy, đột nhiên ông ta cảm thấy dường như toàn bộ người trên đời này đều muốn hại ông ta vậy.
“Biến, ông cũng cút cùng với bọn họ đi!” Kim Kiệt tức giận nói: “Từ hôm nay trở đi, ông bị Công ty Thiên Thành Sa thải” “Chuyện này… Vương Mãnh hoàn toàn trợn tròn mắt.
Mà Kim Kiệt có thể trở thành ủy viên hội đồng của Tuấn Phong, không chỉ vì chút xíu cổ phần của Tuấn Phong, thật ra con người ông ta cũng vô cùng khéo đưa đẩy, ông ta am hiểu nhất chính là đoán ý gửi lời.
Thấy Trình Uyên nắm tay Bạch An Tương, trên ngực cô còn đeo thẻ nhân viên của Công ty Thiên Thành, vì vậy chỉ vào Bạch An Tương nói: “Từ hôm nay trở đi, cô ấy.
chính là Tổng giám đốc của Công ty Thiên Thành” Sau đó vẻ mặt nhanh chóng thay đổi, hỏi Trình Uyên: “Giám đốc Trình, anh thấy có được không?”