Trình Nhất Kỳ cười lạnh:
- Liễu Kình Vũ, giao cho tôi hay giao cho Cục trưởng Chung có gì khác nhau sao, chúng tôi đều là lãnh đạo của Cục Công an, hơn nữa tối nay, lệnh bắt khẩn cấp còn do tôi kí, anh nhất định phải giao cho tôi.
Liễu Kình Vũ cũng cười lạnh một tiếng nói:
- Ồ, phải không, vậy tôi tự mình gọi điện hỏi Cục trưởng Chung vậy.
Nói xong, Liễu Kình Vũ lấy điện thoại di động ra gọi.
Lúc này, Trình Nhất Kỳ chĩa súng vào Liễu Kình Vũ, nói:
- Liễu Kình Vũ, tôi khuyên anh tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ. Chúng tôi hiện tại đang truy bắt bọn xã hội đen, nếu chẳng may sơ sẩy không cẩn thận súng cướp cò làm bị thương, thậm chí làm anh mất mạng, vậy tôi cũng có chút nguy hiểm, khả năng bị kỉ luật. Nhưng nếu muốn giết anh… chỉ sợ tất cả đều xong rồi. Đô thị phồn hoa đẹp thế này, chỉ sợ là anh không còn được nhìn nữa rồi.
Liễu Kình Vũ ngay lập tức lộ ra một tia khinh thường cười lạnh, lạnh lùng nhìn Trình Nhất Kỳ:
- Trình Nhất Kỳ, tôi cảm giác đầu của ông bị lừa đá rồi, từ não tàn rất hợp với ông đấy. Ông có biết vì sao tôi lại lựa chọn tụ họp với bạn bè ở Khách sạn Tân Nguyên không?
Trình Nhất Kỳ khinh thường:
- Các anh tụ họp ở đâu thì liên quan mẹ gì đến tôi?
Liễu Kình Vũ tràn ngập khinh thường liếc mắt nhìn Trình Nhất Kỳ:
- Trình Nhất Kỳ, ông cũng thật không có đầu óc, nếu không ông cũng chẳng tới nỗi ở tiệc đính hôn vuốt mông ngựa tới mức bị ngựa đá. Nếu tôi đoán không sai, chỉ sợ sáng mai đi làm ông sẽ nhận được thông báo nghỉ việc thôi, cách làm của ông thực sự là quá mất mặt. Cho dù có Trâu Văn Siêu làm hậu thuẫn, ông nghĩ ông thoát tội được sao? Ông có phải quá nóng nảy rồi không? Vụ ám sát tối nay của Đinh đầu hói với ông có phải có liên quan không? Ông có phải muốn giết Đinh đầu hói để diệt khẩu không? Trình Nhất Kỳ, ông thực sự cho rằng Liễu Kình Vũ tôi là đồ ngốc sao?
Liễu Kình Vũ vừa nói xong, sắc mặt Trình Nhất Kỳ trở nên khó coi vô cùng, tay cầm súng cũng hơi run lên, nhưng y dù sao vẫn là một con hồ ly, y rất nhanh đã trấn định lại, kiên định nói với Liễu Kình Vũ:
- Liễu Kình Vũ, anh đừng ngậm máu phun người. Tôi đường đường là Phó cục trưởng Cục Công an, sao có thể cấu kết cùng xã hội đen được. Huống chi hiện trường nhiều cảnh sát như vậy, tôi sao có thể giết người diệt khẩu, anh đừng nói hươu nói vượn. Liễu Kình Vũ, tôi cảnh cáo anh, anh tốt nhất giao gã ra đây, nếu không chẳng may gã trốn thoát làm bị thương người khác, trách nhiệm anh không gánh nổi đâu.
Nhưng mà Trình Nhất Kỳ sao có thể nghĩ đến, Liễu Kình Vũ là một người rất biết đoán ý của người khác qua sắc mặt, vừa rồi tay của Trình Nhất Kỳ run nhè nhẹ đã bán đứng y. Trình Nhất Kỳ rất có thể thực sự có liên hệ với Đinh đầu hói, nghĩ đến điều này, lửa giận của Liễu Kình Vũ bốc lên ngùn ngụt.
Tuy nhiên thế cục bây giờ rất bất lợi với mình, Liễu Kình Vũ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể cùng đối phương giằng co, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Trình Nhất Kỳ nói:
- Phó cục trưởng Trình, ông chẳng lẽ thực sự cho rằng, vì các ông có nhiều người mà có thể ức hiếp tôi sao? Ông có tin trước khi ông nổ súng, tôi có thể giết chết ông không?
Nghr thấy Liễu Kình Vũ nói như vậy, trên mặt Trình Nhất Kỳ hiện ra một tia cười lạnh:
- Liễu Kình Vũ, anh cho tôi là đứa bé ba tuổi à?
Trình Nhất Kỳ vừa nói xong, y cảm giác tay của Liễu Kình Vũ đột nhiên chuyển động, ngay lập tức miệng bị một vật gì đó bay vào, đập mạnh vào hàm răng của y, lực lớn như vậy, răng cửa của y đã có chút lung lay, thân thể Trình Nhất Kỳ hơi lảo đảo, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ.
Lúc này, y lại nhìn về phía Liễu Kình Vũ, chẳng biết từ lúc nào, trong tay của Liễu Kình Vũ có thêm một thanh phi đao lá liễu, giờ phút này, chiếc phi đao đang không ngừng xoay tròn, làm người khác hoa cả mắt.
Liễu Kình Vũ vừa xoay vừa lạnh lùng nói:
- Phó cục trưởng Trình, tôi nghĩ ông nhất định đã từng xem lý lịch của tôi rồi, tôi trước kia là quân nhân đấy. Trước kia, tôi từng là bộ đội đặc chủng, ông có biết cây phi đao này tôi lấy được từ đâu không? Ông nhìn thấy không, thủ pháp của tôi rất nhanh, ông có tin trước khi ông kịp nổ súng bắn tôi, cây phi đao này cũng sẽ không do dự mà cắm vào cổ ông?
Liễu Kình Vũ cũng không nói mình thuộc Đại đội Nanh sói, bởi vì đây là chuyện cơ mật, hắn chỉ nói mình là bộ đội đặc chủng, điều này cũng đủ để uy hiếp Trình Nhất Kỳ rồi.
Quản nhiên, nhìn chiếc phi đao lá liễu không ngừng quay tròn trên tay Liễu Kình Vũ, Trình Nhất Kỳ bắt đầu sợ hãi.
Lúc này, Liễu Kình Vũ lại nói ra lời nói kinh người:
- Trình Nhất Kỳ, còn có một chuyện tôi quên nói với ông, ông cũng chưa biết vì sao tôi phải chọn ở khách sạn Tân Nguyên đúng không? Bởi vì nơi này là khách sạn có độ bảo mật lớn nhất trên thế giới, chính ông tự nhìn xem, trên hành lang có bao nhiêu camera giám sát, bao nhiêu máy ghi âm, mỗi câu ông vừa nói xong đều đã bị ghi âm lại, ông cho rằng mình là cảnh sát thì có thể thích làm gì thì làm sao? Nếu các ông thật sự muốn nổ súng… tất nhiên sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Hơn nữa tôi còn quên nói một việc nữa, tất cả những video ở đây đều được lưu trữ trên internet đầu tiên, nên cho dù ông có kịp phái người đi cướp hoặc phá hết những cuốn băng kia thì những thông tin này cũng đều được công khai hết rồi. Hơn nữa tôi và ông chủ đứng đằng sau khách sạn Tân Nguyên này quan hệ vô cùng tốt, nếu tôi đã muốn làm, tất cả hành vi của các ông hôm nay đều sẽ bị điều tra, về sau, không đơn giản chỉ là mất chức đâu. Trình Nhất Kỳ, ông nên hiểu rõ điều này thì hơn.
Liễu Kình Vũ vừa dứt lời, lại nghe thấy một tiếng nói có chút dịu dàng quyến rũ, vừa uyển chuyển lại mang vài phần khí chất nữ vương, đột ngột vang lên sau lưng mấy vị cảnh sát:
- Phó cục trưởng Trình, anh ấy nói không sai, khách sạn Tân Nguyên của chúng tôi quả thật là khách sạn năm sao có mức độ bảo an tốt nhất thế giới, ngay cả quán bar của chúng tôi đều có camera, mọi hành vi của các ông hôm nay đều đã bị ghi lại rồi. Hơn nữa tôi còn có thể nói cho các ông biết một việc, những thông tin này chúng tôi không những lưu trữ ở trên internet, mà ở Cục cảnh sát của các ông cũng có một bản, chẳng qua bởi vì cấp bậc và quyền hạn của ông không đủ nên không biết thôi. Cho dù ông có biết cũng không thể động đến được những thông tin đó, bởi vì dựa vào hiệp nghị mà chúng tôi đã kí kết với Cục Công an thành phố Thương Sơn, những số liệu đó chỉ có Cục trưởng được quyền mở ra hoặc di dời. Cho nên, Phó cục trưởng Trình, hành vi hôm nay của ông thực sự là có chút vô sỉ và hèn hạ đấy.
Trình Nhất Kỳ quay đầu lại, chỉ thấy một mỹ nữ cao khoảng m, chân dài nõn nà, mang tất chân màu da, trang phục công sở màu đen, một siêu cấp mỹ nữ, đứng ở phía sau bọn họ. Phía sau người đẹp này, còn một gã cao khoảng m, mặc âu phục màu đen bảnh bao. Hai người đang sắc mặt nghiêm túc nhìn Trình Nhất Kỳ.
Khách sạn Tân Nguyên được coi là một trong những khách sạn xa hoa nhất thành phố Thương Sơn, do vị trí công tác, Trình Nhất Kỳ cũng quen biết hai người kia, vị siêu cấp mỹ nữ kia là chủ tịch của Khách sạn Tân Nguyên, tên là Nghiêm Lâm, là đệ nhất mỹ nhân của thành phố Thương Sơn. Cô ta không chỉ có năng lực kinh doanh hạng nhất, mỹ mạo ở thành phố này cũng là số một, là một phụ nữ có một không hai. Nghe nói cô ta còn có khí chất nữ vương, là đai đen ngũ đẳng Taekwondo, cũng đã đạt vị trí Quán quân cuộc thi Taekwondo cho nữ thành phố Thương Sơn.
Mà gã bảnh bao đứng bên cạnh mỹ nữ Nghiêm Lâm này cũng không phải là người bình thường, anh ta tên La Thịnh Vượng, là tổng giám đốc của khách sạn Tân Nguyên, tốt nghiệp đại học nổi tiếng, năng lực quản lý mạnh mẽ, bình thường công tác của quản lý khách sạn đều do anh ta phụ trách.
Thấy hai người này ra mặt, sắc mặt của Trình Nhất Kỳ đã hết sức khó coi rồi, nhất là lời nói vừa rồi của Nghiêm Lâm, càng làm cho Trình Nhất Kỳ cảm thấy lo lắng. Lời nói của Liễu Kình Vũ y không tin tưởng hoàn toàn, nhưng giờ phút này có Nghiêm Lâm và La Thịnh Vượng làm chứng, sự tình đã không còn đơn giản nữa.
Trình Nhất Kỳ vô cùng buồn bực, y thật không ngờ, việc mình muốn giải quyết Liễu Kình Vũ lại khó khăn như vậy. Liễu Kình Vũ này quá nham hiểm rồi, ngay cả việc tìm một khách sạn ăn một bữa cơm mà cũng phải có bí mật. Nhưng Trình Nhất Kỳ cũng vô cùng rõ ràng, nếu hôm nay mình không thể mang Đinh đầu hói đi, một khi giao gã cho Cục trưởng Chung Hải Đào, nếu gã không thể chịu nổi mà khai mình ra, lúc ấy thật sự rất phiền toái.
Cho nên, y âm thầm trợn mắt nhìn Nghiêm Lâm và La Thịnh Vượng một cái, trầm giọng nói:
- Chủ tịch Nghiêm, Tổng giám đốc La, hôm nay chúng tôi là cảnh sát tới phá án, các vị tốt nhất nên phối hợp một chút, bằng không, về sau nếu có chuyện gì xảy ra, đừng trách Trình Nhất Kỳ tôi không báo trước.
Trên khuôn mặt của Nghiêm Lâm lộ ra một nụ cười lạnh lùng khinh thường:
- Phó cục trưởng Trình, tôi khuyên ông nên ngay lập tức rút quân đi thôi, bởi vì tôi vừa mới nhận được tin tức, Cục trưởng Chung đã tự mình dẫn người cùng xe cứu thương tới, hiện tại hẳn đã đến nơi rồi.
Nghe tin này, vẻ mặt của Trình Nhất Kỳ liền biến đổi.
Y không biết lời nói của Nghiêm Lâm rốt cuộc là thật hay giả, nhưng y thật sự sốt ruột rồi, bởi vì y rất rõ ràng, một khi Cục trưởng Chung Hải Đào tới đây, quyền quyết định sẽ không nằm trong tay y nữa, muốn mang Đinh đầu hói đi sẽ vô cùng khó khăn.
Trình Nhất Kỳ bắt đầu tức giận.
Y lạnh lùng nhìn Nghiêm Lâm và La Thịnh Vượng, lập tức nói với thủ hạ:
- Lập tức vào phòng bắt kẻ tình nghi phạm tội Đinh đầu hói ra cho tôi, nếu gã dám phản kháng ngay lập tức giết chết.
Chuyện đã tới nước này, y chỉ có thể đi bước cuối cùng, giết người diệt khẩu!
Tuy rằng y nói vào áp giải người, nhưng y đã sớm ra lệnh cho thủ hạ, khi y nói ra những lời này, chính là phải giết chết Đinh đầu hói.