Đỉnh Cao Quyền Lực

chương 128: ai cao tay hơn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bạch Trường Hỉ nghe Liễu Kình Vũ nói xong liền biến sắc.

Đã được lãnh giáo sức công phá của Liễu Kình Vũ, Bạch Trường Hỉ hiểu rất rõ, việc Tiết Văn Long bị hạ bệ có liên quan mật thiết đến Liễu Kình Vũ, giờ hắn lại tập trung tiêu điểm vào ông ta, đây không phải chuyện gì đáng để vui mừng, nếu ông ta không mau chóng giải quyết hắn, e là sớm muộn gì cũng bị hắn lật đổ. Lúc này, ai ra tay trước đó mới là kẻ mạnh.

Nghĩ đến đây, Bạch Trường Hỉ vẫy tay ra hiệu:

- Người đâu, mau mời đồng chí Liễu Kình Vũ đến Phòng công an để điều tra.

Hai tên công an lập tức đi đến, khóa chặt cánh tay Liễu Kình Vũ.

Ngay lúc đó, điện thoại của Bạch Trường Hỉ rung lên.

Bạch Trường Hỉ cầm lên xem, thì ra là Bí thư Đảng ủy Công an Lý Tiểu Ba gọi đến, ông ta liền chau mày lại.

Nhưng lúc này, ông ta lại không thể không bắt máy, bấm bụng trả lời:

– Bí thư Lý, có chuyện gì không?

Lời nói không mang sắc thái tôn trọng là mấy.

Lúc này, Lý Tiểu Ba tức giận quát lên:

– Bạch Trường Hỉ, anh làm Trưởng phòng công an huyện kiểu gì vậy hả? Không có bất kỳ chứng cứ gì mà anh dám bắt Trưởng phòng quản lý đô thị sao? Anh tưởng anh là ai hả? Tiết Chí Quân không có khái niệm chấp pháp văn minh, Trưởng phòng công an huyện như anh cũng không có sao? Rốt cuộc anh muốn làm gì? Bắt Liễu Kình Vũ về tra khảo bức cung, hay là dù không có chứng cứ anh vẫn muốn hợp thức hóa vụ án để hủy hoại tiền đồ của Liễu Kình Vũ?

Lý Tiểu Ba giận dữ nói một tràng. Mồ hôi nhỏ giọt chảy xuống từ trán Bạch Trường Hỉ.

Lúc này trong đầu Bạch Trường Hỉ đầy rẫy những câu hỏi, câu hỏi lớn nhất chính là tại sao Bí Thư Đảng ủy công an Lý Tiểu Ba lại biết ông ta muốn giải Liễu Kình Vũ đi. Tiếp tục suy nghĩ theo hướng này, Bạch Trường Hỉ đột nhiên nhận ra, hình như ông ta đã rơi vào một cái bẫy nào đó.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Đầu óc Bạch Trường Hỉ nhất thời không nghĩ ra câu trả lời.

Lúc này, Tiết Chí Quân nhìn Bạch Trường Hỉ rồi nói:

– Trưởng phòng Bạch, làm gì Liễu Kình Vũ đây?

Bạch Trường Hỉ lại đấu tranh nội tâm gay gắt, cuối cùng quyết định, nhất định phải đem vụ án này liệt vào dạng thiết án, chỉ cần thành công, ông ta sẽ có thể chủ động hơn, cho dù Liễu Kình Vũ hay Lý Tiểu Ba có gài bẫy thế nào cũng không quan trọng.

Cho nên, ông ta trực tiếp ngắt điện thoại, không thèm nghe Lý Tiểu Ba rốt cuộc muốn nói gì mà quay sang nói với Tiết Chí Quân:

- Mau, lập tức dẫn Liễu Kình Vũ về Phòng công an đi, phải thẩm vấn cho rõ ràng.

Lúc này, ông ta đã nói thẳng là “thẩm vấn”.

Tiết Chí Quân liền nói:

- Được, tôi sẽ chấp hành ngay.

Nói rồi, Tiết Chí Quân vung tay ra hiệu:

– Mau, dẫn Liễu Kình Vũ về Phòng công an đi.

Vậy mà, gã vừa dứt lời, hai chữ “Đợi đã” đột nhiên vang lên một cách nghiêm nghị.

Vừa dứt lời, một thân hình cường tráng khỏe mạnh xuất hiện trước cửa, biểu hiện nghiêm túc pha chút tức giận.

Sự xuất hiện của người đó làm Tiết Chí Quân và Bạch Trường Hỉ tròn mắt.

Là Bí thư Đảng ủy Công an Lý Tiểu Ba.

Tại sao Lý Tiểu Ba lại xuất hiện ở đây? Tại sao lại đúng lúc như vậy? Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu Bạch Trường Hỉ, sắc mặt ông ta càng lúc càng trắng bệch.

Lúc này, Bạch Trường Hỉ và đám người của ông ta ai nấy đều kinh sợ, choáng váng.

Lý Tiểu Ba đi vào phòng, lạnh lùng đưa mắt quét một vòng rồi quát lớn:

– Bạch Trường Hỉ, anh làm vậy là có ý gì? Cúp điện thoại của tôi, sau đó cưỡng chế bắt người, Trường phòng như anh cũng ngang ngược lắm, không lẽ đây chính là tác phong làm việc của anh sao?

– Chuyện này? Bí thư, tôi…

Nhất thời Bạch Trường Hỉ cũng không biết phải biện minh ra sao.

Lý Tiểu Ba giơ tay chỉ hai gã đang khóa chặt Liễu Kình Vũ, lạnh lùng nói:

– Hai cậu đang làm gì hả? Đồng chí Liễu Kình Vũ là thân phận gì? Ai cho các cậu có quyền đối xử với cậu ta như vậy hả?

Hai gã này cũng từng gặp Lý Tiểu Ba, nghe ông ta nói như vậy, sợ đến run lẩy bẩy, vội cất súng, buông tay, ngây người ra không dám động đậy.

Không khí trong phòng hết sức ngột ngạt.

Lúc này, Lý Tiểu Ba nhìn Bạch Trường Hỉ bằng ánh mắt lạnh lẽo, rồi tập trung lên mặt Tiết Chí Quân, lạnh lùng nói:

– Đồng chí Tiết Chí Quân, cậu thân là một cảnh sát, không lẽ nguyên tắc chấp pháp văn minh cơ bản như vậy cậu cũng không hiểu sao? Không lẽ đổ tội cho một công dân bình thường là tác phong chấp pháp của cậu?

Tiết Chí Quân thất kinh, gã không ngờ Lý Tiểu Ba lại có mặt ở đây, nghe ông ta nhận xét mình như, gã hốt hoảng, vội giải thích:

- Bí thư Lý, tôi không vu oan giá họa cho ai.

Lúc nói, cổ gã vươn thẳng, tỏ vẻ không phục.

Lý Tiểu Ba không thèm để tâm, ông ta nhìn sang Liễu Kình Vũ rồi nói:

– Đồng chí Liễu Kình Vũ, giờ đến lượt cậu thể hiện rồi đó.

Liễu Kình Vũ gật đầu, ung dung đứng dậy, đi đến trước mặt Tiết Chí Quân, lấy tay vỗ lên mặt gã rồi lạnh lùng nói:

– Tiết Chí Quân, anh nhớ đó, sau này nếu muốn vu oan giá họa cho người nào, tốt nhất là tìm được chứng cứ rồi nói, đừng chơi trò ăn không nói có làm gì, muốn đấu với Liễu Kình Vũ này, các anh còn non nớt lắm.

Nói xong, ánh mắt khinh thường nhìn Bạch Trường Hỉ, sau đó đi thẳng ra cửa, đến trước phòng bên cạnh, giơ chân đá mạnh bật tung cửa phòng, sau đó bước vào trong.

Bốn người Bao Hiểu Tinh, Mã Tiểu Cương, Dương Hải Thành, Từ Văn Đào đang căng thẳng theo dõi tình hình phòng bên cạnh qua màn hình camera, khi Liễu Kình Vũ bước vào, bọn họ còn đang thảo luận xem hắn sẽ đi đâu mà không hề ngờ là hắn sẽ đạp cửa xông thẳng vào.

Lúc ngẩng đầu lên, bọn họ đột nhiên bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo và u ám, mà đa phần là khinh miệt của Liễu Kình Vũ.

Bọn họ cảm thấy hình như cơ thể mình đã mất điều khiển, tiếp theo, mỗi người nhận mười cái tát bôm bốp như trời giáng của Liễu Kình Vũ. Sau vài đòn của hắn bọn họ đã nằm bẹp ra đất. Liễu Kình Vũ tay này tay kia nhấc hai tên ném vào phòng mình, rồi lại quay lại nhấc hai tên khác rồi lại ném vào.

Phòng Liễu Kình Vũ vốn rộng nhưng do đứng hơn mười người, cộng thêm bốn tên này nữa, lập tức trở nên chật chội.

Nhìn thấy bốn tên vừa bị ném vào, Bạch Trường Hỉ và Tiết Chí Quân sắc mặt trở nên trắng bệch.

Ngay lúc này, bọn họ thật sự cảm thấy sợ hãi.

Bọn họ thật sự không hiểu nổi, làm thế nào mà Liễu Kình Vũ lại biết bốn tên này đang ở phòng bên cạnh, vả lại còn bắt bọn họ qua đây.

Là người trong chốn quan trường, cả hai đều hiểu một điều, phạm sai lầm không phải điều đáng sợ, đáng sợ nhất chính là bị người ta nắm nhược điểm trong tay.

Liễu Kình Vũ lại bước vào phòng, thoáng một nụ cười khinh bỉ, nói với Bạch Trường Hỉ và Tiết Chí Quân:

– Hai vị, tôi thật sự phục hai vị sát đất, hai vị đều là nhân viên cảnh vụ, vậy mà dám cấu kết với loại tạp nham trong xã hội, hãm hại công chức nhà nước, hai vị quả thật là rất to gan.

Lúc này, Bạch Trường Hỉ mới vỡ lẽ, bản thân mình thật sự đã rơi vào cái bẫy của Liễu Kình Vũ, chỉ có điều ông ta vẫn không hiểu, rốt cuộc làm thế nào mà Liễu Kình Vũ lại phát hiện ra bọn Bao Hiểu Tinh. Hơn nữa cách bày bố của Liễu Kình Vũ thật sự rất khó bị người ta phát giác, gần như không có chút dấu hiệu hay tin tức gì, cả ông ta cũng cho là Liễu Kình Vũ đã rơi vào cái bẫy của bọn người Bao Hiểu Tinh, mà không ngờ thực tế thì ngược lại.

Nghĩ đến đây, Bạch Trường Hỉ biết, ông ta phải biện giải cho mình ngay:

– Đồng chí Liễu Kình Vũ, anh đừng ngậm máu phun người, anh phải biết là tôi nhận được điện thoại của anh mới vội đến đây, hoàn toàn không có chuyện cấu kết hay không cấu kết.

Liễu Kình Vũ cười nhạt, nói:

– Trưởng phòng Bạch Trường Hỉ, ai cũng hiểu nên ông không cần nói dối làm gì. Tôi có thể nói cho ông biết, chuyện hôm nay không có bất cứ chứng cứ nào buộc tội được ông, vả lại với bản tính cẩn thận của mình ông cũng không để cho tôi nắm được điểm yếu nào. Nhưng mà cả ông và tôi đều biết, mục đích của ông hôm nay là gì, nhất là trước đó ông chọc gậy bánh xe, cố ý cưỡng chế bắt người càng tỏ rõ suy nghĩ và lập trường của ông. Ông còn nhớ vụ đánh cuộc lúc nãy giữa ông và tôi không? Tôi đã từng nói, trong vòng nửa năm, ông sẽ bị rớt đài, hôm nay tôi không nắm được cái thóp nào của ông, nhưng không có nghĩa là sau này cũng vậy, đi đêm nhiều có ngày gặp ma, chúng ta cứ chờ mà xem.

Nói xong, ánh mắt của Liễu Kình Vũ dừng lại trên mặt Tiết Chí Quân, lại điệu cười nhạt:

– Đồng chí Tiết Chí Quân, tôi không biết giữa chúng ta có thù hằn gì, hoặc giả anh nhận được lợi ích gì mà dám hợp tác với bọn người Bao Hiểu Tinh muốn bắt gian tôi tại trận, anh làm tròn trách nhiệm của công an thật đó.

Tiết Chí Quân vội vàng giải thích:

- Liễu Kình Vũ, anh đừng ngậm máu phun người, chúng tôi nhận được tin tố cáo của quần chúng mới đến đây.

Liễu Kình Vũ cười rồi nói:

– Tiết Chí Quân, xem ta các anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa đến Hoàng Hà thì không bỏ cuộc, nếu đã như vậy, tôi sẽ để các anh chết trong rõ ràng.

Nói đoạn, Liễu Kình Vũ mở máy tính cá nhân đang đặt trên bàn lên, rồi nhập vào một dãy câu lệnh, cửa sổ camera theo dõi hiện ra. Qua cửa sổ này, có thể nhìn thấy rất rõ ràng tình hình phòng của Liễu Kình Vũ và phòng của bọn người Bao Hiểu Tinh. Sau đó, Liễu Kình Vũ vào file video, cắt đoạn phim quay được từ hai tiếng trước ra, bắt đầu mở từ đoạn đám người Bao Hiểu Tinh cho người lắp đặt máy quay mini trong phòng Liễu Kình Vũ.

Xem đến đây, bất luận là Bạch Trường Hỉ hay Tiết Chí Quân, ngay cả mấy tên đang nằm dưới đất cũng đều trợn tròn mắt.

Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Tại Sao lại thành ra như vậy?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio