Mặc dù Lục Định Khang không nói hết ý nhưng làm tới cái chức Bí thư tỉnh ủy này Tăng Hồng Đào cũng biết suy nghĩ kín kẽ. Tăng Hồng Đào cũng tinh ý hiểu được trong lời nói của Lục Định Khang có mấy thông tin mấu chốt. Một là, tỉnh Bạch Vân muốn làm chìm chuyện này xuống. Hai là, Liễu Kình Vũ còn tức giận hơn cả Lục Định Khang trong chuyện này. Mà với thân phận của Lục Định Khang mà cố tình nhắc tới Liễu Kình Vũ thì càng không phải chuyện đơn giản, nhân vật Liễu Kình Vũ này rốt cuộc là người như thế nào đây. Thứ ba, người tỉnh Bạch Vân muốn dìm chuyện này xuống nhưng lại không dìm nổi. Thứ tư, chuyện này có nội tình phức tạp bên trong. Thứ năm, con trai của Lục Định Khang mà lại đỡ đạn cho Liễu Kình Vũ nên mới bị thương, nguyên nhân là vì sao?
Khi ông ta chắp ghép lại những thông tin mấu chốt này thì liền phát hiện, chuyện lần này tuyệt đối không phải chuyện đấu súng bình thường mà là vụ án hình sự có nội tình phức tạp. Điểm mấu chốt nhất đó là những người dính líu đến vụ án này đều không phải là loại tầm thường, đã vậy đủ để khiến cho người phía tỉnh Bạch Vân phải ra mặt đàn áp chuyện này xuống thì lẽ nào người muốn đàn áp chuyện này lại có thể là loại tầm thường? Rốt cuộc là ai muốn ém nhẹm chuyện này? Tại sao phải ém nhẹm đi? Từng câu hỏi cứ lần lượt xuất hiện trong đầu của Tăng Hồng Đào, khiến ông ta không thể nào ngồi yên nổi chứ đừng nói là ngủ tiếp được.
Cứ thế mặc đồ ngủ mà đi tới phòng làm việc, mở máy tính lên mạng rồi bắt đầu tìm kiếm.
Khi ông ta xem hết đoạn video, sắc mặt liền sa sầm xuống.
Với trí tuệ của Tăng Hồng Đào thì làm sao mà không nhìn ra trong cả sự việc lần này mặc dù người viết lấy thân phận là người ngoài cuộc chứng kiến tất cả để kể lại mọi chuyện, nhưng người tinh ý thì có thể nhìn ra ngay, có thể nói một cách rõ ràng nhiều sự việc như vậy nhưng nhân vật chính chỉ có một mà thôi, đó chính là Liễu Kình Vũ.
Vậy có thể khẳng định, người viết những bài viết này có quan hệ vô cùng thân thiết với Liễu Kình Vũ, và thông qua văn phong của người viết trong cả bài viết này có thể thấy được người viết cho rằng kẻ chủ mưu tất cả chuyện này chính là cha con họ Trâu. Mặc dù không chỉ đích danh nhưng trong bài viết, dựa vào việc dùng ngôn ngữ vô cùng tường tận để miêu tả lại toàn bộ sự việc, đã giải thích cho tất cả từ việc Liễu Kình Vũ xuất hiện dẫn Tô Lạc Tuyết đi khỏi khách sạn Khải Toàn cùng với việc này sinh mâu thuẫn với cha con họ Trâu, với Trình Nhất Kỳ, thêm việc tại sao Trình Nhất Kỳ lại phải đối mặt với việc không giữ được chức Phó cục trưởng, rồi sau đó tại sao Trình Nhất Kỳ phải nghĩ cách để giữ lại chức Phó cục trưởng của mình…v…v…Hơn nữa, ở trong bài viết còn nhắc tới rất rõ ràng, Trình Nhất Kỳ ra lệnh cho Đinh đầu hói đi chém chết Liễu Kình Vũ, mục đích chính là vì muốn bảo vệ chức Phó cục trưởng mà thôi, thậm chí hoàn thành xong chuyện này còn có thể được thăng tiến thành Phó cục trưởng thường vụ, thậm chí là Cục trưởng.
Sau khi đọc hết bài viết, Tăng Hồng Đào lại lần nữa đặt ra vài nghi vấn. Mặc dù thông qua đoạn video quay lại hiện trường cũng có thể khẳng định mối quan hệ mật thiết giữa Trình Nhất Kỳ và Đinh đầu hói, nhưng tại sao Liễu Kình Vũ lại chắc chắn Trình Nhất Kỳ đã ra lệnh cho Đinh đầu hói chứ? Tại sao dám khẳng định chắc chắn Trình Nhất Kỳ làm vậy là muốn bảo vệ chức Phó cục trưởng của mình, thậm chí lại có thể leo lên chức Phó cục trưởng thường vụ?
Trong khi Tăng Hồng Đào đang suy nghĩ những vấn đề đó thì về phía thành phố Thương Sơn, Trâu Hải Bằng, Đổng Hạo hai người bọn họ lúc này cũng không ai ngủ được, cả hai đều đang không ngừng gọi điện thoại đi.
Nhất là Trâu Hải Bằng, lão đang gọi điện cho Trưởng ban tuyên giáo thành ủy Vương Thạc, giọng nói có phần giận dữ:
- Trưởng ban Vương, mấy người ban tuyên giáo Thành ủy các anh làm việc chậm chạp quá, tính đến giờ bài viết đó cùng với video đều đã phát tán trên mạng cả mấy tiếng rồi, tại sao vẫn chưa bị gỡ xuống?
Trưởng ban tuyên giáo Thành Ủy thành phố Thương Sơn Vương Thạc mặt mày tiều tụy, mấy tiếng trước đó, gã vì nghĩ cách để trấn áp đoạn văn kia mà đã phải gánh chịu áp lực từ phía dư luận, gã đã làm rất nhiều việc, thế mà giờ nghe Trâu Hải Bằng chất vấn như thế, trong lòng gã không khỏi có chút tức giận, gã cứng giọng mà đáp:
- Bí thư Trâu, anh nói câu này làm bên Ban tuyên giáo chúng tôi thấy ấm ức quá đấy, chúng tôi đã liên hệ nhiều lắm rồi, gần như huy động toàn bộ nhân viên của cái ban tuyên giáo này làm suốt cả đêm để đi thương lượng điều chỉnh rồi. Nhưng anh cũng phải thấy là, trong bài viết của người ta còn có cả video ghi hình nữa, là chứng cứ vô cùng xác thực chứ có phải hư cấu đâu? Nếu chúng tôi có muốn yêu cầu nhà mạng gỡ bỏ bài viết thì cũng phải đưa ra lý do, đưa ra nguyên nhân chứ? Hơn nữa giờ này những nhân viên quản lý trang web đều đã tan làm hết cả, chúng tôi muốn xóa bỏ bài viết thì phải tìm rất nhiều cách khác nữa, thậm chí là nhiều bài muốn xóa thì phải bỏ tiền ra, đến giờ chúng tôi đã tiêu tốn hơn sáu trăm nghìn tệ rồi, đã đạt tới giới hạn quỹ dự toán phòng tình huống khẩn cấp của chúng tôi rồi.
Nghe ra sự tức giận ngập tràn của Vương Thạc, Trâu Hải Bằng cũng hiểu mình có chút vội vã mà không chú ý tới cảm nhận của Vương Thạc, hơn nữa lão bây giờ còn bắt buộc phải nhờ vả sự giúp đỡ từ phía Ban tuyên giáo của Vương Thạc, cho nên vội vàng nói xin lỗi:
- Trưởng ban Vương, thật là ngại quá, nãy tôi nói hơi quá, nhưng tôi cũng là vì nghĩ cho thành phố Thương Sơn chúng ta mà thôi, ảnh hưởng của sự việc lần này quả thực lớn quá, bên anh lập tức nghĩ cách xóa bỏ bài viết đi. Tôi bên này sẽ ngay lập tức điện cho chủ tịch thành phố Lý, yêu cầu tài chính thành phố cấp trước cho các anh hai triệu tệ, các anh cứ dùng trước, không đủ tôi sẽ giúp các anh điều phối thêm, anh thấy sao?
Nghe Trâu Hải Bằng nói vậy, Vương Thạc mới dịu đi một chút, nhưng trong giọng nói vẫn có chút nặng nề:
- Bí thư Trâu, nãy tôi vừa nhận được tin mới nhất, đoạn video ở chỗ khách sạn Tân Nguyên hiện giờ đã có rất nhiều đài truyền hình nắm được, bọn họ còn đang biên tập cả tin tức thời sự định cho phát sóng vào sáng mai. Nếu chỉ dựa vào bên Ban tuyên giáo thành ủy của chúng tôi mà muốn mấy nhà truyền hình kia xóa bỏ tin tức này đi thì e là khó làm được, tôi đề nghị nhờ bên Ban tuyên giáo tỉnh ủy ra mặt xử lý chuyện này.
Nghe tin này của Vương Thạc, Trâu Hải Bằng ngồi phịch một cái xuống ghế, sắc mặt vô cùng khó coi. Lần này lão sở dĩ phải dùng nhiều sức lực muốn đè bẹp chuyện này xuống là vì lão sớm đã biết kẻ chủ mưu vụ chém giết đám người Liễu Kình Vũ lần này chính là ba kẻ gồm con trai lão và Đổng Thiên Bá, Mã Tiểu Cương. Cho nên lần này, lão cùng Đổng Hạo, Mã Hoành Vĩ ba người cùng liên thủ để nhờ tới sự giúp đỡ từ người nâng đỡ của mình trong Tỉnh ủy, tiêu tốn bao nhiêu mồ hôi nước mắt mới có thể gây áp lực cho Bí thư thành ủy Vương Trung Sơn tại cuộc họp ủy ban thường vụ thành phố, nhờ vào một phiếu thắng mà được thông qua quyết định chuyện lớn hóa nhỏ sự việc lần này. Nhưng lão chẳng thể ngờ rằng phía bên Liễu Kình Vũ lại không có ý định từ bỏ mọi chuyện mà lại còn đem chuyện này phơi bày hết lên trên mạng.
Nghĩ đến đây, Trâu Hải Bằng biết rằng, giờ phút này, nếu muốn hóa giải tình thế nguy hiểm trước mắt chỉ có cách hành động bắt đầu từ nguồn căn mà thôi. Lão liền đứng bật dậy, vớ lấy điện thoại rồi bấm số Bí thư thành ủy Vương Trung Sơn, giọng nói đầy tức giận:
- Bí thư Vương, Liễu Kình Vũ lần này thật quá đáng hết sức, rõ ràng Hội nghị thường vụ thành phố đã đưa ra quyết định cuối cùng về việc liên quan tới khách sạn Tân Nguyên, hắn lại còn đạo diễn ra cái trò bàn luận trên mạng này, khiến thành phố Thương Sơn của chúng ta thêm lần nữa rơi vào cảnh đứng mũi chịu sào, hắn đúng là thứ lòng lang dạ sói. Ông nói xem, hắn như vậy có xứng với chức Trưởng phòng Quản lý đô thị không? Ngay cả một chút tối thiểu nghĩ cho đại cục cũng không có. Tôi đề nghị Thành ủy lập tức lệnh cho Huyện ủy Cảnh Lâm ra quyết định cách chức Liễu Kình Vũ, xử lý nghiêm minh theo pháp luật.
Nghe những lời này của Trâu Hải Bằng xong Vương Trung Sơn cũng liền nổi giận. Việc dậy sóng dư luận lần này ông ta cũng đã đọc, ngay sau khi đọc xong ông ta cũng đoán được ra đứng sau vụ Liễu Kình Vũ bị chém lần này chắc chắn có dính líu tới cha con họ Trâu. Giờ Trâu Hải Bằng còn dám tới chỗ mình để yêu cầu khai trừ Liễu Kình Vũ, cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể. Bí thư Vương trước giờ luôn chỉ mong yên thân nay cũng bùng phát giận dữ:
- Trâu Hải Bằng, ông phải hiểu rõ một điều, làm bất cứ việc gì cũng đều phải dựa vào chứng cứ, ông có chứng cứ chứng minh đứng sau việc này là Liễu Kình Vũ làm không? Theo như tôi biết, Liễu Kình Vũ luôn ở trong bệnh viện Nhân dân để canh chừng bạn cậu ta, cậu ta làm ra cái chuyện này bằng cách nào?
Trâu Hải Bằng lập tức nói:
- Bí thư Vương, Liễu Kình Vũ bọn họ cũng không chỉ có một người, hắn không làm được thì sai khiến người khác làm, việc này chỉ có hắn mới làm ra nổi.
Vương Trung Sơn lập tức giận dữ đáp:
- Đồng chí Trâu Hải Bằng, tôi nhắc lại một lần nữa, làm bất cứ chuyện gì cũng cần phải dựa vào chứng cứ. Giống như bài viết trên mạng đó, trong bài viết đó luôn ám chỉ một chuyện, việc mấy người Liễu Kình Vũ bị chém ở khách sạn Tân Nguyên chắc chắn có dính líu tới cha con họ Trâu các ông, nhưng bên Thành ủy chúng tôi có áp dụng bất cứ biện pháp nào với các ông không? Tại vì sao? Tại vì trong bài viết kia không cung cấp được bất cứ chứng cứ nào cả. Chỗ chúng tôi là chỗ nào chứ? Là Thành ủy Thương Sơn, không phải nơi bình thường. Chúng tôi làm việc bắt buộc theo nguyên tắc cầu thị, chứ không thể vì trong tay mình nắm quyền mà thích làm gì thì làm, thích dùng thế nào thì dùng. Sự việc lần này nếu ông nắm trong tay bằng chứng Liễu Kình Vũ làm ra thì tôi sẽ là người đầu tiên đưa ra đề nghị khai trừ Liễu Kình Vũ, còn nếu không có chứng cứ, sau này mấy chuyện vớ vẩn như thế này ông đừng có nhắc tới nữa. Còn nữa, chuyện lần này ầm ỹ quá rồi, e là không dễ dàng dọn dẹp đâu, ông cứ chuẩn bị tâm lý cho tốt. Giờ tôi lập tức liên hệ bên Ban tuyên giáo Tỉnh ủy nhờ họ ra mặt để xử lý ồn ào phía dư luận, chứ không một khi sáng mai đài truyền hình nào cũng sẽ đưa tin này, vậy thì hình ảnh thành phố Thương Sơn của chúng ta sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.
Nói xong, Vương Trung Sơn cúp luôn điện thoại.
Lần này Vương Trung Sơn thật sự cảm thấy tức giận vô cùng, bởi lẽ chỉ cần người tinh mắt một chút là có thể nhìn ra ngay sự việc lần này rõ ràng có dính líu tới cha con nhà họ Trâu, đã vậy Vương Trung Sơn dựa vào mối quan hệ của mình trong tỉnh mà biết được rằng Trâu Hải Bằng, Đổng Hạo, Mã Hoành Vĩ đã dựa vào quan hệ của mình để gây áp lực lên Ủy ban thường vụ thành phố Thương Sơn, cuối cùng dẫn tới việc đề nghị nghiêm khắc điều tra xử lý chuyện này của ông ta không được Hội nghị ủy viên thường vụ thành ủy thông qua. Mà hiện giờ, diễn biến sự việc đã hoàn toàn không còn nằm trong sự khống chế của Thành ủy thành phố Thương Sơn nữa rồi, chỉ có thể lần nữa nhờ Ban tuyên giáo tỉnh ủy giúp đỡ. Đã vậy, ông ta còn bị mất điểm trong mắt lãnh đạo Tỉnh ủy, tất cả đều là do cha con họ Trâu gây ra.
Vương Trung Sơn giận điên.
Mà Tăng Hồng Đào lúc này cũng đang giận điên lên, bởi lẽ ông ta đã phát hiện trên mạng lại lần nữa có thông tin mới.