Nghe Hàn Hương Di nói như vậy, Liễu Kình Vũ lại là một trận đổ mồ hôi. Hắn thật không ngờ tiểu ma nữ sắp tuổi rồi mà nói chuyện vẫn cứ hung hăng như vậy, không có gì thay đổi cả, hắn vội vàng nói:
- Hương Di à, chú ý ảnh hưởng, chú ý ảnh hưởng, em có phải là một cô gái hay không? Động một chút là đập chết thằng nhỏ, giẫm nát trứng chim, đây là làm mất hình tượng của một thục nữ đấy, đến khi em trưởng thành thì còn ai dám cưới em nữa.
Hàn Hương Di cười khúc khích, mày liễu cong hình trăng lưỡi liềm, hàm răng trắng bóng:
- Em không lấy ai cả, gả cho anh đấy. Năm em tuổi, chính miệng anh nói với em rằng em rất đáng yêu, hơn nữa lúc đó còn giúp em tắm rửa…
Nói tới đây, Hàn Hương Di trên mặt hiện lên một chút mây đỏ, có chút ngượng ngùng nói:
- Anh Liễu, toàn thân em đều bị anh thấy hết rồi, anh không lấy em thì ai lấy?
Liễu Kình Vũ nghe đến đó, đầu lại càng thêm nhức. Từ sau khi Hàn Hương Di được tuổi, ngày nào cũng bám riết lấy mình, nói là vì lúc nhỏ đã bị mình thấy hết nên phải chịu trách nhiệm. Liễu Kình Vũ này thật oan uổng quá, khi mình giúp Hàn Hương Di tắm thì cô bé mới tuổi, thật không ngờ lại nhớ rõ ràng mọi chuyện như thế. Liễu Kình Vũ trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mỗi tiểu ma nữ Hàn Hương Di.
Nhìn thấy Hàn Hương Di còn muốn tiếp tục cái đề tài này, Liễu Kình Vũ vội vàng chuyển đề tài nói:
- Hương Di à, sao em lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này? Không phải là trùng hợp chứ?
Hàn Hương Di tự nhiên cười nói, như vạn đóa đào hoa đua nở:
- Anh Liễu, anh quên rồi à, tết âm lịch năm ngoái em đã chơi điện thoại di động của anh, lúc ấy tùy ý cài đặt một phần mềm trong điện thoại, từ đó về sau, bất cứ lúc nào cũng có thể biết anh đang ở đâu. Lần này nghe nói anh vào biên chế rồi, nhưng không ngờ anh không cho em và chị Thục Tuệ biết, cho nên lúc này em thay mặt cho chị Thục Tuệ đến tìm anh khởi binh hỏi tội. Chị Thục Tuệ nói, có thời gian nhất định sẽ đích thân đến tìm anh nói chuyện đấy.
Nghe Hàn Hương Di nhắc tới Tào Thục Tuệ, Liễu Kình Vũ đầu giống như bị ai đó hung hăng đấm một cái. Nếu như nói Hàn Hương Di giống như một tiểu ma nữ thì người chị em tốt Tào Thục Tuệ của Hàn Hương Di tuyệt đối là một đại ma nữ siêu cấp vô địch. Cô bé này không chỉ có bối cảnh hùng mạnh, dung mạo cũng xinh đẹp tuyệt trần, kể cả tứ đại mỹ nữ chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn thời cổ đại đồng thời sống lại, chỉ sợ cũng không so được với Tào Thục Tuệ. Hơn nữa Tào Thục Tuệ cực kỳ thông minh, trước mặt cha mẹ và bề trên luôn tỏ ra là một cô gái ngoan ngoãn, có thể nói là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nhưng khi ra bên ngoài thì chính là một tinh linh cổ quái. Những thủ đoạn của cô khiến cho người ta không ứng phó được, mỗi lần cô tìm cách chỉnh người khác thì luôn tìm được rất nhiều lý do, khiến cho người bị hại không cách nào mở miệng nổi. Hơn nữa bối cảnh của Tào Thục Tuệ lại rất thâm sâu, không ai dám gây sự với cô. Điều khiến cho Liễu Kình Vũ thực sự đau đầu chính là Tào Thục Tuệ và Liễu Kình Vũ có thể nói là thanh mai trúc mã. Tuy rằng cũng có lúc cách xa nhưng mỗi khi lễ tết quay về thành phố Yến Kinh thì hai người luôn đi cùng nhau. Mà ngay từ khi còn nhỏ, Tào Thục Tuệ đã luôn theo đuôi Liễu Kình Vũ, khi Liễu Kình Vũ lên đại học thì Tào Thục Tuệ càng như cá gặp nước, ngày nào cũng chạy đến trường học của hắn, hễ thấy cô gái nào có ý đồ với hắn là đều bị Tào Thục Tuệ tìm cách cắt đuôi ngay. Điều này làm cho Liễu Kình Vũ vô cùng buồn bực. Nhưng khi ở trước mặt Liễu Kình Vũ, Tào Thục Tuệ lại cố tình dịu dàng, nhu nhuần như nước khiến cho hắn muốn nổi nóng cũng không được. Nhà của Liễu Kình Vũ ở Yến Kinh, nhưng sau khi xuất ngũ, hắn không chút do dự lựa chọn rời khỏi Yến Kinh đến tỉnh Bạch Vân, ý đồ muốn né tránh Tào Thục Tuệ, khiến cho đại ma nữ này không thể xuất hiện ngày ngày trước mặt mình được. Vì vậy sau khi hắn xuất ngũ, căn bản không thông báo cho Tào Thục Tuệ, nhưng thật không ngờ tin tức này vẫn bị lộ ra.
Tuy nhiên Liễu Kình Vũ cũng là một người lòng dạ rộng rãi, biết rằng có tránh cũng không tránh được, chỉ có thể dũng cảm đối mặt, nhìn Hàn Hương Di nói:
- Hương Di à, anh còn bận nhiều việc lắm, không có thời gian chơi với em đâu.
Hàn Hương Di cười ôm cổ của Liễu Kình Vũ nói:
- Anh Liễu à, cái này anh không cần lo lắng, anh cứ làm việc của anh đi, em sẽ đến khách sạn chờ anh. Chị Thục Tuệ nói để cho em kiểm tra một chút, xem trong phòng anh có cô gái nào không, nếu phát hiện phải lập tức thông báo cho chị ấy, chị ấy sẽ từ Yến Kinh chạy đến kiểm tra phòng đấy.
Nghe đến đó, mồ hôi trên trán Liễu Kình Vũ tí tách rơi xuống, chỉ có thể cười khổ nói:
- Hương Di à, anh hiện tại là cán bộ nhà nước, sao có thể giấu phụ nữ trong phòng được chứ. Tuyệt đối không có chuyện đó đâu, em nếu như không có chuyện gì thì quay về đi. Nếu không chú Hàn sẽ lo lắng đấy.
Hàn Hương Di trong ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý nói:
- Anh Liễu cứ yên tâm, trước khi đến đây em đã nói với cha rồi. Ông hoàn toàn đồng ý cho em đến thăm anh một chút.
Liễu Kình Vũ không còn gì để nói, chỉ có thể dẫn Hàn Hương Di về khách sạn, thuê cho cô bé một phòng bên cạnh phòng mình. Tuy nhiên vào lúc nửa đêm, Hàn Hương Di lại sang nhấn chuông phòng Liễu Kình Vũ, đi vào phòng kiểm tra một lượt, thấy đích xác không có giấu phụ nữ, lúc này mới yên tâm. Sau đó không chút do dự bò lên giường Liễu Kình Vũ nằm như trước kia, nhất quyết không chịu về phòng mình. Rơi vào đường cùng, Liễu Kình Vũ chỉ có thể học Liễu Hạ Huệ thấy sắc mà không loạn, nằm ôm Hàn Hương Di ngủ một đêm. Chỉ có điều sáng hôm sau dậy, tinh thần Liễu Kình Vũ có chút không tốt lắm. Dù sao bây giờ Hàn Hương Di đã không còn là cô nhóc trước kia. Hàn Hương Di bây giờ chân dài lưng cong, khuôn ngực đầy đặn, khi ngủ lại chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng, đêm ngủ chỉ thích rúc vào lòng mình, hơn nữa cô bé này dù không xịt một loại nước hoa nào nhưng trên người vẫn tỏa ra một mùi thơm mê người, làm cho người ta say mê. Cho nên, một đêm này Liễu Kình Vũ tuy rằng động tác là Liễu Hạ Huệ nhưng trong lòng miên man bất định, cả đêm hoàn toàn mất ngủ, đến tận h sáng mới mơ màng được một chút.
h ngày hôm sau, Liễu Kình Vũ đúng giờ đi vào Ủy ban nhân dân thành phố, sau khi qua bàn làm thủ tục thì đi đến trước cửa phòng làm việc của Phó chủ tịch thành phố phụ trách thủy lợi và dân chính xếp hàng chờ.
Đến gần h chiều, rốt cuộc cũng đến lượt Liễu Kình Vũ. Liễu Kình Vũ được thư ký của Phó chủ tịch thành phố dẫn vào trong phòng. Giờ phút này, Liễu Kình Vũ chỉ biết là Phó Chủ tịch thành phố tên là Tô Hạo Đông, hắn cũng đã xem qua hình ở trên mạng, nhưng hắn cũng không có nghĩ nhiều.
Nhưng khi Liễu Kình Vũ ngồi xuống đối diện với đối phương, hắn lập tức ngây dại. Bởi vì hắn không thể ngờ được Phó chủ tịch thành phố Tô mình muốn tìm lại chính là cha của Tô Lạc Tuyết, người vừa tối qua mình đã gặp ở Tô gia. Lúc này, Tô Hạo Đông nhìn thấy Liễu Kình Vũ cũng cảm thấy sững sờ. Tô Hạo Đông sở dĩ đồng ý gặp Chủ tịch thị trấn Quan Sơn một lần là bởi vì ông ta nghe nói Chủ tịch thị trấn đặc biệt trẻ tuổi, phỏng chừng là cán bộ cấp phòng trẻ tuổi nhất của thành phố Thương Sơn, cho nên ông ta hết sức tò mò. Thật không ngờ, cán bộ cấp phòng trẻ tuổi nhất mà người thư ký nói lại chính là Liễu Kình Vũ mà hôm qua Tô Lạc Tuyết đã dẫn về.
Hai bên sau giây phút ngạc nhiên ban đầu thì rất nhanh liền điều chỉnh lại tâm trạng, nhất là Tô Hạo Đông, ông ta thản nhiên nhìn Liễu Kình Vũ một cái nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, cậu đến tìm tôi có chuyện gì?
Liễu Kình Vũ mặc dù biết cố nhân gặp nhau, chuyện của mình nhất định là dữ nhiều lành ít, tuy nhiên vì dân chúng thị trấn Quan Sơn, giờ phút này chỉ có thể kiên trì đến cùng nói:
- Chào Phó chủ tịch thành phố Tô, tôi lần này đến tìm ngài là vì thị trấn Quan Sơn chúng tôi gần đây đã gặp nạn thiên tai vô cùng nghiêm trọng, dân chúng lầm than, cho nên muốn xin ngài phê một ít tài chính cứu trợ cho thị trấn Quan Sơn chúng tôi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ đặt một tập tài liệu mình đã chuẩn bị trước lên mặt bàn của Tô Hạo Đông.
Tô Hạo Đông không thèm liếc qua, liền trầm giọng nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ à, đối với tấm lòng vì dân của cậu, tôi hết sức tán thành. Nhưng về quy trình là cậu đang làm sai đấy. Dựa theo quy trình liên quan, cậu muốn xin tiền bạc thì chỉ có thể tìm lên Huyện của các cậu. Cậu đến tận đây tìm tôi là đã vượt cấp rồi, điều này là tối kỵ trong quan trường. Nể mặt cậu còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, tôi không nói nữa. Cậu mang tài liệu này về Huyện đi. Tiểu Trần, tiễn khách.
Nói xong, Tô Hạo Đông nâng chung trà lên uống một ngụm.
Nhìn thấy bộ dáng này của Tô Hạo Đông, Liễu Kình Vũ chỉ có thể mang vẻ mặt khổ sở rời khỏi phòng làm việc của ông ta. Hắn biết rằng trong trường hợp này thì Tô Hạo Đông căn bản sẽ không có khả năng phê cho mình bất cứ khoản nào.
Trở lại khách sạn, Liễu Kình Vũ lại lâm vào trầm tư. Hiện tại bước đầu tiên đã gặp trắc trở rồi. Có thể nói tự mình hiện tại đã là sơn cùng thủy tận, trừ khi mình lại đi tìm Chủ tịch thành phố, thậm chí là Bí thư Thành ủy một chuyến. Nhưng với cấp bậc của mình, bọn họ chịu gặp mặt sao? Nhưng nếu như cứ thế này trở về thì Liễu Kình Vũ lại không cam lòng, cũng không thể làm như vậy được. Hơn ba mươi ngàn nạn dân thị trấn Quan Sơn đều đang chờ đợi khoản trợ cấp thiên tai này. Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ nắm chặt tay, cắn răng nói:
- Không được, mình hiện tại không thể trở về. Cho dù ngày mai ở chỗ Chủ tịch thành phố có vấp phải trắc trở, ở chỗ Bí thư thành ủy có vấp phải trắc trở thì mình cũng phải thử một lần. Chỉ cần còn có một tia hi vọng thì mình không thể buông xuôi được. Vì dân chúng thị trấn Quan Sơn, thể diện cũng không quan trọng.
Giờ phút này, tiểu ma nữ Hàn Hương Di đang an vị trên ghế bên cạnh Liễu Kình Vũ, nhìn thấy bộ dạng cau có của Liễu Kình Vũ liền biết được hắn đang gặp khó khăn, liền cười nói:
- Anh Liễu, chúng ta ra ngoài uống rượu đi, uống rượu xong ngủ một giấc, chuyện gì cũng sẽ quên hết.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Được rồi, nhưng chúng ta nhất định phải quy ước ba điều.
Tiểu ma nữ vội vàng dùng một đôi mắt trong veo như nước nhìn Liễu Kình Vũ, nũng nịu nói:
- Được rồi, anh Liễu nói đi. Kỳ thật người ta cũng rất biết điều, không cần ba cái quy ước gì đâu.
Liễu Kình Vũ lắc đầu nói:
- Trước kia mỗi lần dẫn theo em ra ngoài, em luôn luôn gây chuyện. Ai biết bây giờ em có bệnh cũ tái phát hay không, chúng ta vẫn là quy ước ba điều thì hơn. Thứ nhất, không được gây chuyện. Thứ hai, không được gây chuyện. Thứ ba, vẫn là không được gây chuyện. Em có làm được không?
Tiểu ma nữ vội vàng gật đầu nói:
- Được, không vấn đề gì.
Liễu Kình Vũ nói tiếp:
- Được, vậy thì chúng ta xuất phát, ăn đồ nướng đi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ đứng dậy đi ra ngoài.
Ở phía sau Liễu Kình Vũ, trong ánh mắt tiểu ma nữ tràn đầy hưng phấn và nghịch ngợm, thầm nghĩ trong lòng: “Anh à, em không gây chuyện không có nghĩa là người khác không chọc em. Hừ, bà cô này có vũ khí tùy thân đấy, xem ai dám chọc vào mình”.
Liễu Kình Vũ đáng thương không hề biết rằng, trong đầu tiểu ma nữ phía sau tràn đầy mầm mống gây rắc tối, muốn cô không gây chuyện sao? Chỉ quy ước ba điều thì làm sao có thể dùng được.